Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 86: Tuần trăng mật (1)




...

Thời gian đúng là một thứ thần kỳ.

Nếu nói rằng mỗi góc ở Philadelphia đều khiến Kỷ Đinh và Ôn Nghiên cảm thấy thân thuộc, thế thì New York đối với họ lại mang một ý nghĩa đặc biệt.

Hai người đều đi phỏng vấn ở tổng bộ ngân hàng đầu tư nước ngoài đẳng cấp nhất vào học kỳ 1 của năm 3 đại học, tòa nhà khí thế ngút trời, CBD phồn hoa bận rộn, đều khiến họ có ấn tượng sâu đậm.

Kỷ Đinh cảm thấy cùng ôn lại mọi chuyện ở đây cùng Ôn Nghiên sẽ có một cảm giác bù đắp cho nhau – giống như, quãng thời gian vốn không có người kia tham dự, bây giờ họ đều không vắng mặt.

Kỷ Đinh ngẩng đầu lên nhìn lên tầng cao nhất: “Phong cảnh ở đó rất đẹp.”

Nói xong không biết nhớ ra gì đó, cô lại tự bật cười, khoác tay Ôn Nghiên làm nũng: “Anh à, em muốn uống café.”

Bên kia đường có một quán café hoa, trông rất lãng mạn, vô cùng nổi tiếng.

Ôn Nghiên xoa đầu cô, đôi mắt đào hoa cong cong: “Được, anh mua cho em.”

Anh dặn: “Chỗ này xe cộ nhiều lắm, em ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh nhé.”

“Dạ.”

Kỷ Đinh vui vẻ nheo mắt, thu lại tầm mắt khỏi bóng lưng cao ráo của người ấy, lại ngẩng nhìn bầu trời trong xanh.

Phong cảnh trên tầng cao nhất của Khởi Yến cũng rất đẹp.

Ngoài những đám mây mềm mại như bông, thi thoảng cũng có những con bồ câu tung cánh bay qua.

Nhìn từ trên cao xuống, cũng có thể hôn lên cả thành phố hừng hực sức sống.

Nghĩ đến đó, cô lại cười.

“Excuse me, xin hỏi có phải là cô Kỷ không?”

Đang suy tư thì một giọng nói trầm trầm vang lên, Kỷ Đinh cúi nhìn, thấy một người đàn ông trung niên xa lạ đang đứng trước mặt.

Gương mặt châu Á điển hình, không rõ vì sao lại có phần quen thuộc. Gặp được người Hoa ở xứ lạ, người này lại biết mình, Kỷ Đinh không tỏ ra xa cách khi gặp người lạ nữa: “Xin hỏi chú là?”

Thấy cô không phủ nhận, người kia thở phào, nói thẳng: “Tôi là Ôn Bách Hoa, cha của Ôn Nghiên.”

“…”

Kỷ Đinh lặng thinh trong chốc lát, khẽ nhíu mày.

Nhìn kỹ lại đúng là có thể thấy phảng phất đường nét của Ôn Nghiên từ gương mặt người đàn ông này. Ôn Bách Hoa có ngoại hình nho nhã, tuấn tú, rất có khí chất, nếu không biết về quá khứ của ông ta, Kỷ Đinh gần như cũng bị ngoại hình này lừa gạt rồi.

Vẻ mặt cô dần chuyển sang lạnh nhạt.

Người đàn ông không quá để tâm, tự nói: “Gần đây chú cũng nhìn thấy nhiều tin tức về cháu trên mạng. Nghe nói cháu và Andrew đã kết hôn rồi, chúc mừng.”

“Cảm ơn chú.”

Ôn Bách Hoa lúc này mới nhận ra vẻ xa cách trong giọng nói của Kỷ Đinh.

Ông ta khựng lại mấy giây rồi bỗng nói: “Chú biết mấy năm nay, chú và mẹ của Andrew đã nợ nó rất nhiều, nhưng thực ra chú vẫn luôn hối hận.”

