VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 394: Điểm đóng quân




Điểm đóng quân của quân đoàn Cáo hai đuôi nằm cách rừng Hayet hơn năm mươi cây số về phía nam và cách con sông Naruv chừng hai mươi cây số về phía tây. Vị trí này không quá thuận lợi về mặt giao thông nhưng bù lại có mật độ quái xuất hiện tương đối thấp. Hơn nữa, nơi đây cách phó bản ‘Tàn tích Gufara’ không quá xa, được xem như là điểm dừng chân lý tưởng nhất trước khi di chuyển tới lối vào phó bản.

Darmil bước xuống xe, nhìn quanh một lượt. Xung quanh những túp lều được dựng lên khá kiên cố là hàng rào làm bằng cách đóng cột sắt sâu xuống đất rồi nối với nhau bằng dây kẽm gai. Phóng mắt tầm mắt thật xa, không khó để thấy được một vài con quái đang lảng vảng ở ngoài hàng rào, trông như chờ được một du hành giả nào đấy săn giết vậy.

Darmil nuốt xuống một ngụm. Nó thật muốn đánh nhau. Mang trên người đống trang bị mới này khiến nó khó mà nhịn nổi cho tới lúc vào phó bản.

Nhưng trước khi Darmil có thể phân tâm thêm được nữa, một lực đẩy từ bên hông đột ngột thúc tới làm nó đổ nhào, suýt thì ngã mất.

– Nhìn cái gì mà chăm chú thế?

Là Kull. Darmil nhận ra ngay thông qua sự quen thuộc của cú thúc hông vừa rồi. Nếu không phải vậy thì nó đã lập tức xoay người đánh trả, cảm nhận được nguy hiểm thì còn kèm theo cả một cú quật chùy hết lực luôn.

– Này… Trong lúc chờ đợi, chúng ta có thể…?

Darmil nói, hất cằm về phía vài con Chuột cao cẳng đang nhảy qua nhảy lại ở phía xa. Chủng quái này có hình dáng khá giống với loài chuột nhảy nhưng có bắp chân lực lưỡng và kích thước to hơn gấp nhiều lần, cùng với đó là hàm răng sắc nhọn dề dàng cắn xuyên qua lớp áo giáp dày nhất.

Kull nghe vậy thì mỉm cười, nhưng lại không có đồng ý ngay mà bảo:

– Trước khi đó sao không giao lưu một chút?

– Giao lưu? – Darmil thắc mắc.

– Phải. Theo tôi.

Kull nói rồi dẫn đầu tiến về phía túp lều khá lớn nằm ở gần một lối vào điểm đóng quân. Nơi đấy đang có không ít người đi và đến, tự nhiên cũng tồn tại nhiều du hành giả.

Nhưng Darmil không có hứng thú với họ, hầu hết đều là những kẻ lúc nào cũng mang lấy gương mặt nặng nề và đôi mắt thì không ngừng cảnh giác nhìn ngó xung quanh. Trong đó hiển nhiên cũng có một số người có tính cách và bộ mặt khác biệt, nhưng cũng không phải là loại khiến cho Darmil có cảm giác muốn làm quen, còn là ngược lại cơ.

Nói về bộ mặt thì ngay bên cạnh Darmil đã có một người rất khó đoán rồi, nhưng vì đối phương là đồng đội, được Turan tín nhiệm, nên nó chẳng có lý do gì tránh né cả. Hơn nữa, Kull giúp Darmil rất nhiều, mà nó thì không thể đối xử với người có ơn với mình một cách lạnh nhạt được. Người khác thành tâm cho nó một, nó nhất định sẽ báo đáp ít nhất là hai.

Với tâm thế như vậy, Darmil lẽo đẽo bước theo sau Kull. Chẳng mấy chốc, cả hai tiếp cận túp lều, liền được hai người thanh niên mang giáp trụ trông rất nghiêm chỉnh tiếp đón.

– Hai người có việc gì? – một người thanh niên hỏi.

– Đến hỏi thăm một chút…

Kull đáp, khéo léo di chuyển sang một bên, vừa đưa Darmil lên trước, vừa có góc nhìn tốt hơn hướng tới túp lều.

