VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 37: Tiffia




Chiều. Khu phố Heimoar có phần nhộn nhịp khi các du hành giả bắt đầu trở về từ chuyến du hành và mang những vật phẩm mình tìm được để bán lại cũng như trao đổi.

Nhưng mục đích hôm nay của Tiffia và Turan không phải là bán, mà là mua để chuẩn bị cho cuộc càn quét phó bản ngày mai. Cả hai sau khi chia nhau ra để tìm mua những vật phẩm cần thiết thì gặp lại ở trước một cửa hàng trong một con hẻm chẳng có gì nổi bật. Turan đã giới thiệu của hàng này cho Tiffia, dù rằng cô đã bảo mình có thể tự tìm nguồn cung bùa chú.

Nhìn tấm biển ghi “Đóng cửa” trước mặt, Tiffia không khỏi chau mày lại khó hiểu. Cô vừa định cất tiểng hỏi thì Turan đã bước lên mà đẩy cửa vào luôn, mặc kệ dòng thông tin kia. Thấy thế Tiffia cũng chỉ còn cách theo vào.

– Turan đấy à?! Sao lại đến muộn thế?

Tiếng nói của một cô gái vang lên. Tiffia trông thì thấy một người vừa bước ra từ sau quầy; cô ta có một mái tóc màu nâu để đuôi gà ngắn và chiều cao thì khá khiêm tốn, chỉ vừa tới vai Turan.

Cô gái kia cũng đã trông thấy Tiffia, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, thốt:

– Turan?! Cậu có bạn gái rồi ư?

Tiffia thoáng nhăn mặt khi nghe câu nói của cô gái, vừa định lên tiếng đính chính thì cô ta đã nhào đến chỗ cô, bảo:

– Thật xinh đẹp. Sao cậu lại vừa mắt tên này được vậy? Hắn ta chẳng có gì hấp dẫn cả. Nè nè, rốt cuộc thì hai người đã trải qua những chuyện gì vậy?

Đôi mắt sáng lên như một đứa con nít vừa tìm thấy món đồ chơi mới cùng vẻ mặt trông chờ của cô gái, Tiffia suy nghĩ một chút và mạnh dạn suy đoán rằng cô ta là một đứa ngốc. Một nụ cười mỉm bất giác nở trên môi cô, rồi cô cất tiếng:

– Turan… hấp dẫn đấy chứ. Còn trải qua chuyện gì thì…

Tiffia không nói hết câu mà chỉ làm vẻ e thẹn, quay mặt đi rồi cất tiếng cười khúc khích. Cô gái tóc đuôi gà thấy dáng vẻ đó thì thảng thốt:

– T-Turan?! Cậu với cô ta… đ-đã-đã làm gì rồi?

Tiffia liếc mắt nhìn Turan. Cô muốn trông dáng vẻ lúng túng của cậu ta lúc này nhưng cảnh tượng thực tế lại khiến cô không khỏi thất vọng. Cậu ta chỉ dùng tay xoa nhẹ trán rồi cả hai bên thái dương, miệng lầm bầm gì đó rồi bảo:

– Mấy người bớt làm loạn cho tôi nhờ.

Tiffia nghe vậy thì biết là Turan không có hứng đùa, và dường như cậu ta đang phiền muộn điều gì đó. Nhưng ngược lại với Tiffia, cô gái kia gắt lên:

– Làm loạn cái gì chứ!? Đây là chuyện quan trọng, sao cậu lại nói như thể nó không là gì như thế.

– Yeatra. – Turan gằn giọng – Giữa tôi và cô ta chẳng có làm gì cả.

Trong giọng nói của Turan có thể nghe được sự giận dữ bị kiềm chế lại. Cô gái tên Yeatra kia nghe xong, lè lưỡi ra bảo:

– Tớ tin mới là lạ. Nhưng cũng chẳng thèm hỏi nữa.

