VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 689: Đều đem đốt




Dưới ánh đèn lờ mờ, những tấm bùa được vẽ nguệch ngoạc phát sáng nhấp nháy trở nên thật nổi bật. Chúng được đặt lung tung khắp trên bàn một cách cẩu thả, như thể bị vứt đi bởi là đống sản phẩm thất bại.

Thế nhưng thực tế lại khác xa. Từng tấm bùa một trên bàn đều có phẩm chất thấp nhất là ‘Ưu’, cấp độ còn đều trên 5. Số lượng bùa ở cấp độ và phẩm chất ấy nếu tính thành tiền sẽ là cả một gia tài, đủ để khiến bất kì hội hay quân đoàn lớn nào động lòng mà tranh lấy.

Hơn hết, một vài tấm bùa trong số đó đang phát ra những đốm sáng màu tím nhàn nhạt, biểu hiện không thể nào nhầm lẫn được của phẩm chất ‘Anh hùng’. Chúng vậy mà nằm đó, trông thật tầm thường, đến mức tội nghiệp.

Một vài động tĩnh nhỏ được gây ra một cách cố tình làm Yeatra nhíu mày, từ từ tỉnh lại. Cô khẽ nhấc đầu khỏi bàn, cảm giác cả người nặng trĩu, vô cùng mệt mỏi. Cũng chẳng biết do đói hay là do thiếu ngủ nữa. Có lẽ là cả hai đi.

– Bác Gaterylt.

Yeatra chào một tiếng. Người đàn ông đã có tuổi đứng nhìn cô với ánh mắt trìu mến. Nếu chẳng phải đã sớm quen với cái nhìn ấy, cũng như rõ ràng lý do nằm đằng sau thì cô đã rùng mình ớn lạnh rồi.

– Chào cháu. – ông lão hiền hòa nói – Đống bùa chú này, phải cất gọn vào chứ.

Yeatra theo phản xạ lắc đầu, đáp:

– Chúng đều là vật thí nghiệm cả, còn phải làm thêm một vài thử nghiệm. Sau đấy… đoán chừng đều sẽ hỏng cả.

Người ông lão Gaterylt khẽ run lên, gương mặt cũng bỗng chốc xụ xuống, chừng già đi mấy tuổi liền. Ông ta không chịu đựng nổi đau đớn về mặt tinh thần ấy.

Yeatra biết ý tứ của Gaterylt, nhưng cô không còn cách nào khác. So với yêu cầu giả tưởng mà cô hình dung Turan đang đặt ra cho mình, đống bùa này hoàn toàn là phế phẩm. Huống hồ chi, cô còn chưa nắm bắt một cách chính xác làm thế nào để chế tạo ra được chúng, cũng như cách chúng hoạt động. Một người chế tác bùa chú thực thụ, chí ít cũng nên làm được đến thế.

– Vậy… về phương thức chế tác…?



Ông lão Gaterylt hơi do dự hỏi. Ông ta quả thật chẳng tiện đề cập đến vấn đề này, nên là Yeatra chủ động. Tuy nhiên, trông vào đống bùa quý giá sắp bị biến thành mớ giấy vụn, ông ta không nhịn nổi.

Yeatra lắc đầu, dáng vẻ đầy kiên quyết. Đây là điều Turan đã nói qua với cô, không thể nào làm trái được. Phương thức chế tác bùa sẽ do cậu ta chỉ định giao cho đối phương, bất kể phẩm chất, cấp độ hay số lượng. Cho tới hiện tại, cũng chỉ có duy nhất một phương thức được giao ra thôi.

Vẫn rất đáng ngạc nhiên khi mà chỉ một phương thức chế tác bùa đã có thể khiến ông lão Gaterylt phát rồ, xem trọng Yeatra tới mức bỏ bê gia đình, công việc, thậm chí quát mắng đứa cháu cưng của mình. Yeatra không hiểu, cũng chẳng buồn đi tìm hiểu. Ở đây, cô có được môi trường làm việc mong muốn, đủ thứ nguyên vật liệu chế tác bùa cần thiết. Quả thật là lý tưởng, hoặc ít nhất, gần như vậy.

Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối Turan liên lạc với Yeatra, càng đừng nói tới việc cả hai gặp mặt. Tính ra cũng ngót nghét hai tháng rồi, nếu chẳng phải từng bị cậu ta mắng về việc xem nhẹ tầm quan trọng bản thân thì cô chắc đã bắt đầu suy đoán linh tinh, tưởng mình bị bỏ rơi.

Yeatra mắc nợ Turan, rất nhiều, đến nỗi không dám mơ tưởng rằng có thể đền đáp được. Tiền bạc, công sức, nguyện vọng hay nhất là đột phá Nihr. Ơn cao hơn cả trời, có lấy thân đền đáp cũng chẳng trả nổi.

Nghĩ đến đây, Yeatra ngượng chín mặt. Cũng may ông lão Gaterylt đã sớm thẫn thờ rời đi, chỉ thông báo rằng hôm nay có người quan trọng tới tìm gặp cô. Cô tất nhiên là từ chối gặp mặt.

Người quan trọng chắc chắn không phải Turan. Nếu là cậu ta tới, ông lão Gaterylt sẽ không phản ứng nhẹ nhàng như thế, càng sẽ chẳng nói lấp lửng. Làm như vậy, chủ yếu là để Yeatra bớt phải chú tâm đ ến chi tiết, chỉ cần trả lời có hoặc không mà thôi, thay vào đó dành thời gian cho việc chế tác bùa chú.

Yeatra vươn người, ngáp dài một hơi, cảm thấy thật buồn ngủ. Cô với lấy chén thuốc màu xanh lục đậm hớp lấy một ngụm, đắng và chua. Thứ này rất khó uống, nhưng sẽ khiến cô hoàn toàn tỉnh táo trong suốt vài giờ tới, tốt hơn nhiều so với cà phê hay trà.

Du hành giả vẫn cảm thấy mệt mỏi và cần nghỉ ngơi, và nếu xem thường chuyện đó sẽ dẫn đến kiệt sức mà đột quỵ như người bình thường gặp phải. Yeatra mặc dù đã đột phá Nihr, Thần cấp giờ cũng sắp tới 5 rồi nhưng dưới khối lượng công việc lớn như hiện tại thì vẫn gọi là quá sức.

Dẫu thế, Yeatra không dám buông lỏng. Cô không cho phép. Cuộc đời cô giờ đang diễn biến rất tốt, dù chẳng hoàn mỹ, nhưng thật tươi đẹp khiến khó thể nào bỏ lỡ. Mỗi giây mỗi khắc đều cực kì quan trọng và cần phải tận hưởng thật tốt. Những điều tươi đẹp cần tận hưởng ấy là bao gồm cả việc cố gắng đền đáp cho Turan.

Gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh quen thuộc sang bên, Yeatra lại chú tâm vào việc luyện chế bùa chú đang dang dở. Đống bùa trước mặt cô đây đều đã được luyện chế xong vào hai ngày trước, và từ lúc đấy cho đến giờ cô đều chỉ đang so sánh và tổng kết.



Đêm qua, hay đúng hơn là sáng sớm hôm nay, Yeatra đã ghi chép kín hết cả quyển sổ, và chính bởi vậy cô mới dám cho phép bản thân gục đầu xuống ngủ. May thay, lúc nãy ông lão Gaterylt đã tinh ý đưa đến một quyển mới cho cô, tiết kiệm được không ít thời gian.

Giờ đã là quá trưa. Yeatra vốn không để ý điều này lắm, nhưng dựa theo những ghi chép trên quyển sổ mà cô đang xem xét, có vẻ như thời gian trong ngày có ảnh hưởng tương đối lớn đối với chất lượng của một số tấm bùa được chế tác.

– Đặc biệt là tấm bùa ‘Ánh dương’ này…

Yeatra lẩm bẩm, đưa tay cầm lên một tấm bùa đang phát ra những đốm sáng màu tím nhạt. Cô chưa bao giờ thành công chế tác được nó vào ban đêm, và vì lý do nào đấy, tấm bùa có thể đạt được tới phẩm chất ‘Anh hùng’ khi được luyện chế vào sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng chứ không phải là lúc ban trưa.

Có lẽ là còn có một vài yếu tố khác ảnh hưởng tới, nhưng Yeatra chắc chắn không thể xem nhẹ yếu tố thời điểm trong ngày.

