Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 52: Khởi nghiệp




Nghe câu nói này, động tác của Ôn Nghiên khựng lại, rồi thong thả đặt ly nước xanh nhạt lên bàn.

“Đương nhiên là,” anh nhếch môi, “Đưa em về trường rồi, cũng không còn sớm nữa.”

Kỷ Đinh vốn đang thọc tay vào túi quần bỗng sững lại.

Dường như muốn cho anh cơ hội hối hận, mãi sau cô mới chậm chạp nói: “… Ồ.”

Nhưng Ôn Nghiên lại không do dự gì mà dọn đồ của Kỷ Đinh cho vào túi của cô, rồi bước tới nắm tay cô: “Đi thôi.”

Kỷ Đinh: “…”

Cô không ngờ anh đúng là không định giữ cô lại, làm cho cô ngại quá, nhưng rất trấn tĩnh không biểu hiện ra ngoài.

Hai người gọi taxi về đến cổng Đông Bắc, men theo hướng Tây Bắc đi vào trường.

Đến dưới tòa ký túc, Ôn Nghiên hôn lên khóe môi cô, dịu dàng nói: “Sáng mai em ăn sáng xong anh sẽ tới đón, đến lúc đó cùng đi nhé.”

Rèm mi Kỷ Đinh rung rung, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nói ra.

“Vậy, anh A Nghiên, ngủ ngon nhé.”

“Ừ.” Anh cười, “Ngủ ngon, Đường Đường.”

Chín giờ sáng hôm sau, Ôn Nghiên đúng giờ đến dưới tòa ký túc đón Kỷ Đinh.

Nơi làm việc của tổ dự án khởi nghiệp chính là vườn ươm x-b phía Nam trường, Ôn Nghiên nắm tay Kỷ Đinh bước vào, nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc.

Mọi người đùa: “Lão đại, hôm qua làm gì thế? Xin nghỉ không phải là phong cách của cậu.”

Hồ Dục Kỳ nhanh mắt phát hiện ra Kỷ Đinh thò đầu ra sau lưng Ôn Nghiên thì cười nói: “Ái chà, đây không phải em gái sao?”

Ôn Nghiên bình thản kéo cô ngồi xuống, lấy hộp bánh kem ra đặt ở giữa.

Mọi người xúm lại xem, anh mở ruy-băng buộc hộp ra, nói gọn: “Hôm qua đi làm bánh kem, ăn không hết, có lẽ mọi người cũng chưa kịp ăn sáng nên tôi mang tới.”

Mọi người đều có quan hệ tốt với nhau nên vui mừng nói: “Chà, cậu tốt nhất đó, vốn đang định gọi tạm món gì bên ngoài để ăn đây.”

Hồ Dục Kỳ nói: “Ồ, đây chính là cửa hàng rất hot chuyên làm bánh DIY đó mà, tôi có nhiều bạn đều đến đó rồi.” Anh ta liếc nhìn Ôn Nghiên như sực nhớ ra gì đó, ánh mắt trở nên hóng hớt, “Đúng rồi! Không phải cậu nói cậu có bạn gái…”

“Không phải em gái.”

Ôn Nghiên quay sang nhìn Kỷ Đinh, bất thình lình nói một câu.

Mọi người đều chưa kịp phản ứng, chỉ là ánh mắt theo động tác của anh mà chiếu vào bánh kem.

Không rõ là tiếng của ai vụt dừng lại giữa chừng, trong phòng yên tĩnh đến kỳ quặc.

Nói sao nhỉ?

Hình dáng chiếc bánh kem này thực sự là lực tấn công hơi mạnh.

Rất chuẩn.

Không chỉ là hình trái tim, mà còn màu hồng.

Lúc này, Ôn Nghiên ung dung tự đắc vắt chéo hai chân, xoa đầu cô bé ngồi cạnh, như cười như không nhìn mọi người.

“Gọi chị dâu.”

Mọi người: “???”

Kỷ Đinh đã cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình: “…”

Mọi người đều thi vào với số điểm trên 680 nên trong tích tắc đã nghĩ ra, há miệng trợn mắt nhìn hai người.

Lão đại làm bánh kem.

Lão đại có bạn gái.

Bạn gái của lão đại là em gái nuôi của anh.

Còn nói gì đây?

… Ừm, thượng đế ơi. Anh Nghiên, không hổ là anh.

Hồ Dục Kỳ suýt sặc, mấy lần ngập ngừng rồi cuối cùng anh ta nhân lúc đi lấy nước mới lén hỏi: “Không phải chứ, người anh em, cậu nghĩ thế nào vậy? Không phải cậu nói cô bé kia giống như em gái ruột của mình hay sao?”

Ôn Nghiên thản nhiên gật đầu: “Ừ.”