Tiffia trông chuyện vừa xảy ra, bật cười thầm. Cô không thể ngờ là Turan lại quen một người ngốc như vậy. Cô chợt thấy Yeatra hợp với Darmil cực. Cô thử hình dung cảnh tượng hai người cùng ngốc với nhau thì không nhịn được nữa mà cười khúc khích thành tiếng.

Turan đứng bên cạnh, mặc kệ Tiffia đang suy nghĩ gì mà bật cười, giới thiệu:

– Đây là Tiffia, đồng đội của tôi. Còn đây là Yeatra, tạm thời là người luyện chế bùa chú riêng cho chúng ta. Vì Tiffia là người sử dụng bùa nên tôi nghĩ cả hai người nên làm quen với nhau.

– Cô là người sử dụng bùa. – Yeatra thốt lên – Cô là thuật sư hả? Cô Thần cấp bao nhiêu rồi? Cô du hành qua những nơi nào rồi?

Một tràng những câu hỏi liên tục đến từ Yeatra khiến Tiffia có chút không biết nên trả lời thế nào. Trong lúc Tiffia còn đang bối rối thì Turan đã vội bảo:

– Yeatra. Cô ta là Nihr, giống hai ta thôi.

– A- Thế à…

Giọng của Yeatra xìu xuống như đứa trẻ vừa gây rắc rối bị mẹ mắng.

– Hôm nay tôi đến lấy số bùa đã đặt lần trước. – Turan nói tiếp – Mặt khác thì để Yeatra trực tiếp đặt lấy bùa luôn cho thuận tiện.

– Đợi tôi chút.

Yeatra đáp rồi quay trở ra sau quầy. Cô ta mất một lúc lâu mới quay lại với một chiếc hộp gỗ to dài và rộng chừng hai tấc. Turan nhận lấy hộp gỗ, mở ra xem một lúc rồi đưa cho Tiffia, bảo:

– Cô tự xem đi. Tôi nghĩ cô có kinh nghiệm trong chuyện này.

Tiffia đột nhiên cảm nhận được cặp mắt chăm chú nhìn mình của Yeatra. Cô ta trông hồi hộp vô cùng. Tiffia hơi khó hiểu, nhận lấy chiéc hộp rồi kiểm tra bên trong.

Có mười tấm bùa phép “Ngủ”, sáu tấm phép “Thổi lửa”, sáu tấm phép “Tia điện” và hai tấm phép “Giám định”. Tuy nhiên, chỉ có chưa đến một nửa số tấm bùa trong số đó là có thể sử dụng được, số còn lại dù trông giống nhau nhưng các mối liên kết đã bị đứt gãy khiến lực lượng và nội dung của chúng tản đi mất. Mặt khác, số bùa sử dụng được chất lượng cũng không hề cao, chỉ đạt đến nhiều nhất 60% lực lượng vốn có.

Tiffia hơi chau mày lại, quay sang nhìn Turan. Cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu ta bảo:

– Yeatra không giỏi lắm. Cũng chỉ là Nihr mà thôi.

Tiffia nghe vậy thì cũng hiểu được tình huống lúc này. Cô nhanh tay lấy ra những tấm bùa không sử dụng được rồi đưa cho Turan. Turan nghĩ ngợi một hồi rồi đưa lại cho Yeatra, cất tiếng:

– Thử xem có thể sửa được chúng không. Lần sau Tiffia sẽ kiểm tra lại.

Tiffia ngạc nhiên, định lên tiếng giải thích nhưng lại thôi. Là một người sử dụng bùa, cô biết rõ là việc sửa chữa hay phục chế một tấm bùa còn khó hơn là làm lại nó. Một tấm bùa chỉ được bỏ công phục chế khi mà cách thức làm tấm bùa đó không được nắm rõ mà thôi. Cô đoán là Turan có tính toán gì đó cho chuyện này chứ không thể nào cậu ta lại làm chuyện dư thừa phí sức như vậy.