Ghi thêm một vài dòng vào quyển sổ ghi chép mới xong, Yeatra bèn lấy ra quyển sách đã sờn cũ, đọc lại phần nội dung mà mình đã đọc qua không biết bao nhiêu lần mấy ngày gần đây. Đáng tiếc, lần này cô cũng không có phát hiện điều gì mới hay mở mang thêm kiến thức nào.

“Yeatra. Mi đúng thật là đồ ngốc!”

Yeatra mắng thầm một câu. Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân thông minh cả. Lúc còn là Nihr, cô làm gì cũng đều thất bại; còn bây giờ, mọi thứ cô đang làm được, cô đều tin tưởng rằng nhờ sự giúp đỡ của Turan mà có. Nói cách khác, bất kì ai nếu được cậu ta chọn đều sẽ làm tốt, vượt qua cô.

Tự ti. Yeatra không buồn hay vui về điều đó. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng, đó mới là chính mình, nhỏ bé như vậy, và cũng cứ yêu thích cuộc đời này như vậy.

Yeatra tiếp tục đọc, một cách vô tư lự qua từng trang chữ. Cô cảm thấy tâm tình mình nhẹ dần đi, cơ thể và tinh thần cũng dần trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Cô bất giác tin tưởng rằng đây là hiệu quả của chén thuốc vừa uống, chẳng buồn nghĩ nhiều thêm. Thật an lạc.

Thời gian qua đi, Yeatra đặt nhẹ quyển sách xuống, thở hắt một hơi. Cô liếc nhìn sang đống bùa chú, chợt một luồng cảm giác ngao ngán dâng lên. Chúng thật sự là một đống phế phẩm. Cô không thể an lòng giao chúng cho ai sử dụng cả.



Nhớ khi còn là Nirh, Yeatra luôn rất nôn nóng bán mấy món đồ mình làm ra dù chẳng rõ chúng có tác dụng hay không. Cô đơn thuần muốn nhìn thấy kết quả.

Giờ đây, Yeatra đã có thể thấy được thứ mình làm ra là tốt hay xấu, cô tự nhiên không đành lòng. Nhất là khi chúng thể hiện cho năng lực của cô, điều mà Turan gầy dựng và đặt niềm tin vào.

Ngược lại, nếu Yeatra làm ra được một món đồ tốt, cô sẽ lập tức gọi báo cho Turan ngay, khoe khoang một hồi. Mặc dù, có lẽ cậu ta sẽ không hồi đáp, mà cô cũng không nên làm như thế. Đối phương rõ ràng là đang bận rộn.

Yeatra lẳng lặng chờ đợi, bầu không khí một mảnh yên bình; cho đến khi cô không nhịn nổi nữa, liền đứng dậy, đưa tay vồ hết đống bùa trên bàn bỏ vào một chiếc túi rồi ném nó tới trong cái chậu ở góc phòng.

Yeatra ném hụt, và vì thế nổi giận. Cô dậm chân mấy cái bước ngay tới, cầm chiếc túi lên rồi ném mạnh vào trong chậu. Do ném quá mạnh, một vài tấm bùa trong đó bay ra ngoài. Nhưng cô chẳng thèm bận tâm, cứ thế rút ra một hòn đá màu đỏ cam, truyền vào một ít nguyên khí làm bén ra ngọn lửa nhỏ rơi tọt trên chiếc túi.

Lửa lớn bùng lên, nhanh chóng lan khắp, tỏa ra đầy màu sắc. Yeatra nhìn đến mê ly. Bùa chú khi bị thiêu hủy như thế này luôn khiến cho nguyên khí hay bất kì loại năng lượng, vật liệu nào được dùng làm chúng tuôn khắp xung quanh. Hầu hết đều sẽ bị hao phí, một số ít có thể phát huy tác dụng vốn có bởi nhiệt lượng cao đôi khi chính là phương thức kích hoạt.

Yeatra cười nhạt, không hiểu sao có phần ưa thích cảnh tượng trước mắt này. Đó không đơn giản là đẹp, mà còn mang theo mùi hương hỗn tạp rất dễ ngửi, cảm giác tốt hơn cả đồ ăn ngon. Và hẳn là cũng bổ dưỡng đi.


"Tự do! sao có thể dựa vào kẻ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"

" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"