VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 89: Không ổn




Turan trở về nhà trọ của mình thì trời đã tối. Nó ghé ven đường mua một túi sáu cái bánh bao chiên mang về ăn tạm. Giờ nó thật sự không có dư dả thời gian để ăn một bữa đàng hoàng.

– M-mừng ch-chủ nhân về!

Một giọng nói đầy bối rối vang lên khi Turan mở cửa bước vào phòng. Là Camilier. Nữ người sói lúc này đang đứng trước mặt, ngước đầu nhìn Turan với cái đuôi phía sau vung vẫy qua lại. Nó đoán là cô ta đang vui, dù không rõ là vì điều gì.

“Nhưng mà chủ nhân à…?” Turan nghĩ thầm, nhưng rồi cũng tặc lưỡi mặc kệ. Có lẽ cô ta đã quen với mấy việc chào đón như thế này.

Turan ngóc đầu ra cửa quan sát xung quanh xem có ai khả nghi hay không. Nó vô cùng cảnh giác trong tình hình hiện tại. Dù gì thì Camilier cũng là một nô lệ bỏ trốn, và chắc chắn là hầu tước Ferrmen sẽ không bỏ qua cho cô ta. Có chăng là ông ta chưa có thời gian để tận lực truy tìm cô mà thôi.

Sau khi xác nhận rằng mọi thứ vẫn ổn, Turan liền đóng cửa, khóa lại cẩn thận. Nó quay sang thì thấy nữ người sói đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay mình với đôi mắt mở tròn vẻ trông đợi cực kỳ.

Thức ăn. Sở hữu một chiếc mũi của loài sói như Camilier thì hẳn không thể cưỡng lại mùi hương từ mấy chiếc bánh bao chiên mà Turan mang về. Nhưng dù cô ta có thèm đến mức nào đi nữa thì vẫn chỉ đứng im đó, không dám vòi vĩnh hay lên tiếng nói gì. Phận nô lệ có lẽ đã ăn sâu vào tâm trí cô ta rồi.

Turan thấy vậy thì lấy ra một chiếc đĩa, đặt vào đó ba cái bánh bao rồi đưa cho Camilier. Nữ người sói cầm lấy chiếc đĩa nhưng chỉ đứng nhìn chằm chằm lấy hai cái bánh bao trên đó.

– Của cô đó, ăn đi. – Turan cất tiếng, đưa tay xoa nhẹ đầu Camilier như thường lệ – Sau này không cần phải đợi tôi cho phép đâu.

Nữ người sói không có vẻ gì là quan tâm lời tiếp theo của Turan mà cầm lấy đĩa bánh bao trốn vào góc phòng ăn ngấu nghiến. Cô ta hẳn là rất đói. Dù gì thì từ bữa ăn gần nhất tới giờ cũng đã bảy, tám tiếng đồng hồ rồi.

Turan sắp xếp cho Camilier ở cùng mình để đảm bảo có thể chăm sóc cũng như giữ cô ta khỏi những mối nguy hại xung quanh. Một kẻ có tinh thần dễ bị lay chuyển và có phần không ổn định như vậy thì không thể để cô ta ở riêng rồi làm loạn hết lên được. Tình huống xấu nhất là cô ta sẽ bị kẻ có ý đồ xấu lừa đi, và chuyện sau đó tất nhiên là tồi tệ.

Để Camilier ở cùng với Tiffia không phải là một lựa chọn thông minh. Turan cơ bản không tin tưởng rằng Tiffia có thể chăm sóc cho nô lệ người sói khi mà cô ta lo cho bản thân còn chưa xong. Hơn cả, bây giờ cái nó muốn là Tiffia tập trung vào thử thách Thần thánh mà cô ta phải hoàn thành mới có thể thăng cấp. Mọi thứ có thể khiến cô ta phân tâm lúc này đều nên bị loại bỏ hết.

Và tất nhiên là không thể giao Camilier cho tên thiếu não Darmil được rồi.