“Thế mà cũng ra tay được? Cậu có còn là con người không?!”

“À.” Người đàn ông tỏ ra suy nghĩ, sau đó ôn hòa nói, “Tôi không phải.”

Hồ Dục Kỳ: “…”

Không hổ là cậu.

Ôn Nghiên không có mặt nên trong phòng chỉ còn lại các đàn anh đàn chị túm lấy Kỷ Đinh, bắt đầu hóng hớt.

Đa phần họ đều có tính cách hướng ngoại và hiểu chuyện, sẽ không đề cập đến những vấn đề riêng tư khiến người ta phải khó xử.

Kỷ Đinh trò chuyện rất vui, sực nhớ ra gì đó nên hỏi: “Đúng rồi, chị Thi Phỉ Nhiên sao không đến ạ?”

“Hừm…” Vẻ mặt mọi người đều kỳ quặc.

Vài ba câu nói không rõ được, họ liền trả lời qua loa: “Quan điểm của cô ấy và bọn này có xung đột nên rút lui thôi.”

Còn về việc chủ động hay bị động thì tạm không nhắc tới.

Ai bảo cô ta mang tâm tư không nên có với lão đại chứ.

Ôn Nghiên lúc này đi vào, ngồi xuống cạnh Kỷ Đinh, cánh tay tùy ý đặt trên lưng ghế của cô.

Anh khẽ hỏi: “Lát nữa bọn anh họp, em ở đây có chán không?”

“Không đâu, em thấy rất hứng thú.” Kỷ Đinh cười ngoan hiền, “Nếu các anh các chị không để bụng thì em muốn ngồi đây nghe, được không ạ?”

Mọi người đương nhiên không phản đối, chỉ đưa mắt nhìn Ôn Nghiên, chờ anh quyết định.

Người đàn ông mắt cong cong, kề sát má cô hôn chụt một cái: “Đương nhiên không sao.”

Mọi người: “???”

Hồ Dục Kỳ: “???”

Tôi tạo nghiệp gì mà bắt tôi nhìn cảnh này???

Kẻ ế ngay cả quyền sinh tồn cũng không có à???

Thôi bỏ.

Độc lập tự lo là hạnh phúc.

Người ta tức nhưng tôi không tức, tức hỏng cơ thể thì sao. 🙂

Rốt cuộc vẫn là người Thanh Hoa nên tố chất tâm lý của mọi người đều mạnh bất thường, sau khi sững sờ một lúc ngắn ngủi thì nhanh chóng bình tĩnh, bắt đầu tích cực lao đầu vào công việc.

Công ty không lâu trước đó đã tiến hành đăng ký thương mại, tên gọi là “Khoa học kỹ thuật Khởi Yến”, Ôn Nghiên và Hồ Dục Kỳ là người đồng sáng lập, một người phụ trách nghiệp vụ công ty, người kia chủ yếu về công nghệ.

Kỷ Đinh ngồi một góc yên lặng nghe nội dung cuộc họp, trong lòng càng thấy khâm phục hơn.

Dự án đầu tiên mà họ phát triển có tên là "Thiên Tượng", họ cố gắng tạo ra một nền tảng xã hội và giải trí toàn diện. Nền tảng dưới cùng sử dụng công nghệ chuỗi khối và thuật toán phân phối lưu lượng truy cập thông minh. Chỉ nửa tháng sau khi ra mắt, số lượng người dùng đăng ký đã lên tới mười ngàn người.

Kỷ Đinh tải “Thiên Tượng” trên điện thoại, giao diện đơn giản, chức năng thoáng nhìn đã hiểu, dễ dàng thao tác, khi sử dụng cảm giác khá thoải mái.

Trong đó có rất nhiều phân loại kênh khác nhau, chẳng hạn khu chia sẻ kinh nghiệm, khu hỏi đáp, khu video clip, Thụ Động (nghĩa là hố cây, từ thịnh hành trên mạng, chỉ chỗ chứa đựng những bí mật, riêng tư), và cả mạng văn học, game v.v…

Cô tiện tay bấm vào khu Thụ Động, phát hiện bên trong quy mô khá lớn.

Không chỉ có thể nặc danh phát biểu những comment riêng tư, mà còn có thể tạo ra “bình đựng thư”, hoặc liên kết trò chuyện với một người lạ ngẫu nhiên.

Ôn Nghiên ngồi vị trí chủ trì, cầm bút chiếu laser chỉ vào trên màn hình.

“Khu xã hội này khá dễ làm, phức tạp nhất chính là khu giải trí.”

Cặp kính trên sống mũi anh làm người ta cảm thấy nho nhã lịch thiệp, góc mặt đường nét như tạc tượng lại toát ra một vẻ lạnh lùng, nghiêm túc.

