VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 508: Tấm bia đá




Dọc đường, nhóm Turan có gặp phải một vài con quái.

Đầu tiên là một con Ma cây lù đù. Đó về cơ bản là một thân cây già cõi, gần như sẽ chỉ đứng yên một chỗ nên khá khó phân biệt so với những thân cây thông thường.

Tuy nhiên, một khi du hành giả tiếp cận đến một khoảng nhất định, những nhánh cây sẽ đột ngột buông xuống hòng chộp lấy con mồi xấu số. Tốc độ ấy có thể sánh ngang với cả đạn bay sau khi đã được cường hóa, và lực sát thương đủ để giết cả những ai không được trang bị loại giáp vững chắc nhất.

Đối phó với một con Ma cây lù đù, phương án hiệu quả nhất là phát hiện từ xa và tiến hành công kích cho tới khi con quái chết đi. Chính vì lý do này, một thám đạo hoặc thành viên có kỹ năng tương ứng là cực kì cần thiết trong tổ đội, nếu không muốn phải dành thời gian đốn hạ toàn bộ khu rừng.

Bản thân Turan quả thật đã không nhận ra trước mặt là một con quái cho tới khi thám đạo của nhóm báo hiệu. Kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó mặc dù có thể dùng được trong tình huống này, nhưng yêu cầu nó phải liên tục thi triển lên từng thân cây, là rất tốn sức, cũng như tổn hao tinh thần. Việc này ngược lại phù hợp với Kull.

Con quái thứ hai mà nhóm đụng phải là một con Ma cây nhút nhát. Con quái này tương đối dễ nhận biết bởi kích thước nhỏ nhắn khác hẳn và trông có sức sống hơn rất nhiều những thân cây xung quanh.

Xứng với cái tên của mình, Ma cây nhút nhát không chủ động công kích du hành giả mà còn sẽ cố gắng tránh xa. Có điều, một khi bị con quái phát hiện, tốt nhất là nên đuổi giết nó càng sớm càng tốt. Bởi vì ngoài cố gắng tránh xa kẻ xâm phạm khu rừng, Ma cây nhút nhát sẽ báo hiệu cho toàn bộ ma cây trong khu vực, đồng thời tăng cường cho chúng các loại trạng thái có lợi, bao gồm cả về tốc độ, khiến cho Ma cây lù đù trở nên khó đối phó hơn rất nhiều.

Về phần Ma cây lanh lẹ, cả nhóm cho tới khi đến nơi vẫn không gặp phải một con nào. Chủng quái theo như tài liệu cho thấy, có bản thể là một thân cây mập lùn, nhưng lại trải ra xung quanh vô số những sợi dây leo ẩn mình dưới đất hoặc bám vào các thân cây khác.

Điểm mấu chốt khi đối đầu một Ma cây lanh lẹ là phải đề phòng mọi phương hướng. Công kích của con quái mặc dù không quá mạnh, nhưng có tần suất cao, đồng thời có thể đến từ mọi hướng. Hơn nữa, việc giải quyết những sợi dây leo sẽ không khiến con quái yếu đi. Chỉ có đánh giết thân cây mập lùn, gốc rễ của mọi sợi dây leo thì mới có thể kết liễu con quái.

Đặc biệt, khi được tăng cường bởi Ma cây nhút nhát, Ma cây lanh lẹ sẽ bắt đầu tối ưu hóa việc di chuyển thông qua những dây leo của mình. Con quái được mô tả là di chuyển rất nhanh, lại rất khó nắm bắt, giống như một sát thủ trong đêm vậy.

Tuy nhiên, kì thực, nếu muốn tiếp tục công kích, Ma cây lanh lẹ là phải giảm tốc độ xuống. Đó cũng là cơ hội tốt nhất để đánh giết con quái khi đã được tăng cường bởi Ma cây nhút nhát. Có điều, thay vì vậy, tập trung hạ sát Ma cây nhút nhát trước vẫn là dễ dàng hơn nhiều.

Tinh linh mục nát và Thây ma chiến binh, nhóm Turan cũng không có gặp phải. Hai chủng quái này về số lượng căn bản là không nhiều, nhất là Tinh linh mục nát, có càn quét xong phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ cũng khó mà gặp được.

Thây ma chiến binh thì lại có chút khác biệt, bởi ở khu vực đầm lầy xác chết rất thường gặp. Hơn nữa, chủng quái này cũng sẽ được con quái trùm Kẻ thối rữa gọi đến hỗ trợ mình trong chiến đấu.