Sau khi Turan ăn tới cái bánh bao thứ hai thì nó nhận ra ánh mắt của Camilier lại nhìn chằm chằm về phía mình. Cô ta đã ăn xong phần của mình, và giờ thì đang nhòm ngó tới cả cái bánh của nó.

Thế này thì cũng quá đáng đi.

Nhưng Turan không có cách đối phó với cái nhìn của nữ người sói, đành đưa nốt hai cái bánh cuối cùng của mình cho cô ta. Cái bụng vẫn còn đói của nó thì chỉ có thể lấp đầy bằng mấy mẩu bánh lương khô rồi.

Ăn uống xong xuôi thì Turan lấy ra từ túi trữ vật quyển sách kỹ năng mà nó đã mua ở khu chợ trung tâm của thành Kyrult. Là quyển sách kỹ năng ‘Sinh lực tràn trề’.

Lần trước, lúc vừa có được kỹ năng ‘Thông hiểu’ thì Turan đã thử học qua sách kỹ năng ‘Gọi hồn’ và rõ ràng là có hiệu quả. Mặc dù tiến trình có chút chậm nhưng Turan cũng phát hiện là ngoài kỹ năng ‘Gọi hồn’ mà quyển sách đem lại, việc học đó còn giúp nó có được những khả năng đến từ nền tảng của kỹ năng.

Cụ thể như là việc nhìn thấy và nhận dạng linh hồn. Turan thậm chí đã có thể thấy được một chỉnh thể linh hồn trong người Camilier, và xa hơn nữa là nhận ra và theo dõi linh hồn đó.

Quá rõ ràng, sách kỹ năng mang lại một nguồn lợi vô cùng lớn cho Turan. Đây không còn giới hạn trong mỗi việc học kỹ năng nữa rồi.

Turan mở quyển sách kỹ năng ‘Sinh lực tràn trề’ ra, vẫn như lần trước, nó không thể đọc hiểu được những con chữ bên trong. Dù vậy, nó có thể mơ hồ nhận ra đây là một ngôn ngữ khác với ngôn ngữ trong sách kỹ năng ‘Gọi hồn’. Nó nhanh tay lấy ra để so sánh và quả đúng là thế.

Nhưng điều mà Turan quan tâm không phải là ngôn ngữ của những quyển sách kỹ năng, vì dù thế nào thì nó cũng chẳng đọc hiểu được.

Lặp lại như lần trước, Turan bắt đầu tập trung suy nghĩ của mình vào việc học kỹ năng, đồng thời kích hoạt ‘Thông hiểu’.

Một khoảng thời gian hơn ba phút trôi qua. Turan có thể lờ mờ nhận ra những luồng kiến thức ở xung quanh mình, nhưng lạ là nó lại không thể nắm bắt được. Những luồng kiến thức giống như thể là ảo giác mà nó tự tưởng tượng ra chứ không phải đến từ kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó vậy.

Turan mặc kệ sự lạ lùng đó, vẫn tiếp tục tập trung nghiền ngẫm và liên tục thay đổi góc độ suy nghĩ của mình để học kỹ năng ‘Sinh lực tràn trề’.

Vài phút nữa trôi qua. Những luồng kiến thức ẩn hiện quanh Turan trở nên nhiều hơn nhưng cảm giác của nó về chúng vẫn vậy, không thể nắm bắt được.

Turan nhớ lần trước, nó có thể cảm nhận được chút gì đó giống như một sợi chỉ sáng le lói được thả xuống biển đen mù. Nhưng giờ thì chỉ có nó giữa biển đen của các luồng kiến thức mà thôi. Tất cả chúng trông thật gần nhưng lại xa không chạm tới được.

Turan tiếp tục kiên trì việc học kỹ năng của mình. Những luồng kiến thức lại lần lượt đổ thêm vào trong biển đen mù đó. Thật nhiều, đến vô vàn.