Ôn Bách Hoa nói: “Nếu thời gian có thể quay lại, chú nhất định sẽ ở cạnh nó nhiều hơn.”

Ông ta thở dài: “Đời người dù thành công đến mấy cũng không bao giờ được vứt bỏ tình thân. Tiếc rằng chú hiểu ra điều này quá muộn.”

Kỷ Đinh quan sát bộ dạng hổ thẹn, áy náy của ông ta, cười lạnh trong bụng.

Tuy lộ vẻ hối lỗi nhưng trong lời nói của Ôn Bách Hoa không có vẻ gì là vậy, cao ngạo bất cần.

Trong mắt ông ta, cô không nhìn ra sự hối hận nào, ngược lại chỉ có dã tâm trong đó.

Nguyên nhân không cần nghĩ kỹ cũng biết, đại khái cũng như Du Tuyết Cầm thôi.

Chỉ có điều ông ta thông minh hơn, biết tỏ ra nhún nhường.

Trong quán café rất đông, Kỷ Đinh liếc thấy Ôn Nghiên vừa thanh toán xong qua lớp cửa kính.

Cô mỉm cười: “Chú à, cháu có thể gọi một cú điện thoại không?”

Ôn Bách Hoa ngẩn người: “Ừ.”

Kỷ Đinh bước sang bên, bấm nút gọi nhanh.

Cách dòng người xe cộ qua lại nườm nượp, Ôn Nghiên nhìn cô và mỉm cười, anh nghe máy: “Đường Đường, chuyện gì vậy?”

Kỷ Đinh cười nói: “Em bỗng muốn ăn bánh kem double cheese, nghe nói là món nổi tiếng nhất của quán, anh mua cho em được không?”

Tuy lại phải xếp hàng lần nữa nhưng Ôn Nghiên không nửa lời phàn nàn, nói với vẻ yêu chiều: “Được.”

Kỷ Đinh thở phào, cúp máy rồi quay sang Ôn Bách Hoa.

Đối phương như đoán ra gì đó, vẻ mặt kích động: “Andrew có phải cũng ở đây?”

“Không.” Kỷ Đinh bình thản, “Chú à, ban nãy chú đang nói gì?”

“Ồ… ồ…”

Biểu diễn giữa chừng bị cắt ngang, cảm giác đó không thể tìm lại được, Ôn Bách Hoa nói với giọng thiếu tự nhiên: “Chú chỉ muốn bù đắp cho Andrew, nhưng mấy năm nay nó và cô chú cũng xa cách nhiều, cũng không cần tiền cô chú cho nó. Chú thật sự không biết phải làm sao.”

Kỷ Đinh cụp mắt, mãi mới khẽ cười: “Chú à, thực ra Thâm Quyến cũng không quá xa, chỉ một chuyến bay quốc tế là tới.”

Sắc mặt Ôn Bách Hoa thoáng thay đổi.

Câu này ý là, nếu ông ta thực sự có lòng thì hoàn toàn có thể đích thân đi gặp Ôn Nghiên, nói rõ những lời trong lòng cho anh biết mà.

Thấy thái độ của Kỷ Đinh dường như rất có thành kiến với họ. Ôn Bách Hoa không chắc cứ nói tiếp liệu có mất mặt lại không được nước non gì hay không, liền đổi sang kiểu khác.

“Đinh Đinh, thực ra cháu không cần xa lạ với chú…” Ôn Bách Hoa nhìn cô chằm chằm, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, “Gọi chú một tiếng bố đi. Bố nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái, ai ngờ lại sớm có ngày được như ý nguyện.”

“…”

Có người nói, phố Wall là nơi lạnh nhạt nhất trên thế gian, khắp nơi đều tỏa ra mùi vị quyền lực và tiền bạc, khó mà tìm thấy tấm chân tình.

Trên đường phố náo nhiệt, ai nấy mím chặt môi, bước chân nhanh như gió, sống rất tất bật và vội vã.