– Mười tấm qua kiểm tra. Tuyệt! – Yeatra thốt lên.

Trái với sự thất vọng từ Tiffia, vẻ mặt vui mừng của Yeatra cho thấy cô ta đã không mong rằng kết quả có thể đạt cao đến vậy. Tiffia cất một tiếng thở dài nhẹ. Cô biết là bản thân không quá trông mong về số bùa lần này, nhưng rõ ràng là chúng quá tệ. Trong chiến đấu, nếu không phải tình huống bắt buộc thì không ai lại định dụng một thứ có chất lượng thấp cả. “Tí nữa phải tự tìm mua vậy…”

– Phải rồi. Cậu xem giúp tớ luôn cái này.

Yeatra chìa ra một tấm ngọc màu xanh làm được gắt gọt tỉ mỉ thành hình trọng với hai cái lỗ bán nguyệt được quấn quanh bằng rất nhiều vòng chỉ. Tiffia nhìn tấm ngọc và cô trông thấy được rõ ràng những đốm sáng li ti màu xanh nhạt đang lan ra từ nó. Nét mặt cô nhăn lại, rồi không kiếm được, cô thốt:

– Cái này là ngọc lam bảo?!

– Phải. Là ngọc làm bảo. – Yeatra cười nói, gãi gãi đầu mình – Tớ làm thử một tấm bùa hộ thân tăng ma năng đó. Thế nào?

Tiffia không đáp, và cô không biết nên đáp như thế nào cả. Tấm bùa này hoàn toàn hỏng. Nhìn vào tình trạng cả nó, cô dám chắc rằng đến cả một viên ngọc lam bảo bình thường được mang bên người còn có tác dụng nhiều hơn đó. Cô không hiểu cách chế tạo tấm bùa này, nhưng nó rõ ràng không giúp tăng được bao nhiêu ma năng cả.

Tiffia quay nhìn Turan, rồi lại nhìn Yeatra. Vẻ mặt hồi hộp trông chờ một kết quả tốt của cô ta khiến cô không đành lòng thông báo sự thật. “Cô ta có thể ngốc đến mức nào mới lại đi phá hỏng một viên ngọc lam bảo cơ chứ…”

– Chỉ làm có một cái thôi à?

Turan cất tiếng hỏi, và Yeatra đáp ngay:

– Còn lại hỏng hết rồi. May mắn là cái này có thể lan ra được mấy đốm sáng li ti như trong sách. Tớ nghĩ là thành công rồi.

Turan nhăn mặt. Tiffia thấy vậy cũng nhăn mặt theo. Nếu cô đoán không nhầm thì lượng ngọc lam bảo mà Yeatra làm hỏng không phải là con số ít.

– H-hỏng bao nhiêu viên cơ? – Tiffia hỏi, giọng hơi run.

– Mười viên nhỏ và một viên vừa. Công nhận bùa hộ thân tăng ma năng khó làm thật đấy…

Yeatra đáp với vẻ nuối tiếc hiện rõ trên mặt mình. Thế nhưng nó nhanh chóng bị thay bởi vẻ hồi hộp mong chờ kết quả từ Tiffia.

Tiffia bậm môi một cái, cũng đành bảo:

– Cái này hỏng rồi.

Mắt Yeatra mở tròn, không có vẻ gì là đã trông đợi câu nói vừa rồi của Tiffia. Rồi trong mắt cô ta long lanh lên, chực khóc mà bảo:

– A! Không thể nào! Nó là cái còn lại cuối cùng của tớ đó. Tất cả chúng đều hỏng ư… Không thể nào mà…

Tiffia trông vẻ mặt mếu máo của Yeatra thì có chút hối hận vì đã trả lời. Cô không định dỗ dành cô ta chút nào, và cũng không muốn ở lại đây thêm nữa. Tình huống lúc này không phù hợp với cô tí nào cả.

