VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 442: Ra ngoài thành




Turan ngáp dài một hơi, vươn vai vẻ đầy mệt mỏi. Hôm qua thật sự là một ngày tồi tệ đối với nó, cuối ngày còn bị hành hạ một đợt dài, đến mức sáng nay nó gục luôn trên tấm nệm đã bị rách tả tơi ngủ li bì tới tận bây giờ.

Du hành giả Thần cấp 11 xem ra cũng không phải là sở hữu sức chịu đựng vượt trội gì cả. Nếu lặp lại thêm chuyện này chừng ba bốn lần nữa, Turan e là nó sẽ phải lên tiếng cầu cứu thôi. Quá cực khổ.

Vấn đề là, như lời thần Syrathr đã nói, cơn nghiện linh hồn ấy sẽ lại còn tới. Turan không rõ cụ thể là khi nào, nhưng gây ảnh hưởng tới kế hoạch của nó sợ là chuyện không thể tránh khỏi.

Turan quay đầu nhìn sang chú chim nhỏ màu vàng đang đậu trên một mảnh gỗ tương đối nguyên vẹn sót lại từ chiếc giường đã bị phá hủy. Nó dĩ nhiên muốn thu thập thêm thông tin về mối họa tiềm tàng kia, nhưng nghĩ tới việc vị thần ấy đã bỏ mặc, chỉ chờ coi nó đau khổ cả buổi thì liền mất đi lòng tin. Hỏi cô ta có khi còn mang tới nhiều tai họa hơn.

Giờ là trưa. Turan trả cho chủ nhà trọ một khoản tiền đền bù thiệt hại rồi rời khỏi đó luôn. Sự chuẩn bị của nó cho chuyến du hành với đội ngũ do Cartien sắp xếp vào chiều nay đã coi như là đầy đủ, chẳng cần nán lại nơi này thêm lâu hơn nữa để làm gì.

Thời gian còn khá sớm. Turan di chuyển trước tới cổng tây của thành Carne. Từ đây, sau khi hội họp, đội ngũ sẽ lên đường tới sát bìa rừng Hayet, nơi có một phó bản mang tên ‘Vùng đất hoang tàn’ cấp 15, phẩm chất là ‘Tinh anh’.

Phó bản thuộc sự quản lý của quân đoàn Ungreilt nên việc tham gia càn quét hẳn không có gì khó khăn. Thậm chí, Turan tin tưởng rằng mình có thể nhận đủ toàn bộ lượng Thần tinh mà phó bản cung cấp. Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu nó tham gia càn quét một phó bản ở cấp độ thế này.

Turan dừng chân ở một hàng nước ven đường. Hàng nước tương đối nhỏ, nhưng đắt khách nhờ có vị trí thuận lợi. Chỉ là không gian không đủ rộng rãi, nên các đội ngũ lớn thường bị buộc phải bỏ qua, tìm tới những hàng quán lớn hơn.

Turan định gọi cho mình một ly cà phê đen, lại nhớ tới vụ việc chỉ mới cách đây vài giờ, liền thay đổi thành trà đá. Kì thực, cà phê hẳn là không có vấn đề, nhưng tâm trí của nó lại khó mà an tâm được.

– Mảnh linh hồn à…

Turan nói nhỏ, gần như là buột miệng. Cho tới khi nào nó còn chưa kiểm soát được cơn nghiện đáng nguyền rủa kia, nó sẽ còn bị ám ảnh mãi.

Linh và hồn, hay chỉnh thể linh hồn là thứ tồn tại ở mọi sinh linh. Một linh hồn có thể tiếp tục tồn tại bỏ qua cơ thể của mình, dù rằng không được ổn định, cũng như thời gian thường là có giới hạn. Điều ngược lại lại chẳng thể xảy ra, tức chỉ có phần xác mà không có cả linh hay hồn. Kể cả khi xem thây ma là sống, thì đó cũng là có sự tồn tại của một phần nhỏ linh hoặc hồn còn sót lại, chứa đựng những nỗi niềm, nguyện vọng cuối cùng của khổ chủ. Nếu toàn bộ linh và hồn mất đi, cơ thể ấy chỉ đơn giản là nằm gục trên mặt đất.

Đối tượng mà cơn nghiện của Turan nhắm tới là linh hồn được xem là đã chín muồi. Nó đoán rằng đó là những linh hồn đã sống tới hạn, bị tử thần gọi tên. Hấp thu chúng và mang về lực lượng cho bản thân, xem ra cũng là rất hấp dẫn, nhưng cơn nghiện này thì không.

