VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 617: Xã hội trong thế giới giả lập




– Tôi sẽ rất vui nếu hai chúng ta có thể thẳng thắn với nhau.

Tên tộc Yai hơi mỉm cười bảo, trên tay nâng nhẹ ly rượu đỏ hướng về phía Turan tỏ ý mời.

Mời rượu là một chuyện, lời nói thì có ý đề nghị Turan cởi bỏ mặt nạ.

– Như hiện tại là tốt rồi.

Turan nhận lấy ly rượu, nhưng khéo léo từ chối đề nghị của đối phương. Chiếc mặt nạ trắng nó đang mang này không chỉ đơn giản là che giấu khuôn mặt của nó, mà còn nhằm tạo điểm nhấn, khiến người ta nhớ đến càng rõ ràng hơn. Huống hồ chi kể cả là trong thế giới giả lập, nó vẫn không định chỉ mang lấy duy nhất một thân phận.

Tên tộc Yai gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu, xong thì nâng ly rượu bên tay còn lại của mình lên mời rồi chủ động hớp một ngụm nhỏ.

Turan mỉm cười, hơi kéo mặt nạ lên, cũng thử một ngụm. Nó uống rất ít, gần như chỉ là nhấp môi. Khiến cho Turan bất ngờ là hương rượu đậm đà và thấm đến tận từng tế bào lưỡi rồi lấp đầy cả khoang họng nó, làm cho cay nồng dễ chịu lạ thường.

Thứ rượu này thật đặc biệt. Nó không ngon, nhưng khiến người ta ấn tượng khó phai, uống rồi nhớ mãi.

“Đây là thế giới giả lập ư?”

Turan thảng thốt nói thầm. Nó kinh ngạc. Nó thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới giả lập lại có thể thực hơn cả thế giới thực như thế này. Nếu không phải tâm trí nó vẫn còn tỉnh táo, nói không chừng nó còn tưởng rằng thế giới kia mới là ảo.

– Rượu ngon.

Tên tộc Yai khen một tiếng, đưa mắt nhìn Turan, chờ mong một câu hồi đáp tương tự.

– Không tệ.

Turan hời hợt bảo. Nó chẳng phải là kén chọn gì, chỉ là muốn tỏ thái độ.

Tên tộc Yai đành nhún vai. Hắn ta sớm đã chuẩn bị tinh thần bị đối xử lạnh nhạt. Đổi lại vị trí của hai người, hắn ta cũng sẽ có biểu lộ tương tự mà thôi.

– Thế giới giả lập, có tiềm năng vô hạn.


Turan nhướn mày. Đột nhiên nghe đối phương thốt ra một câu đặt chủ đề như vậy, thật không khỏi lúng túng trong giây lát.

– Thứ rượu này, hoàn toàn không cách nào trải nghiệm được thế giới thực. Ít nhất, ở chỗ của tôi là vậy.

Tên tộc Yai giải thích. Turan nghe, hơi có ý đồng tình. Rượu thế này, nó chưa từng nếm qua, cũng khó mà tưởng tượng được có thể tồn tại ở trên đời. E rằng chỉ có bàn tay các vị thần mới có thể làm ra đi. Và lẽ hiển nhiên, Đại Thánh Tôn hoàn toàn có thể làm tới.

– Rượu chỉ là một phần rất nhỏ. Đại sảnh này cũng chỉ tô vẽ được một mảnh của toàn cảnh. Những tòa lâu đài nguy nga, những vùng đất xinh đẹp huyền ảo, những sinh vật chỉ có trong truyền thuyết hay hơn cả thế, đều là nằm trong tầm tay.

Turan nửa hiểu nửa không lời của đối phương. Nó biết thế giới giả lập có thể tạo dựng được mọi thứ, thậm chí có cả những thứ mà trong trí tưởng tượng còn khó mà tồn tại được. Vậy nhưng “đều là nằm trong tầm tay” lại chẳng rõ là có ý gì.

Mặc dù vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt trên gương mặt, Turan lại không giấu được sự thiếu hiểu biết của mình trước tên tộc Yai. Kẻ đã biết trước, hẳn sẽ có một biểu hiện khác nó hiện giờ. Thế nên, hắn ta nói:

– Phải. Chúng ta có thể sở hữu chúng, bất cứ điều gì, bao gồm cả những điều vừa kể trên. Đại Thánh Tôn tạo ra thế giới giả lập, lấy đấu trường giả lập làm chủ, nhưng chỉ vậy thì không thể nào tạo ra sức hấp dẫn mạnh mẽ như hiện tại được.