Hai cảm giác đó tạo ra cảm giác khác biệt rõ ràng.

“Ví dụ đối với văn học trực tuyến, phương thức hoạt động mà chúng ta áp dụng là số hóa sách giấy và mua nội dung của bên thứ ba. Logic kiếm tiền của loại nội dung này chủ yếu là quảng cáo, tuy nhiên do số lượng bây giờ quá ít nên rất khó để kết nối với các nhà quảng cáo, vì vậy nguyên nhân sâu xa vẫn nằm ở thị trường. Trước tiên hãy xây dựng cộng đồng và sau đó quảng bá khu giải trí này.”

Ngồi đây chủ yếu đều là những người làm về mảng công nghệ, không có ai chuyên phụ trách thị trường, vì thế phần này tạm thời do thành viên nữ duy nhất trong nhóm là Giang Tư Nguyên kiêm nhiệm.

Giang Tư Nguyên nói nhỏ: “Anh Nghiên, em không có quá nhiều đầu mối về mảng thu hút khách hàng này, cảm thấy hồ sơ về khách hàng không rõ ràng lắm…”

Ôn Nghiên chỉ liếc qua một vòng: “Những người khác có ý tưởng gì không?”

Mọi người nhíu mày suy tư, phòng họp rơi vào sự tĩnh lặng.

“À thì, em có một suy nghĩ thế này…”

Trong góc bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào.

Mọi người vô thức nhìn sang, chỉ thấy Kỷ Đinh đang mỉm cười.

“Nếu nhắm vào các khách hàng ở các độ tuổi khác nhau để tiến hành tiếp thị quảng bá thì chi phí sẽ quá cao. Nên em nghĩ rằng chúng ta có thể nắm bắt một nhóm khách đặc biệt trước, rồi dần dần quảng bá rộng hơn. Đàn anh Vương Hưng chẳng phải đã làm thế sao? Năm đó mạng xã hội được sáng lập ra chính là SNS trong trường đại học đó…”

Mọi người như được thức tỉnh, gõ gõ liên tục trên máy tính, ghi lại linh cảm và tư duy vừa nảy sinh trong đầu.

“Suy nghĩ của Đường Đường cũng giống của tôi.” Trong mắt Ôn Nghiên thoáng một vẻ khen ngợi không che giấu, “Hãy làm ở mảng khách hàng trong trường trước, rồi chúng ta sẽ có ưu thế tự nhiên của riêng mình.”

Quả là thế, tài nguyên và sức kêu gọi của Thanh Hoa đúng là không thể nghi ngờ trong lĩnh vực này.

Hồ Dục Kỳ hít sâu một hơi rồi nói với Kỷ Đinh như trêu đùa: “Em gái, hay là em cũng gia nhập nhóm bọn anh đi?”

Vừa nói dứt, Ôn Nghiên đã lạnh lẽo nhìn anh ta một cái.

Hồ Dục Kỳ ho khan, sửa lại: “… Chị dâu.”

Một khi đã có hướng đi rồi thì tư duy của mọi người cũng linh hoạt hơn, đề ra rất nhiều phương án, hiệu suất công việc nâng cao rõ rệt.

Buổi trưa Ôn Nghiên dẫn mọi người đến quán ăn gần đó.

Rời khỏi công việc, bầu không khí thoắt chốc thoải mái hơn, sự chú ý của mọi người lại quay về Ôn Nghiên và Kỷ Đinh.

Có người hào hứng hỏi: “Chị dâu, em và anh Nghiên là ai theo đuổi ai vậy?”

“Ưm…” Kỷ Đinh hơi khó xử.

Nếu nói người biểu lộ tâm ý trước thì chắc chắn là cô.

Nhưng dù sao cũng không nói rõ, mà sau đó cô cũng không đeo bám, không biết có được coi là “theo đuổi” không?

Cô còn đang suy ngẫm thì đã có người lên tiếng: “Tôi theo đuổi.”

Thấy mọi người đều nhìn mình, Ôn Nghiên bình thản ung dung nhướng mày: “Kỳ lạ lắm à?”

Anh véo nhẹ gò má mềm mại của Kỷ Đinh, ánh mắt tràn ngập ý xuân: “Dù sao cô bé nhà tôi cũng đáng yêu như thế mà.”

Hồ Dục Kỳ: “…”

Tự cường bất túc, hậu đức tái vật. (khẩu hiệu của trường Thanh Hoa, có nghĩa là không ngừng tự lực, củng cố sức mạnh, mở rộng tư tưởng để tiếp thu kiến thức)

Không tức giận, không tức giận, tức giận phát bệnh không ai thay thế…

Qua một bữa trưa, cả nhóm đã phát hiện ra, câu nói “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi” chính là chỉ lão đại của họ.

