VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 296: Khu vườn của sự an yên




Phải đến gần nửa giờ sau, Turan mới xong cuộc nói chuyện dông dài với mèo Jorz. Cậu ta sau đó tập trung cả đội lại, phổ biến một lượt những điều sắp xảy ra cũng như nhiệm vụ của từng người.

Về cơ bản thì Tiffia chỉ cần tập trung vào việc tham gia thử thách Thần thánh, hoàn thành nó rồi trở về nguyên vẹn. Tuy nhiên, đó lại là phần quan trọng và khó nhất theo như lời Turan. Cậu ta cũng nhấn mạnh rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Tiffia cũng không được từ bỏ, và cố phải chọn phương án có lợi cho mình nhất.

Tiffia không hiểu lắm lời của Turan, nhưng cô không nghi ngờ khả năng hay quyết định của cậu ta. Kể cả mọi chuyện có trở thành tồi tệ cực kì, thì đó hẳn cũng chỉ là vì cô không đủ ưu tú để hoàn thành nhiệm vụ. Nihr, trong tổ đội này đúng là chỉ có mình cô mà thôi.

Nhiệm vụ của những thành viên còn lại là tập trung tiêu diệt quái mở đường cho Tiffia đến được khu vườn của sự an yên, nơi sẽ diễn ra thử thách Thần thánh. Ngoài ra, họ cũng phải đảm bảo rằng trong suốt quá trình thử thách diễn ra, sẽ không có một con quái hay kẻ xấu nào xâm phạm khu vườn làm ảnh hưởng tới thử thách.

Tuy nhiên, rõ ràng đó là bất khả thi đối với một nhóm chỉ có ba người với một con mèo. Khu vườn của sự an yên quá rộng lớn rồi, họ nhiều lắm chỉ đối phó được với một hoặc hai đám quái mà thôi; gặp phải du hành giả sẽ càng phiền phức hơn nữa.

Nhưng âu cũng là phải chấp nhận, vì đây đã là giới hạn của mọi người rồi. Chỉ có thể mong rằng sẽ không gặp phải tình huống quá xấu.

Sau khi phổ biến xong, Turan kéo Tiffia vào một góc, nói thêm với cô về nội dung thử thách Thần thánh.

Tiffia vô cùng ngạc nhiên. Cô đã không nghĩ rằng Turan lại còn rành hơn cả con gái vua yêu tinh về thử thách Thần thánh của tộc. Cậu ta quả thật là một đội trưởng quá tuyệt vời, luôn vượt lên trên những kỳ vọng từ các thành viên tổ đội.

Theo như lời Turan, cô sẽ phải bước vào thế giới của các tinh linh trong thời gian giới hạn để đi tìm cho mình một tinh linh phù hợp và ký kết khế ước với nó. Việc ký kết chắc chắn sẽ không dễ dàng, và khó khăn không chỉ có thế khi đám tinh linh sẽ chẳng để yên cho một tồn tại đến từ thế giới này. Chúng thèm khát và sẽ dụ dỗ, thậm chí dùng vũ lực để cưỡng ép cắn nuốt linh hồn kẻ đến.

Tiffia phải vượt qua đám tinh linh, hoặc thỏa thuận, hoặc châm ngòi hỗn chiến, bất kì thủ đoạn nào có thể để tìm được đến tinh linh mình mong muốn. Dù vậy, cô vẫn chưa xác định được tinh linh bản thân muốn ký kết khế ước cùng là gì, cũng như chưa tìm được cách để khiến một tinh linh chịu lập khế ước với mình. Trường hợp xấu nhất, cô có lẽ sẽ phải nhắm bừa vào một tinh linh nhỏ yếu nào đấy, thuyết phục nó, thậm chí chấp nhận bị lừa chỉ để hoàn thành thử thách Thần thánh.

Tuy nhiên, thử thách rõ ràng không thể đơn giản hoàn thành như vậy, nếu không thì suốt hàng trăm hàng nghìn năm qua, tộc yêu tinh đã chẳng phải chịu nhiều uất ức đến thế. Cụ thể điều gì đã khiến tất cả các lần tham gia thử thách đều thất bại, chỉ có bản thân Tiffia bước vào thế giới tinh linh thì mới biết được, vì chẳng có ai trở ra để kể lại cả.

Cứ vậy theo kế hoạch, nhóm của Turan nhanh chóng tìm đến khu vườn của sự an yên. Trên đường đi không gặp nhiều khó khăn, chỉ gặp phải hai đám quái cấp 8 với 9, và có vẻ như càng đến gần khu vườn, số lượng quái càng giảm.

– Chuyện còn lại, đều do cô làm chủ.

Turan nói rồi quay người, di chuyển về một hướng. Darmil cùng Kull đã rời đi từ trước rồi, giờ chỉ còn lại mình Tiffia với mèo Jorz bay lơ lửng bên cạnh.

– Ông không đi? – Tiffia thắc mắc.

– Không cần thiết. – mèo Jorz lắc đầu bảo – Một con mèo mới Thần cấp 3 thì làm được trò trống gì khi gặp phải kẻ địch chứ? Hơn nữa, cô không lo là khi vào khu vườn sẽ bị tên xấu xa nào đó tập kích à?

“Vậy là ông có định chống lại kẻ địch hay không?” Tiffia nghĩ chứ không thốt nên lời. Bản thân cô thấy rằng con mèo này không đơn giản. Không chỉ là linh thú, con mèo rất có thể còn có thân phận khác, vì ông ta đã nói chuyện rất thoải mái với Deln của khu rừng, lại còn khiến Turan xem trọng nữa.

Nghĩ rồi, Tiffia đưa mắt nhìn sâu vào trong khu vườn. Nhưng thân cây Lula vốn nên rụng hết cành lá, khô quắt queo và chuyển sang màu đen cũng như tỏa ra mùi hôi thối thì giờ đang đứng thẳng hiên ngang vươn ra những tán lá sum suê. Hơn cả, giờ những chiếc lá đã bắt đầu phát ra nhứng đốm sáng li ti màu xanh lục, cho thấy rằng chúng đang ở thời kì sung mãn nhất.

– Đây giống như là lúc đó vậy…

Tiffia buột miệng thốt. Cô nhớ như in khoảnh khắc mẹ mình bước vào rừng cây giống hệt trước mắt cô bay giờ, chỉ khác là vị trí của bà giờ đã được cô thay thế.

“Số phận của mình chắc sẽ không-“

Tiffia ngắt dòng suy nghĩ của mình nửa chừng, hít sâu một hơi lấy can đảm rồi dấn bước tiến về phía trước.

Giờ vẫn còn sớm hơn hai tiếng đồng hồ cho tới thời điểm thử thách bắt đầu. