VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 73: Đêm ở thành Tailor




Darmil sau bữa nước chiều thì có rủ Turan đến ủy bản Đại Thánh Tôn hiệp đoàn nhưng đã bị nó từ chối. Cậu ta hẳn là lại muốn chiến đấu trong thế giới giả lập rồi. Như thế cũng tốt, vì sau này Turan chắc chắn sẽ cần tới khả năng đấu đối kháng của cậu ta rất nhiều, không chỉ cho lũ quái hình người mà cả những lúc đối đầu với kẻ địch là du hành giả nữa.

Dù gì thì hiện tại, Darmil là người gây sát thương chủ lực của cả đội. Turan có cố thế nào thì cũng chỉ là một người cầu khấn với kỹ năng ‘Thông hiểu’ mà thôi.

Turan quay trở về nhà trọ thì thấy Tiffia đã ngồi chờ ở sảnh từ lúc nào. Cô ta vừa trông thấy nó thì mở miệng định lên tiếng gọi nhưng sau đó lại quyết định bước tới gần.

– Tôi đã suy nghĩ xong rồi.

Tiffia cất tiếng, không lớn nhưng Turan có thể nghe rõ từng chữ một.

– Thế lựa chọn của cô là…?

Turan hỏi. Nó biết Tiffia chỉ có lựa chọn thăng cấp mà thôi. Thứ nó muốn từ cô ta là một lời giải thích, và câu trả lời nó mong đợi là rằng khi nào thì cô ta làm chuyện đó.

– Đêm nay, nếu được thì đến phòng của tôi.

– Được.

Turan đáp ngay. Tiffia cuối cùng cũng chịu nói rõ mọi chuyện, nó còn mong gì hơn thế. Nói thẳng ra thì hiện tại nó còn đang mừng rỡ nữa cơ. Tiffia dù gì cũng là một thành viên tiềm năng của tổ đội nó. Một Nihr có thể sử dụng bùa chú rành rọt và đưa ra quyết định nhanh chóng trong chiến đấu thì chắc chắn là cực kỳ hiếm có. Nếu không phải có rào cản về động cơ tham gia tổ đội của Tiffia thì Turan cũng đã định sẽ mời cô ta vào đội một lúc nào đó.

Tiffia truyền đạt xong lời của mình thì quay người rời đi. Bước đi cô ta trông rất vội vã như thể sợ rằng Turan sẽ gọi lại vậy. Turan cũng không quan tâm gì dáng vẻ đó. Thứ duy nhất chiếm lấy suy nghĩ nó lúc này là những gì Tiffia sẽ nói vào đêm nay.

Turan vẫn nhớ như in lời của Phalsia hồi trưa, rằng Tiffia từng là nô lệ, và là một yêu tinh. Một trong hai thông tin đều đủ khiến nó có cảm giác đồng cảm với cô ta. Turan đâu thể nào đòi hỏi một người nói phăng cho người khác nghe rằng mình là một nô lệ; và nó cũng chẳng thể khiến một yêu tinh trong đất nước của loài người lộ mình được. Bản thân nó nếu đang ở một thành phố của yêu tinh chắc chắn cũng sẽ có hành động tương tự mà thôi.

Thông tin về yêu tinh tộc mà Turan có không hề nhiều. Ngoài ngoại hình ra thì nó chỉ biết chủng tộc này có biệt tài về các hoạt động yêu cầu sự khéo léo và nhanh nhẹn, hay là họ có thể dễ dàng thao túng cảm xúc của đối phương. Giờ nghĩ lại, Turan chợt nhận ra rằng mọi đặc điểm này đều phù hợp với Tiffia. Nếu không phải lúc nào cũng thấy đôi tai con người của cô ta thì dám nó cũng đã có ý nghi ngờ rằng cô ta là yêu tinh.

Suốt cả buổi chiều, Turan chỉ ngồi ở sảnh nghe ngóng tin tức, thỉnh thoảng đáp chuyện với một số người đi qua. Thường thì tầm giờ này nó sẽ ra ngoài phố đi dạo vì như thế sẽ có thể làm được nhiều chuyện hơn. Quan sát đường xá, người dân, hàng quán hay nếu thích thì tham gia vào một hội nhóm nào đó đang tụ tập. Tin tức dù sao cũng không phải cứ ngồi một chỗ là có được, như thế rất bị động.

Nhưng Turan không định bước ra ngoài nhà trọ lúc này. Nó sợ rằng khi ra ngoài sẽ gặp phải chuyện bất trắc, làm mất thời gian và đến cuối cùng thì lỡ mất buổi hẹn đêm nay với Tiffia. Dù khả năng của chuyện đó có thấp đến mức nào đi nữa thì nó cũng chẳng dám đánh cược.

Tối, Turan ăn vội mấy miếng bánh mì ngọt, nốc ly nước lọc cho no bụng rồi lại tiếp tục ngồi ở sảnh. Darmil vẫn chưa quay về. Cậu ta có vẻ đắm chìm hơi sâu trong thế giới giả lập kia rồi. Một kẻ mang trên người kỹ năng ‘Cuồng nộ’ và ‘Ý chí chiến đấu’ thì quả thực nơi đó lại phù hợp với cậu ta hơn cả.

Turan chợt nhớ lại lần tìm thấy Darmil ở ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn của thành Yeit. Nhân vật tóc đỏ của cậu ta lúc đó nện ra hai búa liên tiếp làm kẻ địch dù đã dùng khiên đỡ vẫn không kịp trở tay mà chịu chết. Nó cũng nhớ đến lần cậu ta đấu tay đôi với quái trùm của phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’, rõ ràng đã gây cho con quái không ít khó khăn và nếu trạng thái ‘Cuồng nộ’ có thể tiếp diễn liên tục thì kẻ thua cuộc sau cùng rất có thể là con quái.

Mà Darmil chỉ mới Thần cấp 1 thôi. Một du hành giả chiến đấu ngang cơ với một con quái vượt mình tận năm cấp độ, ai nghe thấy cũng phải mắng là hoang đường. Tới cả những du hành giả tinh anh cũng không dám bảo rằng mình có thể làm được điều đó. Ở Thần cấp thấp đã khó, đối với Thần cấp cao càng khó hơn khi mà chênh lệch giữa hai cấp càng lộ rõ và thậm chí, quái ở cấp cao có khả năng chiến đấu tốt hơn rất nhiều.

Turan không trò chuyện nhiều với Wyndur nhưng đủ để biết những khó khăn mà quân đoàn của cậu ta đang gặp phải, cũng là lý do chính mà nó không ngừng bị cậu ta cùng quân trưởng của mình mời chào. Lũ quái từ sau cấp độ 15 thì càng ngày càng không dễ đối phó, đặc biệt là ở những phó bản phẩm chất ‘Tinh anh’.

Chúng bắt đầu trở nên mưu mô hơn, thậm chí quỷ quyệt khi mà thi triển các đòn đánh lừa, phép khống chế hay thậm chí là phép địa hình để dồn các du hành giả vào đường chết. Số lượng du hành giả ở các phó bản cấp độ này đã không mang lại nhiều ảnh hưởng nữa, hay đúng hơn là càng nhiều người thì càng khó hành động và tất nhiên kết quả cuối cùng sẽ càng tồi tệ.

Đối với Turan thì những phó bản cấp cao mà Wyndur nhắc tới luôn là thứ gì đó xa vời. Nhưng giờ thì nó đã có thể thăng cấp, chân chính trở thành một du hành giả. Nó cũng nên bắt đầu suy tính về con đường mình sẽ đi, và hiển nhiên là bao gồm cả việc làm thế nào để lập được một tổ đội mạnh mẽ mà càn quét những phó bản kia.

Mặt khác thì Yeatra bây giờ cũng đang cần tham gia một phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’. Turan biết rõ ý nghĩa của một phó bản ở phẩm chất này. Không kể đến độ khó của phó bản thì lượng tài nguyên mang đến là vô cùng lớn, thậm chí đủ để chống đỡ một quốc gia đang đà lụi tàn vực dậy trở thành cường quốc. Đây cũng là lý do khiến Turan rất đau đầu khi muốn giúp Yeatra thăng cấp.

Những quân đoàn lớn như quân đoàn Quả táo đỏ tôn thờ thần Mastrua hay quân đoàn Ungreilt của Wyndur có thể bí mật sở hữu một phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’ nào đó. Dù thế, nếu Turan nhờ vả Wyndur chuyện này thì chắc chắn cậu ta sẽ lấy việc nó đến làm huấn luyện viên làm điều kiện. Giờ thì Turan không phải là Nihr nữa, nhưng nó lại không có thời gian cho quân đoàn của Wyndur. Nó còn phải phát triển tổ đội của riêng mình.

Chính vì vậy, Turan cần tìm một thứ gì đó đồng giá để trao đổi lấy cơ hội cho Yeatra được tham gia càn quét một phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’.