Bình thường lúc nào cũng tỏ vẻ lãnh đạm, không ngờ có bạn gái rồi lại…

Chó. 🙂

Hồ Dục Kỳ nói: “Tôi nói cậu nhé, tôi sẽ phơi bày chuyện của cậu lên diễn đàn trường, đến lúc đó cậu chờ mà bị thoát fan hết đi.”

Ôn Nghiên không quan tâm, chẳng buồn nói thêm câu nào.

Nhưng Kỷ Đinh lại yếu ớt nói: “Anh Dục Kỳ, như thế không ổn lắm…”

Thấy cô bé có vẻ lo âu, Ôn Nghiên khoác vai cô, dịu giọng an ủi: “Đừng lo, nếu cậu ta dám làm thế, anh sẽ bắt cậu ta tăng ca.”

Hồ Dục Kỳ: “…”

Oh shit, còn cho người ta đường sống không?!

Nếu không phải vì cậu bỏ tiền ra, lão đây còn lâu mới làm trâu làm ngựa!

Mọi người đều cười bò: “Thầy Hồ, lên đi! Đừng e sợ sức mạnh của tư bản!”

Hồ Dục Kỳ: “…”

Mấy đứa hóng hớt không sợ lớn chuyện này, lẽ nào đã quên quá khứ đau thương bấy lâu nay rồi sao? 🙂

Tiếng nói của Ôn Nghiên trong nhóm thực sự không thể chống lại, Hồ Dục Kỳ ra vẻ ho khan một tiếng: “Được thôi, vậy tôi nể tình em gái, chừa cho cậu một con đường sống vậy!”

Bước chân Ôn Nghiên khựng lại: “Mất trí à, hay là tăng ca đi!”

Hồ Dục Kỳ sực tỉnh: “Tôi sai rồi, là chị dâu! Chị dâu ơi! Anh ơi, tôi gọi anh là đại ca được không?”

Chỉ thấy người đàn ông cười dịu dàng: “Buổi tối làm việc nếu đói nhớ gọi đồ ăn ngoài, công ty sẽ trả cho cậu.”

Hồ Dục Kỳ: “…”

Hà tất phải khổ thế chứ!

Kỷ Đinh qua một ngày quan sát đã rút ra kết luận – đây là một đội tinh anh, mỗi người đều có lĩnh vực phát huy giá trị của mình, có thể bổ sung về mặt tính cách, hợp tác cực kỳ hài hòa.

Khởi nghiệp rất vất vả, không phải chuyện qua loa, cho dù là những người được mệnh danh đứa con cưng của ông trời, cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng.

Chỉ cần mộng ước ban đầu không thay đổi.

Chỉ cần nhiệt tình vẫn còn đó.

Thì sẽ không có đỉnh núi nào không trèo lên được, không có con đường nào là chẳng thể san bằng.

Đặc biệt là, anh đang làm công việc đó.

Thế thì cô tin tưởng, chắc chắn sẽ thành công.

Bữa tối vẫn ăn ở chung cư của Ôn Nghiên.

Vì tối hôm sau phải về nhà nên Kỷ Đinh có phần bịn rịn: “Anh A Nghiên, tối nay em có thể ở lại chỗ anh không?”

Ôn Nghiên ngồi xuống sofa, ôm cô vào lòng.

Vẻ mặt anh khó đoán, hàng lông mày vẫn nhíu lại, không rõ đang nghĩ gì.

Kỷ Đinh không nhìn thấy sắc mặt anh nhưng cũng không nghe anh trả lời thì dụi dụi vào ngực anh: “Được không được không? Em muốn ở cạnh anh lâu hơn một chút.”

Ôn Nghiên thoáng rung động.

Chẳng lẽ anh không muốn ở cạnh cô lâu hơn?

Chỉ là…

Thôi vậy.

Lo lắng nhiều để làm gì.

Anh cúi xuống hôn lên trán cô, giọng khẽ khàng: “Được.”

“Vậy em phải báo cáo với bạn cùng phòng đã.” Kỷ Đinh hứng chí, vừa lẩm bẩm, “Không thể giống lần trước được…”

Ôn Nghiên như hiểu ra gì đó, nhướng mày hỏi: “Lần trước em nói với bạn thế nào?”

“Ưm… em nói em có người bạn bị thất tình…”

“Ừ.” Anh hơi nhướng khóe môi, yết hầu vẳng ra tiếng cười rất khẽ.

Hơi thở nóng bỏng phả lên tai cô, ngón tay thon dài đặt sau gáy cô x.oa nắn nhẹ nhàng, như đang ám thị điều gì đó mờ ám.

Lát sau, Ôn Nghiên cắn tai Kỷ Đinh, nói với vẻ cực kỳ háo sắc: “Sau đó, em đã an ủi bạn em trên giường luôn à?”