Ngừng lại chốc lát hòng tạo điểm nhấn cho lời kế tiếp của mình, tên tộc Yai tiếp tục:

– Cần phải có phần thưởng.

Turan có biết về chuyện phần thưởng. Cứ cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ có một giải đấu được tổ chức ở thế giới giả lập cho các du hành giả tham gia. Giải đấu Harenthrum mà Darmil đã từng tham gia chính là một loại trong số đó.

Phần thưởng dành cho người tham gia giải đấu Harenthrum, Turan không rõ ràng, chỉ biết rằng không quá giá trị. Dù sao, phần thưởng chủ yếu thuộc về thế giới giả lập, chẳng có cách nào mang ra ngoài, nên khi ấy chỉ chốc liền bị Turan loại bỏ khỏi tâm trí của mình.

Giờ nghĩ lại, Turan là đã xem thường. Thế giới giả lập mặc dù không phải thật, nhưng trải nghiệm là hoàn toàn có thể sáng ngang, thậm chí vượt qua. Không cần nói đâu xa, chỉ thứ rượu ở trên tay nó đây đã đủ giải thích tầm ảnh hưởng rồi.

– Sân đấu này là của cậu? – Turan hỏi.

– Phải.

Tên tộc Yai đáp ngay, lộ vẻ hào hứng, nhưng cũng chỉ vài giây sau đó gương mặt hiện lên áy náy, bổ sung:

– Là của tổ chức phân cho tôi, dành riêng cho lần gặp mặt này. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, phía trên sẽ cho phép tôi giữ lại tới khi nào họ có chỗ dùng khác cho nó.



Điều này không ngoài dự đoán của Turan. Nó khó mà tưởng tượng được đại sảnh xa hoa này lại chỉ thuộc về một mình tên tộc Yai. Nếu chuyện là thế thì thân phận của hắn ta chắc chắn không tầm thường. Dù sao thì Thần cấp của nó ở trận đấu trước đó với hắn ta còn chưa vượt qua con số 5.

– Thế nào mới coi là suôn sẻ?

Turan dò hỏi. Nó quyết định tiến vào đây bàn chuyện hợp tác, tất nhiên là đã có ý định làm việc cùng đối phương, hay rộng hơn là tổ chức của đối phương. Giành lấy một triệu xen tiền cược, tới lúc này để chỉ là phần phụ.

– Chuyện này đơn giản.

Tên tộc Yai thốt, rồi như đã chuẩn bị sẵn, lôi ra một đống giấy tờ, loay hoay thêm giây lát để chọn ra một tờ giấy có khá nhiều màu sắc để đưa cho Turan.

Turan xem xét một chút, dễ dàng nhận ra đây là một loại tờ quảng cáo thường thấy ở các dịp lễ hội. Nội dung sơ lược dường như là quảng bá cho một giải đấu nào đấy.

– Đây là giải đấu mà tổ chức tôi đang nhắm tới, sẽ diễn ra trong vòng ba tháng nữa. – tên tộc Yai giới thiệu – Chi tiết về giải đấu có thể được tìm hiểu thông qua bảng tin tức. Cậu có lẽ đã từng truy cập qua rồi, không?

Turan liếc mắt nhìn đối phương, lại quan sát tờ quảng cáo một hồi, đáp:

– Tôi là người mới.

Tên tộc Yai nhăn mày, lộ vẻ không tin tưởng. Nhưng biết như thế là thất lễ, hắn ta liền bảo:

– Không sao. Để tôi từ từ giải thích.

Tiếp theo đó, tên tộc Yai luôn miệng huyên thuyên, Turan thì chăm chú lắng nghe. Đối phương nói rất nhiều thứ, nhưng chẳng có bao nhiêu phần là quan trọng cả, quá soi vào chi tiết, thứ mà một người mới như nó nghe đoạn đầu thì tới đoạn sau đã chẳng thể nhớ rõ nổi.

Cũng may, Turan đã nắm được những ý chính. Nó có lẽ đã bỏ sót một vài điểm quan trọng, nhưng đều có thể tự mình tìm hiểu sau.

Thứ nhất, bảng tin tức có thể dễ dàng được truy cập từ giao diện chung, thứ mà Turan khi ở thế giới giả lập chỉ cần hơi nghĩ đến là có thể gọi lên. Giao diện này, chỉ có mình nó là có thể thấy được, và nó tất nhiên cũng không thể thấy của những người khác.