– Hỏi cái gì?

Người thanh niên cất tiếng dõng dạc, lại đưa mắt nhìn sang Darmil, trong giây lát thái độ trở nên hòa hoãn không ít.

Câu hỏi dường như là dành cho Darmil, nhưng nó hoàn toàn không biết đáp thế nào. Bản thân nó vốn dĩ đâu có muốn tới đây.

– Tôi nói này, – Kull bảo – quân đoàn Cáo hai đuôi đang chuẩn bị một cuộc càn quét lớn, không sai chứ?

Ánh mắt người thanh niên sắc lại, cánh tay vội đặt lên thanh kiếm bên hông nhưng kịp ngừng lại nửa chừng khi người đồng bạn của anh ta bước tới trước ra ý ngăn cản.

– Nếu đã biết rồi thì tôi e là hai người không thể rời khỏi đây trong vòng ba ngày tới. Yên tâm, quân đoàn chúng tôi sẽ không làm khó khách đến, với điều kiện họ biết điều.

Trong giọng điệu có ý đe dọa, và tất nhiên, đối phương sẽ không ngần ngại thực hiện nghĩa vụ của mình.

– Ấy- Tôi chỉ đoán thôi. Đừng coi là thật!

Kull thốt, hơi xoay người tỏ ý thoái lui nhưng một trong số hai người thanh niên đã lao tới với thanh kiếm trên tay chắn ngang đường lùi của cậu ta. Tốc độ của đối phương thật sự nhanh, Darmil suýt nữa thì không bắt kịp. Cứ thế, không chút do dự, nó vung tay mang theo cái chùy đánh văng đi thanh kiếm đang đe dọa tới đồng đội mình.

– Ngươi-

Trước khi người thanh niên đang hoảng hốt kia kịp nói thêm lời nào, Kull đã uyển chuyển bước sang ngang tránh thoát tầm tấn công của kẻ còn lại, cất tiếng:

– Chuyện này thẳng thắn mà nói, chỉ có hại cho quân đoàn các người mà thôi.

– Giết đi các ngươi liền ổn thỏa.

Lời của tên thanh niên không sai, vì một du hành giả chết đi, dù có tái sinh thì cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định. Sau đấy, có báo cáo lại chuyện thì đã không còn kịp để làm ra hành động nào nữa.

– Thế, hai người không thắc mắc vì sao tôi lại biết ư?

Kull cười nói, kèm theo đó là ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, cho thấy rõ rằng mình sẽ không nhượng bộ.

Tên thanh niên bị đánh bay thanh kiếm vừa cầm ra một thành kiếm khác, định tiến lên giải quyết bằng bạo lực thì lại bị đồng bạn của mình kéo ngược trở về. Người sau lên tiếng:

– Ta hiểu ý ngươi. Nhưng, đó chỉ cho thấy rằng việc có giết ngươi hay không cũng không thay đổi được tình thế. Đã vậy, tại sao ta lại không giết quách ngươi cho hả dạ chứ?

Kull cười thành tiếng, nhẹ nhàng bước chéo một bước, tránh thoát tầm tấn công hiệu quả của đối phương vừa phủ tới, đáp:

– Hai người không nên quyết định ngu ngốc như vậy. Thứ nhất, bọn tôi đến đây với ý tốt. Thứ hai, đội trưởng của bọn tôi đang làm việc người nắm quyền chỗ này, kết quả chắc chắn sẽ là tốt đẹp. Cuối cùng, để bọn tôi cùng tham gia vào cuộc càn quét ấy không tuyệt hơn sao?

Người thanh niên nhướn mày, chốc thì đưa tay ra hiệu cho đồng bạn của mình. Người còn lại hiểu ý, nhanh chóng rút lui vào trong túp lều, chừng như để báo tin cho bộ phận bên trong.

Darmil đứng ở ngoài, không rời mắt khỏi người thanh niên dù chỉ một chút. Nó cảm nhận được từ đối phương sự ác ý, mặc dù không đến mức hình thành sát khí nhưng vẫn không thể xem thường.