Đến nơi, Turan được người đàn ông cho phép tùy ý hoạt động với điều kiện là không ra ngoài khu vực mà họ đã vây quanh. Mặt ngoài, đương nhiên là muốn đảm bảo an toàn cho nó; mặt trong lại khó mà xác định, hẳn là muốn giám sát nó đi.

Nhất là ngay bây giờ, cô gái mang kính cứ một mực theo sát bên Turan. Cô nàng không chủ động thốt lên một lời nào, và dù có được hỏi đến thì cũng chỉ nhỏ giọng đáp mấy câu qua loa cho có lệ.

Biết rằng không thể từ cô gái moi ra chút thông tin hữu ích nào về quân đoàn Quả táo đỏ, Turan đành chuyển mục tiêu sang tấm bia đá, thứ mà nó đang hướng về.

– Cô có xem chưa? Tấm bia đá ấy.

Turan cất tiếng, bước chân lại chẳng hề chậm đi.

– Có.

Ngắn gọn như thế.

– Vậy cô nghĩ sao? – Turan bình tĩnh, tiếp tục hỏi.

– Ừm… Tôi không nghĩ bây giờ chúng ta có thể đạt được tiến triển gì. Trước hết, chúng ta cần thêm tài liệu về thứ ngôn ngữ được ghi trên tấm bia đá. Việc này cần…

Kế tiếp liền là một tràng huyên thuyên thật dài của cô gái, đến tận khi một vật thể cao chót vót đột ngột xuất hiện trước mắt hai người thì mới dừng lại.

Turan nhướn mày ngạc nhiên. Nó không ngờ rằng tấm bia đá được nhắc đến có thể cao lớn như thế này, tận hai ba mươi mét là ít, bề ngang cũng phải tới mười mét. Chẳng trách phải có một biện pháp che đậy được áp dụng, nếu không thì đã sớm bị phát hiện.


Vừa thấy tấm bia đá, cô gái đeo kính lập tức bỏ quên Turan luôn, lao tới, bắt đầu săm soi từng chút một, thỉnh thoảng lại cẩn thận ghi chép gì đấy. Đây có lẽ mới là lý do chính khiến người đàn ông để cho cô nàng đi cùng Turan, hẳn là đang giữ nhiệm vụ bên người đi. Những kiến thức mà cô ta có được về tấm bia đá lẫn phó bản này, dĩ nhiên phải tiêu tốn không ít công sức, còn là nhờ vào chuyên môn.

Turan nghĩ rồi cũng bước lại gần tấm bia đá. Ấn tượng ban đầu của nó, ngoài việc kích thước bất thường ra thì là những con chữ được khắc rất sâu, nhưng bản thân hoàn toàn không thể đọc hiểu nổi. Chúng thuộc về một thứ ngôn ngữ xa lạ.

Turan ghé sát mắt, quan sát kỹ càng từng đường nét một. Nó tò mò rằng bằng cách nào mà những con chữ này có thể được khắc nên. Chúng không giống như là thông qua một loại công cụ nào đấy mà nó từng biết đến. Độ chính xác của mỗi đường nét đều rất cao, không quá dài cũng không quá ngắn, nhất là với cùng một con chữ là gần như không có sự khác biệt.

Phải biết, để làm được như vậy, chỉ có tay nghề giỏi là không đủ. Huống hồ chi, số lượng những con chữ trên tấm bia đá này lại không hề nhỏ, phải tới vài chục nghìn là ít.

Turan thở hắt một hơi, lùi ba bước về sau để có thể nhìn tấm bia đá một cách tổng quan hơn. Lớn đến thế này, số lượng chữ cũng quá nhiều, muốn từ từ nghiên cứu cho hết thì mất tới một hai năm vẫn là chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hẳn cũng vì vậy mà cô gái mang kính mới bảo rằng bản thân không trông mong rằng sẽ có tiến triển nào trong hôm nay.

Đây kì thực là tình huống tương đối thông thường với các nhiệm vụ tài liệu, đặc biệt là trong những phó bản có phẩm chất cao. Dù sao thì phần thường từ các nhiệm vụ này chưa bao giờ là kém cả, hoàn toàn đáng để thế lực chiếm đóng phó bản dành thời gian và công sức.