Cứ thế, không biết bao lâu trôi qua nhưng đầu của Turan bắt đầu đau, và nó cảm thấy khó thở, bị choáng ngợp. Biển đen quanh nó đã trở nên dày đặc vô cùng, đến mức nó phải trông rất kỹ mới có thể phân biệt được các luồng kiến thức với nhau.

Rồi biển đen chợt vỡ tan, như thể là đầu Turan vỡ tan vậy. Cơn đau đơn khôn cùng ập đến ngay lập tức như một cái búa tạ đập thẳng vào đầu nó. Một trăm lần. Hoặc ít nhất là Turan chỉ có thể hình dung đến con số đó.

Turan chỉ kịp hét lên một tiếng đứt quãng rồi ngã vật ra đất. Cả cơ thể nó co giật liên tục như người bị động kinh. Mắt nó mở trừng trừng mà không thấy được gì, tai thì kêu ong ong không còn phân biệt được âm thanh chi nữa.

Turan không biết mất bao lâu nó mới lấy lại ý thức của mình. Cảm giác đầu tiên nó có được là sự êm ái trên mái đầu của mình, và ấm áp.

Turan ngẩng đầu nhìn và nó thấy được khuôn mặt lo lắng của nữ người sói. Không mất quá lâu để nó nhận ra rằng mình đang nằm trên cặp đùi trần trụi của cô ta.

Turan không hiểu vì sao Camilier lại quan tâm đến mình như vậy, cũng như lý do gì mà cô ta lại biết dùng đùi để tựa đầu cho nó. Đây rõ ràng không phải là bản năng. Có thể trước đây cô ta đã từng được chỉ dạy để làm điều này.

– Tôi ngất được bao lâu rồi?

Turan cất tiếng hỏi, nhưng không mất đến ba giây để nó nhận ra là mình không nên trông chờ câu trả lời từ Camilier.

Sau khi kiểm tra đồng hồ và xác nhận rằng bản thân chỉ bất tỉnh một tiếng đồng hồ, Turan quyết định sẽ nằm đây nghỉ thêm một lúc nữa. Đầu nó vẫn còn đau, các giác quan của nó vẫn còn mơ hồ không rõ ràng. Và trên hết là cảm giác êm ái này thực sự không tệ, cả mùi hương nhàn nhạt đặc trưng từ người Camilier đang len vào mũi nó nữa. Rất dễ chịu.

Lúc vừa đến đây thì Turan đã nhờ Tiffia tắm rửa và thay đồ cho Camilier. Turan không biết Tiffia nghĩ gì khi chọn cho Camilier một cái áo phông rộng thùng thình và một chiếc quần cộc ngắn cũn cỡn. Nhưng sau cùng thì nó cũng không nêu ý kiến của mình lên, vì dù sao thì nó cũng chẳng hiểu nhiều về phong cách ăn mặc của phái nữ, huống chi là của một nữ người sói cùng nữ yêu tinh.

Mà, Turan phải thừa nhận một điều là cách ăn mặc đó cùng với phép ẩn đi tai và đuôi của Tiffia khiến Camilier trở nên giống con người hơn bao giờ hết, đến mức nó đã giật mình, trong phút chốc tưởng rằng tai và đuôi của cô ta trước đó là giả.

Khi cơn đau trên đầu Turan mất dần đi thì nó bắt đầu suy xét lại cả quá trình học kỹ năng của mình vừa nãy. Quả là một thảm họa.

Đó rõ ràng không phải là một tai nạn, Turan biết chắc như vậy. Kiến thức từ quyển sách kỹ năng ‘Sinh lực tràn trề’ đã được kỹ năng ‘Thông hiểu’ đưa đến cho nó, chỉ là không thể nắm bắt được mà thôi.

Turan đã tưởng rằng khi nó cố đào sâu hơn, tìm kiếm thêm các luồng kiến thức thì có thể nắm bắt được một đầu mối nào đó, nhưng nó đã sai. Dù giờ nó có cố thử lại lần nữa, và lần mò hết cả quyển sách thì chắc chắn kết quả vẫn sẽ là tâm trí nổ tung.