Bầu không khí căng thẳng giữa hai bên cứ thế kéo dài. Có một vài du hành giả chú ý thấy sự tình nơi đây, nhưng họ chỉ âm thầm đánh giá vài tiếng rồi quay đi làm việc của mình. Cơ bản thì chẳng ai lại muốn dây vào rắc rối của người khác cả, nhất là khi bản thân đang ở trong điểm đóng quân của một quân đoàn.

Lát sau, người thanh niên còn lại chạy ra ngoài, trên tay cầm theo một cuộn giấy, vẻ mặt hiện lên phần nào sự vội vã. Hắn ta đưa mắt nhìn Darmil và Kull một chút, nhưng cũng không có để ý quá nhiều, liền đưa cuộn giấy cho đồng bạn của mình.

– Kế hoạch thay đổi.

Nghe vậy, người thanh niên nhăn mày, nhìn sang Darmil với Kull, bảo:

– Tôi không quan tâm hai người đến đây với mục đích gì, nhưng tốt nhất nên biết tránh xa phiền phức. Thông minh lên, du hành giả như các người mất mạng bất thình lình không phải chuyện hiếm lạ đâu.

Kull thấy thế cũng chẳng định nói thêm, nhún vai, lắc nhẹ đầu ra vẻ không hiểu ý. Cậu ta sau đó ra hiệu cho Darmil đi cùng mình. Hai người thanh niên kia cũng không làm khó, chỉ lặng yên theo dõi cả hai rời đi thật xa.

– Tôi không hiểu. Chúng ta tại sao phải xen vào chuyện của họ?

Darmil cất tiếng hỏi.

Kull ngừng bước chân, nhướn mày nhìn Darmil, thốt:

– Darmil à, tham gia vào một càn quét lớn, không phải rất kích thích sao? Cậu không muốn?

Darmil ồ lên một tiếng, nghĩ lại bảo:

– Nhưng họ đã từ chối rồi.

– Phải. Đáng tiếc thật.

Kull đáp, xong liền quay người rời đi, chừng như có việc bận, bỏ lại Darmil đứng ngẩn ra.

Darmil thở hắt một hơi. Nó vốn muốn rủ Kull trong lúc chờ Turan trở lại thì săn giết một vài con quái, giờ thì cậu ta chuồn mất. Có lẽ nó chỉ đành đi một mình mà thôi.

Nhưng trớ trêu thay, khi Darmil quay đầu đi tìm đám quái lúc trước thì lại chẳng thấy chúng đâu, thay vào đó là một nhóm du hành giả đang đứng trao đổi với nhau gì đấy. Dù có là kẻ ngốc như Darmil đi chăng nữa thì trông cảnh tượng như vậy cũng biết ngay được rằng đám quái đã bị bọn họ giải quyết cả rồi.

Darmil phát bực, hơn cả khi đối đầu với hai người thanh niên vừa nãy. Cảm giác hệt như là bị nẫng tay trên vậy.

Darmil có cố đi xung quanh một hồi để tìm vài con quái nhưng kết quả số lượng tìm được lại là con số không. Chán chường, nó đành quay trở về xe, thả người nằm dài trên hàng ghế sau.

Darmil ghét sự rảnh rỗi, nhất là khi tâm tình bản thân đang không được tốt. Khác với Turan, nó không có cách tận dụng khoảng thời gian trống này. Nơi đây cũng đâu có cỗ máy đồng bộ nào để nó sử dụng, chỉ có quái và du hành giả mà thôi.

Quái thì đã không có, mà du hành giả thì tất nhiên Darmil không dám gây chuyện lung tung. Nó dù không sợ một trận đánh hết mình, nhưng phiền cho tổ đội là phải tránh. Ngược lại, nếu Turan yêu cầu, dù cho đối phương có vượt trên Darmil hàng chục Thần cấp thì nó cũng sẽ lao đầu vào chiến đấu, bất chấp tất cả. Đó chẳng phải là tác dụng duy nhất của Darmil trong tổ đội sao, lại còn là điều nó ưa thích nữa.