Có điều, chuyện như vậy không thể áp dụng cho Turan. Nó tham gia càn quét phó bản này cũng chỉ là nhất thời, mà đã nhằm vào nhiệm vụ tài liệu, đương nhiên cần phải có phương thức đặc thù thúc đẩy tiến trình.

Nghĩ rồi, Turan không chút do dự thi triển kỹ năng chủ đạo của mình – ‘Thông hiểu’ trực tiếp lên tấm bia đá. Hàng đống con chữ này, so với những gì mà nó đã phải trải qua khi cố học sách kỹ năng thật khó mà so sánh được.

Cứ thế, từng luồng thông tin một bắt đầu xuất hiện, trôi nổi trong tâm trí Turan. Chúng tồn tại có phần mơ hồ, nhưng hoàn toàn có thể chạm đến.

“Hửm?”

Turan nhíu mày. Nó rõ ràng có tóm được từng đầu thông tin và đọc hiểu chúng, nhưng tổng hợp lại thì hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả. Những luồng thông tin này cứ như bị ai đó xáo trộn lên.

Tuy nhiên, Turan càng tin tưởng hơn rằng bản thân chúng vốn không có ý nghĩa. Bởi vì kỹ năng ‘Thông hiểu’ không thể cung cấp những thông tin sai lệch, luôn luôn là vậy. Turan đã sử dụng kỹ năng chủ đạo của mình quá nhiều lần để nắm biết cách hoạt động. Từ đó, lý do duy nhất mà nó có thể nghĩ đến, là thông tin nhiễu.



Điều này không thường xảy ra, nhưng là Turan đã từng gặp phải. Kì thực, những tình huống như thế phần nhiều là do chính bản thân nó thi triển kỹ năng không đúng cách, như thể chỉ định mục tiêu là bản thân trang giấy thay vì nội dung được ghi chép, hay rằng bị cuốn theo một luồng thông tin ngoài lề nào đấy.

Chỉ là, Turan khá chắc rằng chính mình đang nhắm vào những con chữ được ghi trên tấm bia đá. Nội dung nó nhận được cho tới giờ không gì khác hơn một câu chuyện kể, giống như là truyện ngụ ngôn, có thể tóm gọn như sau:

“Ngày thứ nhất, chú chim nhỏ tỉnh giấc từ khi ông mặt trời còn chưa ló dạng. Hôm nay dậy thật sớm, chú quyết định sẽ bay một vòng để cất tiếng hót chào tất cả mọi người trong khu rừng.

Nhưng khu rừng quá rộng lớn rồi, chú chỉ bay được một đoạn thì ông mặt trời đã dần nép mình ở sau mấy bác núi về phía tây. Hụt hẫng, chú đành quay về nhà, tự hứa ngày mai sẽ dậy sớm hơn nữa để có thể mang tiếng hót chào ngày mới đến tất cả mọi người.

Ngày thứ hai, chú chim nhỏ tỉnh giấc từ khi ánh sao cuối cùng của ngày hôm qua còn chưa biến mất. Hôm nay dậy thật sớm, chú quyết định sẽ thực bằng được điều đã hứa vào hôm qua.

Nhưng khu rừng trải rộng đến tận phía chân trời, chú bay mãi vẫn không tới được đầu cuối. Ông mặt trời đã sớm nghỉ ngơi, bỏ lại màn đêm bao phủ nơi đây. Thất vọng, chú đành quay về nhà, dặn lòng ngày mai sẽ dậy càng sớm hơn nữa.

Ngày thứ ba, chú chim nhỏ tỉnh giấc trước cả khi hơi thở đầu tiên của khu rừng được cất ra. Hôm nay dậy thật sớm, nhưng chú quyết định sẽ không đi chào tất cả mọi người.

Thay vào đó, chú chim nhỏ đậu trên nhánh cây thân thuộc, âm thầm ngắm từng ánh sao của ngày hôm qua tan biến, chờ đợi ông mặt nổi lên. Chú sẽ dành tiếng hót chào buổi sáng cho bác đại thụ thông thái, cho cậu dây leo chăm chỉ, cho chị hoa xinh tươi, cho từng bạn nắng nhỏ nhắn đáng mến.

Cuộc đời của chú, nếu muốn bay thật xa, sẽ không thể quay về. Khu rừng quá rộng lớn rồi.”

Turan ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định tạm coi nội dung này là không có ích. Tấm bia đá, hẳn là ẩn chứa thứ gì khác, và phải là thứ đủ để một người chịu bỏ công ra mà che lấp đi.