Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 6: Chuyện Đêm Khuya




Kỷ Đinh ban đêm lăn lộn không ngủ được, cứ ngơ ngẩn nhìn đèn chùm pha lê treo trên trần nhà.

Một câu “bạn nhỏ” của Ôn Nghiên đã khiến trái tim cô ngứa ngáy, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.

Cô lén lút bò dậy, muốn đi vệ sinh nhưng không ngờ ra hành lang thì lại gặp trúng Kỷ Sâm đang mặc đồ ngủ đi lang thang.

Kỷ Sâm đã sớm nghe về “lý thuyết thức dậy ban đêm” mà Kỷ Đinh minh chứng hùng hồn, trong nhất thời có chút luống cuống. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đứng nhìn nhau trong bóng đêm.

Kỷ Đinh hạ thấp giọng: “Anh à, lại thức đêm chơi game hả?”

“Không có không có, đừng nói bậy!” Phòng bố mẹ ở không xa, Kỷ Sâm vội bịt miệng em gái, hạ thấp giọng cảnh cáo, “Anh đang làm bài tập cho kịp, em đừng có ngậm máu phun người.”

“Không phải chơi game thì căng thẳng làm gì?” Kỷ Đinh quan sát anh trai, hừ mũi một tiếng, “Có người nào nói với anh là anh thật sự không giỏi nói dối chưa?”

Trước khi Kỷ Sâm nổi điên thì cô đã nói: “Muốn em không báo cáo bố mẹ thì cũng được, nhưng em có một điều kiện.”

Kỷ Sâm nheo mắt, hít sâu một hơi: “Nói.”

“Sau này em muốn đi tìm anh A Nghiên để hỏi bài.” Kỷ Đinh nói với vẻ thành thật, “Anh thì giảng bài rất rõ ràng, nhưng anh A Nghiên là người ngoài, em không thể cứ bỏ rơi anh ấy được.”

Cực kỳ thỏa đáng! Kỷ Sâm suy tư một lúc cảm thấy cô cũng có lý, nên nhận lời: “Được rồi. Nhưng em cũng đừng quên chuyện đã hứa với anh nhé.”

“Tất nhiên.”

Hai anh em đã chốt đơn xong xuôi lặng lẽ chia tay, Kỷ Đinh chậm rãi đi vệ sinh xong thì lại nhẹ nhàng rón rén quay về phòng.

Ở ngã rẽ, cô vô thức liếc nhìn về phía phòng Ôn Nghiên, nhưng bất ngờ nhận ra vẫn có tia sáng le lói lọt ra ngoài, hình thành một đường sáng dưới mặt đất.

Anh A Nghiên vẫn chưa ngủ sao?

Kỷ Đinh ngần ngại một lúc rồi nhẹ nhàng nhích về phía nguồn sáng đó.

Cửa mở một khe nhỏ, vừa hay có thể khiến cô nhìn rõ tình hình trong phòng – ánh đèn áp tường vàng nhạt, người đàn ông dựa vào đầu giường, một chân co lên, anh cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, không nhìn rõ vẻ mặt.

Kỷ Đinh ngồi xổm xuống, điều chỉnh lại tư thế.

Một tai Ôn Nghiên đang đeo tai nghe, hình như đang gọi điện cho ai đó, tay anh vô thức nắm lấy sợi dây tai nghe màu trắng, chà xát nhè nhẹ.

Không khí tĩnh lặng vô cùng, Kỷ Đinh cảm thấy chân tê dại, trong phòng mới truyền đến một giọng nói nho nhỏ: “Ừ, biết rồi.”

Cô nhận ra cảm xúc bất thường trong mấy âm tiết ngắn ngủi đó, còn định tập trung nghe kỹ hơn thì Ôn Nghiên đã ngẩng mặt lên.

Kỷ Đinh giật mình co người lại, may mà anh không nhìn về hướng của cô.

Anh chỉ cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn tấm drap giường đến xuất thần.

Mãi sau người ấy mới nói khẽ: “Được.”