Ngoài bảng tin tức, từ giao diện chung có thể truy cập được rất nhiều bảng thông tin khác nhau, trong đó có chợ trời. Đây là nơi mua bán tài sản mà một người sở hữu ở thế giới giả lập, bất kì ai đều được phép truy cập. Người mua và bán đều có thể lựa chọn ẩn danh hoặc không, và tự mình định giá. Món hàng được đăng bán, có thể được mua ngay hoặc đấu giá lần lượt trong một thời hạn nhất định, với đầy đủ các loại quy tắc.


Đến đây, Turan nhận ra một điều quan trọng hơn cả là, nơi đây không có pháp luật, cũng không có người chế tài. Mọi việc diễn ra đều trong khuôn khổ quy tắc có thể và không thể.

Giả như tham gia vào một khu an toàn, tồn tại quy tắc không thể công kích lẫn nhau, thì mọi người có cố gắng dùng dao đâm súng bắn mạnh bạo đến mức nào thì ngay trước khi chạm đến đối phương đều tự động hóa giải hết cả.

Mỗi khu vực lại có một đống những quy tắc khác nhau đã tồn tại sẵn, hoặc được chủ nhân thêm vào. Vấn đề là, chính những quy tắc được thêm vào ấy cũng phải bỏ tiền ra mua mới được, hoặc giành lấy từ các giải đấu như một loại phần thưởng.

Nói một cách tổng quát, mọi thứ đều có thể thương mại hóa. Mọi thứ nhắc đến ở đây là bao gồm cả nhân vật, tức thứ mà một người dùng để sinh sống ở thế giới giả lập.

Điều này, còn được biết đến với cái tên là, nô lệ.

Turan nhất thời khó mà tưởng tượng được cách mà chế độ nô lệ hoạt động ở đây. Một người nếu đã bán mình, thì rõ chẳng còn lý do gì để tiếp tục tham gia thế giới giả lập làm chi cả, vì chỉ còn nước phục vụ người khác thôi.

Nhưng sự tình đương nhiên không đơn giản thế. Giống như ở thế giới thực, ở một số trường hợp cần thiết, người ta sẽ lấy thân phận nô lệ để đổi một quyền lợi nào đấy, như là nhờ báo thù chẳng hạn.

Hoặc là tương đối phổ biến hơn, hai bên quen biết lẫn nhau ở thế giới thực. Kẻ là nô lệ ở thế giới thực, tham gia vào thế giới giả lập thì cũng không tránh khỏi thân phận này. Suy đến cùng, trước khi tới được nơi đây, phải tồn tại một cách thực sự trước đã.

Càng xem, Turan càng rõ ràng hơn xã hội ở thế giới giả lập mà nó đã luôn được nghe nói đến. Nơi này tồn tại tách biệt, lại có ảnh hưởng qua lại với thế giới thực không hề nhỏ, người ở hai bên thậm chí có thể trao đổi lợi ích cho nhau.

Tài sản ở thế giới thực, nếu không phải là đồng xen thì có thể thông qua một số môi giới để mua tài sản ở thế giới giả lập, và điều ngược lại cũng đúng. Càng khiến Turan bất ngờ là, giá cả nhiều loại tài sản tương ứng ở thế giới giả lập còn cao hơn ở thế giới thực, có khi đến vài lần.

Này có lẽ là do nhu cầu sử dụng quá lớn, mà nguồn cung lại thấp. Dù sao thì tài sản ở thế giới giả lập đều chỉ có thể thông qua một số phương thức giới hạn mà đạt được, không có cách nào khai thác thêm hay cả đánh chiếm. Giải đấu lại là có quy tắc, không thể cậy tổ chức lớn mạnh mà ức hiếp tổ chức nhỏ yếu hơn như ngoài đời thực.

Cũng bởi vì vậy, những tài năng hiếm thấy như Turan mà tên tộc Yai đang cố mời chào đây, có giá trị rất lớn. Kẻ tài mà không cần phải lo bị chèn ép, thỏa sức thể hiện mình thì tiền đồ tất nhiên là vô lượng.

Turan mỉm cười. Cuộc chơi này rất thú vị. Thế giới giả lập không giúp cho du hành giả kiếm được Thần tinh, nhưng nâng cao Thần cấp, đến cùng chẳng phải là để giành lấy lợi ích tốt đẹp hơn ư.


Xuyên thành phản phái, biên tập lại nhân sinh, đùa bỡn lòng người