Vấn đề trước tiên nhất là Turan không có cách tìm ra một linh hồn đã chín muồi hay cả là sắp chín. Nó không phải là một Tử thần Sứ đồ. Nghĩ thế này, khó mà bác bỏ được rằng tên sứ đồ kia muốn cưỡng ép nó trở thành đồng bọn với hắn ta, hay đúng hơn là tay sai.

Thế giới này luôn tràn ngập nguy hiểm, Turan hiểu rõ điều đó, lại không ngờ rằng bản thân bị trắng trợn tóm lấy như vậy, ngay cả khi đối phương biết rằng ít nhất một đức Chính thần đang nhòm chừng nó.

Hoặc là không. Turan có lẽ đang đánh giá quá cao bản thân, cả nghĩ. Sự tình có lẽ đơn giản hơn rất nhiều. Hòn đá sinh mạng của Velduran khó mà thoát khỏi sự liên quan tới chuyện này, cũng chính là thứ chủ chốt giúp nó hấp thu được mảnh linh hồn của vị đại pháp sư. Theo đó, phương thức giải quyết cơn nghiện của nó hẳn đơn giản là tháo bỏ hòn đá sinh mạng khỏi người mình.

Giờ lại không thể làm như thế. Turan nghĩ rồi thở dài một hơi. Những lúc như thế này, viên đá màu xanh lam lại không giúp gì cho nó cả. Mà thực sự, nó cũng chẳng rõ viên đá ấy có thể làm được những gì. Mọi việc có liên quan tới viên đá đều xảy ra tương đối ngẫu nhiên, lại vào những tình huống nguy cấp nhất, cứ như thể là viên đá có ý chí riêng của mình vậy.

“Hay đó là sự thật?”

Turan nói thầm, lại lập tức lắc đầu bỏ qua. Nó không nên đào sâu hơn vào chuyện này, ít nhất là bây giờ, nó cần tập trung vào chuyện trước mắt.

Có lẽ, Turan cần gặp lại tên Tử thần Sứ đồ. Hắn ta mặc dù là nguyên nhân chính gây ra vấn đề, lại đồng thời là chìa khóa để giải quyết. Ít nhất, so với vị Chính thần nào đấy thì nó không cần lo sợ bản thân bị đùa cợt.

– Nếu bây giờ tên sứ đồ xuất hiện thì cô định làm gì?

Turan cất tiếng nói nhỏ. Nó không lo mình bị nghe lén, vì nếu thần Syrathr định trả lời, cô ta sẽ tự khiến cuộc nói chuyện được bảo mật.

Thay vì trả lời, lời thần Syrathr phát ra từ chim Len lại là:

– Ngươi muốn gặp hắn?

– Tôi không thể để tình trạng của mình tệ thêm nữa. – Turan thành thật bảo.

– Hắn ta sẽ không xuất hiện nếu như có ta ở đây. – thần Syrathr nghiêm giọng – Ngươi nghĩ ta để chim Len ở đây để làm gì chứ?

Turan gật nhẹ đầu. Xem ra tạm thời nó sẽ không thể gặp được đối phương.

“Vậy thì cứ tập trung vào những việc cần làm.”

Turan tự nhủ. Nếu chim Len đã ở bên cạnh, nó đoán rằng thần Syrathr sẽ không để cơn nghiện của nó bộc phát trước mặt những người không liên quan. Chuyện này không có ích gì cho cô ta, ngược lại toàn là hại, chính ra là phiền phức vô cùng. Trừ phi cô ta đã định gạt bỏ nó khỏi cuộc chơi của mình.

Giờ, Turan chỉ có tin tưởng, một cách mơ hồ. Chuyện tới đâu thì hay tới đó, mặc dù không phải là một sự tình mà nó ưa nổi, lại chẳng thể tránh được.

Turan ngồi nhâm nhi tại hàng nước chừng một giờ đồng hồ, tranh thủ thời gian suy xét lại kế hoạch đã lên. Xong, nó đứng dậy bước về phía cổng thành.

Đội ngũ do Cartien sắp xếp mặc dù chưa đến, nhưng tự thân đó ra ngoài săn giết một hồi cũng không phải là tệ.