Những suy nghĩ của Turan cứ thế hiện lên và chẳng mấy chốc thì đã hơn tám giờ tối. Turan đoán cũng đã đến lúc làm chuyện chính của ngày hôm nay, đứng dậy rời đi.

Phòng của Tiffia nằm đối diện phòng của Turan và Darmil. Thường thì để tiết kiệm chi phí, các du hành giả có Thần cấp thấp hay chọn ở cùng nhau bất kể nam nữ, nhưng Turan thì không phải một người muốn tiết kiệm những khoản nhỏ nhặt đó mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng cùng không gian riêng của các thành viên. Nếu được, nó còn muốn mỗi người một phòng cơ.

Turan gõ nhẹ lên cửa phòng. Hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại, nó gõ thêm lần nữa.

– Vào đi. – tiếng Tiffia rất nhỏ vang lên từ phía sau cánh cửa.

Turan nghe vậy thì bước vào luôn, không quên cẩn thận đóng cửa lại. Nó quay sang định bảo Tiffia kích hoạt một tấm bùa chống nghe lén thì mắt trừng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mặt mình.

Tiffia đang mặc một chiếc đầm ngủ bằng lụa trơn mỏng khó khăn che lấy những đường nét cơ thể thon gọn của cô ta. Ánh sáng duy nhất từ chiếc đèn ngủ trong phòng làm cảnh tượng có chút tối nhưng Turan vẫn có thể thấy rõ mọi thứ. Nó đã không nghĩ rằng Tiffia sẽ mở đầu cuộc nói chuyện ban đêm bằng dáng vẻ này của cô ta. Tình huống lúc này thật sự khó xử.

Tiffia bước tới mấy bước, khẽ nâng tay, nghiêng người làm điệu bộ ái ngại rồi cất tiếng với chất giọng êm dịu như rót mật vào tai:

– Trông-trông tôi thế nào?

“Trông cô thế nào?!” Turan thốt thầm. Nó chẳng lẽ lúc này lại nên bảo rằng trông Tiffia rất quyến rũ. Đêm nay nó đến đây là để nghe lời giải thích của cô ta, không phải đến gợi lại những cảm xúc đã chôn vùi của mình.

Dù rằng tim của Turan đang đập dồn dập, hay nó chắc rằng khuôn mặt mình lúc này đã đỏ hết lên thì vẫn cố nói với giọng nghiêm nghị:

– Tôi tin câu hỏi đó không phải là thứ cô đã hứa.

Người Tiffia cứng hẳn lại một lúc lâu như thể vừa chịu phải một cú sốc tâm lý. Turan mặc kệ. Nó biết là bản thân không thể mềm mỏng lúc này. Nếu cô ta còn lấn tới thì nó không chắc sẽ còn cho thêm một cơ hội nào nữa.

Tiffia buông thõng người, ngồi lên chiếc giường của mình, ngả người chống tay ra sau. Vẻ mặt cô ta thoáng hiện lên sự thoải mái như vừa được giải thoát khỏi áp lực nặng nề nào đó. Rồi cô ta bảo:

– Tôi đã nghĩ là mình rất có sức hút. Nhưng chắc là tôi đã ảo tưởng rồi.

Turan không đáp mà bước tới ngồi vào chiếc ghế gần đó, xoay người đối diện với Tiffia. Trông tình huống lúc này thì nó biết mình không nên nhiều lời, chỉ cần nghe là được rồi. Dù gì thì Tiffia hẳn không dám manh động nữa.

– Lời trong đêm đó cậu bảo với tôi là thật hay giả?

Câu hỏi bất ngờ của Tiffia làm Turan thoáng bối rối. Nó biết rõ cô ta đang nhắc đến chuyện gì. Đó là một ký ức mà nó luôn muốn giấu nhẹm đi.

Thấy Turan không nói gì, Tiffia cười khẩy một tiếng, bảo:

– Tôi nghĩ quá nhiều rồi. Lẽ ra tôi không nên chọn cách này để bù đắp cho lời giải thích của mình.

Turan rất muốn cướp lời bảo rằng đêm đó những gì mình nói đều là thật. Thế nhưng lý trí rất nhanh cưỡng ép nó không được cất lên lời nào. Phải, lúc này thì chỉ nên im lặng mà lắng nghe thôi. Nếu mở miệng, Tiffia chắc chắn sẽ nhận ra cảm xúc bây giờ của nó.