Tiffia đưa tấm ngọc sang cho Turan nhưng bàn tay cô đã bị Yeatra chộp lấy. Rồi cô ta thốt lên nức nở:

– Hãy nói là cậu lừa tớ đi… Hức. Sáu- sáu mươi nghìn xen đó. Tớ không thể nào mất trắng được. Hức.

Tiffia vội rụt tay lại nhưng không thoát được bàn tay của Yeatra. Cô quay sang Turan cầu cứu nhưng cậu ta chỉ mỉm cười, vênh mặt lên đắc ý. Đến lúc này thì Tiffia biết mình đã bị Turan gài. Cậu ta dù không biết rõ ràng, nhưng chắc chắn cũng biết mấy tấm bùa kia và cả tấm ngọc này đều là hàng không dùng được trong chuyến du hành.

– Hức. Ba mươi ngày. Tớ phải phục vụ riêng cho Turan ba mươi ngày chỉ để lấy chúng. Giờ tớ phải làm gì đây.

Yeatra tiếp tục nức nở, còn Tiffia thì chỉ có thể quay sang cầu cứu Turan thêm lần nữa. Nhưng vẻ mặt cô chợt cứng lại, nhíu mày. Cô nghĩ là cô vừa nghe thấy gì đó rất ám muội.

– Turan?! Cậu làm gì cô ấy rồi? – Tiffia thốt.

– Không có! – Turan gắt lên – Hai người sao lại giống nhau ở điểm này vậy!?

Yeatra chợt buông tay Tiffia ra mà quay sang Turan, bảo:

– Turan! Cậu lại tìm cho tớ mấy viên ngọc lam bảo nhé. Thêm ba mươi ngày nữa cũng được!

Tiffia nghĩ là cô đã hiểu ý của ‘ba mươi ngày phục vụ riêng’ ở đây là gì. Thế nhưng cô lại muốn thấy vẻ hoảng hốt của Turan vừa nãy, liền lên tiếng:

– Yeatra! Cậu không thể dễ dãi như vậy. Turan, hắn ta không xứng.

– Nhưng mà… Nhưng tớ cần chúng.

– Không được. Cậu không biết hắn ta có thể làm gì cậu đâu.

Giọng Tiffia run nhẹ rồi cô nắm lấy tay của Yeatra, kéo cô ta bước lùi về sau trong lúc nhìn chằm chằm Turan với ánh mắt khinh bỉ.

Turan hoảng hốt, Tiffia thấy vậy và biết mình đã thành công. Cậu ta tiến vội về trước, định lên tiếng giải thích nhưng Tiffia đã gắt:

– Cậu không được tới đây. Tên khốn! Cút xa ra!

– Tôi… Chết tiệt. Tôi đi. Được chưa.

Nói rồi Turan bỏ ra khỏi cửa hàng luôn. Phản ứng của cậu ta không giống với mong đợi của Tiffia lắm, nhưng cô nghĩ rằng mình cũng đã đùa đủ. Quay qua Yeatra vẫn còn nức nở vì tấm bùa hộ thân thất bại, cô bảo:

– Yeatra, đừng buồn nữa. Tên Turan ấy có cả đống ngọc lam bảo ấy mà. Cô cứ luyện chế bùa riêng cho hắn rồi muốn có bao nhiêu cũng được.

Yeatra quay qua Tiffia, mắt rưng rưng, hỏi nhỏ:

– Thật chứ?

Tiffia gật đầu, giơ nắm tay lên tỏ ý ủng hộ. Yeatra thấy vậy cố nín khóc, sụt sùi lẩm bẩm gì đó mà Tiffia chắc rằng cô ta đang lên kế hoạch đòi ngọc từ Turan.

Tiffia nở một nụ cười đắc ý. Turan dám gài cô, và giờ cô sẽ xem Yeatra làm phiền cậu ta như thế nào.