Kỷ Đinh như cười như không nhìn người đàn ông mặc vest trước mặt – tinh anh cấp bậc cao trong xã hội, đứng trên đỉnh kim tự tháp, khí thế từ đầu xuống chân.

“Muốn tôi gọi chú là bố?”

Kỷ Đinh thong thả thắt chặt lại cổ áo bị gió thổi tung ra: “Xin lỗi chú.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt nóng hực, nói từng chữ một.

“Ông, không, xứng.”



Ôn Nghiên cầm hộp bánh kem và café quay lại thì cô gái vẫn đứng ở đối diện, dung nhan xinh đẹp rực rỡ.

Vừa thấy anh, cô đã nở nụ cười rạng rỡ như đóa hướng dương nhỏ, vẫy tay với anh.

“Ôi món phô mai này ngon quá! Anh nếm thử xem!” Kỷ Đinh nói, “Hưởng thụ thành quả lao động của bản thân đi nào!”

Ôn Nghiên nhìn cô, mỉm cười: “Em đút cho anh đi.”

“Đút thế nào? Dùng miệng hay dùng tay?”

Không đợi anh trả lời, Kỷ Đinh áp sát, trao cho anh một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp rất ngọt ngào.

Ôn Nghiên khẽ bóp cằm cô, màu mắt sẫm lại: “Khách sạn không cách xa đây đâu!”

Kỷ Đinh sững người, vẻ mặt có chút suy sụp: “Cầm thú!”

Hừ, cô còn chưa nghĩ tới chuyện đó mà!

Nụ cười lan trong mắt Ôn Nghiên, ôm vai Kỷ Đinh đi tiếp: “Đùa đó, chúng ta đi tới điểm tiếp theo.”

“…”

“Sao? Không đi khách sạn nên hơi thất vọng hả?”

Kỷ Đinh nổi sùng, trợn tròn mắt: “Không có!!!”

Người đàn ông như rất vui: “Sweetheart, sao ngay cả lúc em giận cũng xinh đẹp thế nhỉ?”

Kỷ Đinh như một con quái thủ nhỏ đang nhe nanh múa vuốt, thoắt chốc bị Ultraman điểm huyệt, lửa giận vụt tắt.

Cô mất tự nhiên cụp mắt, lát sau ngẩng lên lườm anh, bĩu môi nói: “Anh chỉ khéo miệng.”

“Chỉ nói về cách nhìn khách quan của anh thôi mà.”

Đôi mắt Ôn Nghiên như đang cười, cúi đầu lịch thiệp hôn tay cô, “Thế thì, thưa cô gái xinh đẹp, không biết tối nay tôi có vinh hạnh được mời cô đến nhà hàng trên sông cùng ngắm pháo hoa không?”

Ánh mắt Kỷ Đinh từ đầu ngón tay mình từ từ lên trên, dừng ở sống mũi cao thẳng và rèm mi cong của anh.

Cô mím môi, chuyển sang nắm lấy tay anh, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng nhưng lời nói ra thì…

“Đi thôi, thưa ngài.”

Ôn Nghiên cong môi, nụ cười trong mắt càng rõ.

Đời người có rất nhiều việc không thể tránh khỏi sẽ có cảm giác trống vắng, tiếc nuối.

Giống như cha mẹ ruột của anh.

Mãi mãi cũng không thể bù đắp được chỗ khuyết đó nữa.

Nhưng anh cảm kích sự bảo vệ của cô.

Tình yêu của Kỷ Đinh như dòng suối dịu dàng, ôm lấy những nỗi đau của anh, ngăn chặn tất cả những tổn thương bên ngoài.

Cô là điểm yếu của anh, cũng là áo giáp của anh.

Bây giờ đối diện với quá khứ đau thương, bên cạnh lúc nào cũng có bóng hình cô. Anh không chỉ không thấy đau, ngược lại còn cảm thấy tất cả đều là chứng cứ của việc cô yêu anh.

Anh nghĩ, không còn chuyện gì khiến người ta ấm lòng hơn được nữa.