Sách kỹ năng này vượt cấp Turan quá nhiều rồi. Quyển sách này yêu cầu người dùng phải có Thần cấp 15, khác hẳn so với sách kỹ năng ‘Gọi hồn’ chỉ cần Thần cấp 5 là được.

Giữa Thần cấp 5 và trên Thần cấp 5 luôn có một sự phân chia rạch ròi, mà rõ ràng nhất là sự nhảy vọt về sức mạnh, kế đó chính là việc các kỹ năng đều được nâng lên một tầm cao mới. Vậy thì sự khác biệt giữa Thần cấp 5 và Thần cấp 15 là tận hai lần phân chia, khá là dễ hiểu khi mà Turan không thể tiếp cận các luồng kiến thức để học được giống như khi làm với kỹ năng ‘Gọi hồn’.

Vấn đề chỉ như vậy thì Turan nâng cao Thần cấp của mình lên là được. Nhưng nó lại không cam tâm khi mà kỹ năng phẩm chất ‘Anh hùng’ những tưởng đã nằm gọn trong tay giờ lại xa vời vợi như thế. Đợi đến khi nó đạt đủ Thần cấp để học được kỹ năng ‘Sinh lực tràn trề’ thì cũng đã mất ít nhiều một năm ròng rồi.

“Nếu mình nâng cấp kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên thì sao?” Turan chợt nghĩ, và nó thấy mình quả là sáng suốt. Kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó hẳn chỉ mới cấp 1 mà thôi, tất nhiên là không thể giúp bản thân chỉ mới Thần cấp 1 vượt đến mười bốn bậc Thần cấp để học ‘Sinh lực tràn trề’ được. Nhưng nếu ‘Thông hiểu’ thăng lên cấp thứ hai thì rất có thể Turan sẽ làm được điều đó, dù chăng là miễn cưỡng đi nữa cũng là rất tốt rồi.

Nghĩ như vậy, Turan liền tức thi triển kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình để kiểm tra.

“Kỹ năng: Thông hiểu.

Loại: Hỗ trợ bị động - Kích hoạt.

Phẩm chất: Anh hùng.

Độ hiếm: Duy nhất.

Cấp: 1 (1%).

Mô tả: Thông hiểu vế một thứ để tâm trí trở nên rõ ràng hơn.

Chi tiết:

+ Tăng 10 bậc trí tuệ.

+ Tăng 10 bậc minh mẫn.

+ Tăng 10 bậc cảm ngộ.

+ Tăng 10 bậc ma lực.

+ Kích hoạt: Thu thập thông tin về một thứ nhất định

Thông tin thêm: Tri thức là tiền đề để vận hành mọi thứ. Một kẻ ngu muội không bao giờ có thể hiểu được.”

Turan nhăn mày, khịt mũi. Nó chẳng thể hiểu nổi mình vừa trông thấy cái gì nữa, hay đúng hơn là nó không thể tin được.

Kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó sau vô vàn lần sử dụng, khiến nó chịu đau đớn lên bờ xuống ruộng thì tiến trình chỉ tăng được duy có một phần trăm.

Chỉ một phần trăm.

Đây là lần đầu tiên Turan thấy một kỹ năng chủ đạo ở cấp độ 1 có tốc độ tăng trưởng chậm như thế chứ tính gì đến chuyện còn là kỹ năng của nó. Theo tốc độ này thì đến tận khi Turan đột phá giới hạn Thần cấp 5 rồi thì kỹ năng này có khi vẫn chưa được một nửa tiến trình.

“Không được. Thế này hoàn toàn không ổn.” Turan thốt thầm, bật người ngồi dậy khỏi cặp đùi êm ái của Camilier luôn.

“Phải tăng cường sử dụng kỹ năng thôi!”