Lần này Kỷ Đinh đã thấy rõ, trong mắt Ôn Nghiên có một sự mệt mỏi nặng nề.

Ban ngày mới phỉ báng một mặt đơn điệu của anh, buổi tối lại nhìn thấy cảnh tượng khác thường này, cô cũng không rõ phải nói gì nữa.

Trong phòng, hàng lông mày Ôn Nghiên nhíu lại, giọng nói có vẻ lạnh lẽo cứng nhắc: “Tôi biết rồi.” Ngừng một lúc lại bảo, “Muộn rồi, tôi phải ngủ.”

Hàng mi rung rung, anh lấy điện thoại ra bấm một nút rồi tháo tai nghe.

Thấy anh chuẩn bị xuống giường, Kỷ Đinh vội vã nín thở nhích vào một góc bên cạnh.

Lát sau, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, hành lang lại tối om om, chỉ còn lại hơi thở rất khẽ của cô.

Kỷ Đinh quay về phòng mình, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng lúc nãy – anh A Nghiên đang nói chuyện điện thoại với ai nhỉ?

Ngữ điệu xa lạ như thế, hình như đang bàn luận đến chuyện mà anh không muốn đề cập.

Và cả vẻ mặt ban nãy của anh, lãnh đạm, không một nụ cười.

Tuy điều này hoàn toàn có thể giải thích là tâm trạng anh không tốt, nhưng Kỷ Đinh bỗng có trực giác rằng – con người thật của anh vốn là vậy, lạnh lùng và xa cách.

Sự ôn hòa ấm áp như gió xuân thường ngày chẳng qua chỉ là một cái mặt nạ chuyên dùng trước mặt người khác thôi.

Nhận thức này khiến tim cô đập thình thịch mãi, một cảm giác xa lạ mâu thuẫn mãnh liệt bỗng nảy ra. Lồ.ng ngực như có một cảm xúc kỳ quặc đang dâng lên, cô trở mình kéo chăn lên trên cao, chầm chậm nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Đinh rất tốt bụng đánh thức Kỷ Sâm đang ngủ khò khò ngon lành: “Dậy đi, con heo lười.”

“Ai đó…” Anh ậm ừ trong họng, “Để anh ngủ thêm một chút.”

Cô nhéo tai Kỷ Sâm, dọa dẫm: “Lẽ nào anh muốn lặp lại bi kịch lần trước hả? Nếu anh bị bố mẹ biết…”

Nhắc đến hai chữ “bố mẹ”, người nào đó tỉnh ngay, bật dậy như tên lửa.

Anh dụi dụi mắt, thấy Kỷ Đinh thì cười toe toét: “Ồ, em gái yêu của anh, xem ra anh trai không phí công thương em!”

Mắc ói quá.

Kỷ Đinh xoa xoa cánh tay nổi da gà, trong lòng thầm nói – còn lâu mới vì anh.

Hôm nay bữa sáng đặc biệt thịnh soạn.

Cháo gà, bánh bao hấp và bánh cuốn thịt bò, đều là những món Kỷ Đinh thích.

Lúc cô đi ngang phòng Ôn Nghiên, bên trong không có ai, xuống lầu rồi mới phát hiện hình như anh đã dậy từ lâu, đang giúp bày bát đũa.

Nhìn thấy Kỷ Đinh, trên gương mặt Ôn Nghiên thoáng hiện nụ cười: “Chào buổi sáng, Đinh Đinh.”

Ánh mắt cô dừng lại ở khóe môi anh một lúc, rồi cũng nở nụ cười: “Chào anh.”

Năm người ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện. Kỷ Nhân Lượng nói: “Đinh Đinh, giờ con học hành có thuận lợi không? Có gì không biết làm không?”

“Vẫn ổn ạ, không vấn đề gì. Hơn nữa nếu con có vấn đề gì thì chẳng phải đã có hai ông anh học siêu giỏi đó thôi?” Kỷ Đinh chớp mắt, “Bố mẹ, quãng thời gian này con đặc biệt biết ơn anh A Nghiên, anh ấy dạy con rất nhiều thứ.”