Các bãi quái ở khu vực ngoài thành Carne về phía tây có cấp độ tương đối cao với du hành giả thông thường, lại chẳng đáng là gì đối với Turan. Cấp độ cao nhất có thể ở một con quái khu vực này là 13, nhưng phải cách tòa thành đến hơn trăm cây số về phía tây nam, khá gần với rừng Hayet thì mới mong tìm thấy.

Turan không có thời gian để di chuyển xa tới vậy. Kể cả khi nó đang có một chiếc xe thì quãng đường từ đây tới đó rồi ngược trở về đã ngốn toàn bộ thời gian rảnh rỗi hiếm có rồi.

Dĩ nhiên, thay vì săn giết đám quái cấp thấp chẳng cho được bao nhiêu Thần tinh, việc kiếm lời từ mấy cửa hàng đồng giá là hấp dẫn hơn rất nhiều. Dù vậy, Turan lại đang không có tinh thần cho chuyện đó. Nó chờ mong một đợt giải tỏa căng thẳng hơn.

Cách chừng hai mươi cây số về phía tây, Turan chọn cho mình được vài bãi quái tương đối phù hợp. Chúng gồm phần lớn là Hề lanh lợi cùng vài con Bò tót lành tính đi lang thang.

Hề lanh lợi là chủng quái có cấp độ thường là 10, có ưu thế lớn về tốc độ và khả năng phản xạ đáng kinh ngạc. Đổi lại, sát thương mà chúng gây ra không lớn, càng là yếu hơn nữa với đối tượng là Thần cấp cao hơn như Turan.

Trận chiến e rằng không có một chút thử thách nào, hoàn toàn là một chiều, áp đảo. Phản xạ của đám Hề lanh lợi mặc dù nhanh, lại là không đủ, nhất là ở phương diện chống đỡ, dễ dàng bị nhát kiếm của Turan phá vỡ, cứ thế gây ra một vết thương chí mạng.

Thế mạnh duy nhất mà chúng có trước mặt Turan là số lượng. Turan không đơn giản lao vào một đám vài con Hề lanh lợi mà đồng thời khiêu khích một số lượng quái lên đến hơn ba chục con.

Săn giết hàng loạt là một phương thức thu thập Thần tinh tương đối phổ biến trong thế giới các du hành giả, nhưng thực hiện bởi một người thì quả thật là một cảnh tượng hiếm thấy, nhất là khi người đó không hề chuyên về gây sát thương diện rộng.

Turan đâm nhát kiếm tới, kéo sang, lập tức nhảy lùi về, chân vừa chạm đất lại nhảy sang bên, đồng thời vung kiếm chém lên đánh bật một cú đâm của con Hề lanh lợi mới lao đến. Nó di chuyển liên tục, không có chút thời gian nghỉ nào, càng đánh càng hăng.

Dù vậy, Turan hoàn toàn không chìm đắm vào trong chiến đấu. Nó suy nghĩ và suy nghĩ, tự mình nắm bắt và hình dung ra tình huống tiếp theo, từ đó lựa chọn phương án hành động tối ưu nhất.

Cho đến giờ, Turan vẫn chưa bị trúng một đòn nào, còn đám quái thì đã bị hạ đến tám con. Đây thành thật mà nói thì là nhờ có lượng sát thương áp đảo đến từ một du hành giả có Thần cấp cao hơn đối phương, nhưng cũng không thể bỏ quả khả năng vận dụng nguyên khí để thi triển chiêu thức đạt đến hiệu quả tối ưu.

Bất chợt, Turan nhếch mép cười. Nó vừa thấy được một sự biến đổi đáng chú ý trong đám quái đang truy đuổi mình. Là quái tinh anh.

Đây quả thật là một món quà bất ngờ dành cho Turan. Một con Hề lanh lợi tinh anh có cấp độ trung bình là 20, khá là khó nhằn với một du hành giả Thần cấp 11, lại là đối tượng tốt nhất để nó xả hết những cảm xúc tiêu cực.

Rồi không chút do dự, Turan lao tới, vung kiếm một cách mạnh mẽ càn quét đội hình đối phương. Nó đã không còn tập trung vào việc tránh né hay chống đỡ nữa, mặc kệ những nhát đâm của đám Hề lanh lợi va chạm trực tiếp vào lớp màn bảo vệ của mình. Giờ mục tiêu của nó là giải quyết hết những con quái linh tinh xung quanh, chỉ để lại mỗi con Hề lanh lợi tinh anh mà thôi.

Vô địch lưu đã full hơn 2k chương, nội dung hơi khác giới thiệu một chút