“Thế hả?” Tô Duyệt Dung rất vui, “Vậy đúng là phải cám ơn Tiểu Nghiên rồi.”

Kỷ Sâm nhìn thấy ánh mắt Kỷ Đinh và Ôn Nghiên chạm nhau, đôi bên cười vui vẻ khiến anh có phần không vui, bất giác thấy lồ.ng ngực nặng nề, tức tối.

Kỷ Nhân Lượng hỏi: “Tiểu Nghiên, chắc con và Tiểu Sâm cũng định học lên thạc sĩ đúng không?”

Ôn Nghiên gật đầu.

“Phỏng vấn tuyển thẳng thạc sĩ đã chuẩn bị tới đâu rồi?”

“Kiến thức chuyên ngành đã ôn tập mấy lần rồi ạ, chắc không có vấn đề gì.”

“Tiểu Sâm, con nhìn người ta đi kìa.” Tô Duyệt Dung bây giờ đã nghiễm nhiên xem Ôn Nghiên là con trai mình, lúc nói chuyện giọng vẫn mang nụ cười, “Mưa dầm thấm lâu, quá tốt.”

Kỷ Sâm hít một hơi, mỉm cười: “Mẹ, mẹ không thể có chút tự tin vào con trai mình hay sao? Bố mẹ người ta cũng đâu có cằn nhằn mãi như vậy.”

Nhắc đến vụ này, Tô Duyệt Dung quan tâm hỏi: “Tiểu Nghiên à, bố mẹ con làm việc ở Mỹ hả? Thường thì bao giờ về nước?”

Nghe vậy, Kỷ Đinh vô thức ngước lên nhìn.

Cô thấy rõ đường cong nơi khóe môi Ôn Nghiên như nhạt đi, vẻ mặt ôn hòa thường ngày thoáng nét xa cách, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường ngay: “Thường thì Tết bố mẹ mới về nước ạ.”

Tô Duyệt Dung “à” một tiếng – thằng bé này thế là mỗi năm chỉ được gặp cha mẹ một lần sao?

Tội thật.

Bà vội vàng chuyển chủ đề: “Tiểu Nghiên, sao con ăn ít vậy? Đinh Đinh, mau gắp thêm đồ ăn cho anh A Nghiên đi.”

Kỷ Đinh ngoan ngoãn đáp lời rồi dùng đũa chung gắp một cái bánh bao vào bát Ôn Nghiên: “Anh à, ăn nhiều nhé.”

Ánh mắt Ôn Nghiên chậm rãi di chuyển từ mặt cô xuống bát, mãi sau khóe môi mới nhướn lên.

“Cám ơn Đinh Đinh.”

*

Ăn uống no nê xong, Kỷ Đinh nằm ườn trên sofa xem mấy tập phim truyền hình, rồi lại trò chuyện với bạn thân.

Điền Giai Tuệ nhắn tin: [Đường Đường, cậu có biết không, Trình Sở Minh gần đây bắt đầu học hành điên cuồng, còn hùng hồn bảo thi tháng sẽ vượt mặt cậu đó!]

Trình Sở Minh chính là hạng 2 bi thảm không tháng nào vượt được cô, nghe nói có lần tổng điểm kém cô 0.5 nên đã tức đến phát khóc, còn đi tìm chủ nhiệm khối để khóc kể.

Kỷ Đinh tuy cảm thấy không hay lắm nhưng vẫn không nhịn được cười: [Cậu ấy lần nào chả nói vậy.]

Điền Giai Tuệ: [Lần này khác nhé! Tớ cảm giác được lần này cậu ta nghiêm túc đó! Cậu ta nói nếu không thắng được cậu thì sẽ mời cả lớp ăn khuya!]

Bọn Kỷ Đinh học ở lớp giỏi nhất cả khóa, cơ bản thì các học bá và những nhân vật nổi tiếng đều tề tựu tại đây.

Trong lớp có tổng cộng 45 người, bữa khuya ở căng-tin một phần là 7 tệ, tính ra thì nếu Trình Sở Minh thua, không chỉ lòng tự tin bị đả kích mà còn thiệt hại hơn 300 tệ nữa.

Đúng là đền cả phu nhân còn mất cả binh lính.

Kỷ Đinh: [Cứng vậy sao? [đầu chó]]

Điền Giai Tuệ: [Dù gì cậu ta cũng thua mấy lần rồi, có lẽ sắp xem cậu thành chấp niệm mất thôi [run rẩy]]

Kỷ Đinh: [[run rẩy] Vậy xem ra tớ phải nghiêm túc thôi! [nhe răng] Làm bài thi đây! Làm bài tập đây! [phấn đấu]]

Điền Giai Tuệ: [Wow ha ha ha ha, vậy tớ sẽ thương xót Trình Sở Minh 3 giây đây [nhe răng]]

Điền Giai Tuệ: [Này, nhưng nói đi nói lại thì cậu không thấy Trình Sở Minh rất đẹp trai sao [cười gian]]

Lặng thầm nhớ lại dáng vẻ đối phương, vẻ mặt Kỷ Đinh hoang mang, chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi: [Cậu có chắc, cậu không bị mù?]

Điền Giai Tuệ: [Tớ biết cậu ta hơi đen, nhưng ăn điểm là ngũ quan đẹp mà!]

Kỷ Đinh: [Nào chỉ có hơi đen?! Tớ chưa từng nhìn kỹ cậu ta trông như thế nào, lần nào cậu ta đi tới, tớ cũng tưởng là một hàm răng bay qua chứ… [run rẩy]]

Điền Giai Tuệ: [Ha ha ha ha! Trời đất ơi! Ha ha ha ha cái ví dụ này, tinh tế quá rồi!]

Điền Giai Tuệ:: [Sau này không tài nào nhìn thẳng Trình Sở Minh được nữa ha ha ha ha ha!]

Điền Giai Tuệ: [Không hổ là cậu.jpg]

Chí chóe một lúc sau, Kỷ Đinh quyết định về phòng học bài – ý thức được nguy cơ của cô vốn rất mạnh, đặc biệt là đối với kiểu khiêu chiến liên quan đến lòng tự tôn như này.

Nhịn được sao?

Tuyệt đối không!

Lúc đi ngang phòng đọc sách của Kỷ Nhân Lượng, nhìn thấy ông đang nhìn điện thoại mà thở vắn than dài, cô hỏi: “Bố già, bố sao vậy?”

“Cổ phiếu lại đứng rồi.” Kỷ Nhân Lượng lắc đầu, cảm thấy xót tiền, “Mất tới mấy vạn.”

“Cổ phiếu gì ạ?” Kỷ Đinh lại gần nhìn, “Hả? Đây không phải là công ty mà anh A Nghiên tối qua đã định giá hay sao?”

Cổ phiếu một công ty viễn thông hàng đầu, bây giờ giá là 32 tệ, mà cô nhớ loáng thoáng kết quả Ôn Nghiên tính ra là 46 tệ.

“Bố, đừng bao giờ bán nhé, anh ấy từng dự tính giá rồi, phải cao hơn giá này mười mấy tệ cơ!”

Kỷ Nhân Lượng hoài nghi: “Vậy à? Có đáng tin không?”

Kỷ Đinh ưỡn thẳng lưng: “Anh A Nghiên rất giỏi, chắc chắn không có vấn đề gì.”

Kỷ Nhân Lượng băn khoăn rồi nhận lời: “Được thôi.” Ông nói như đùa, “Nếu bố mà thua lỗ thì tính sổ với con nhé.”

Kỷ Đinh thè lưỡi: “Bố à không nói với bố nữa, con đi học đây!”

Nhìn bóng cô chạy tóe khói, Kỷ Nhân Lượng bật cười lắc đầu.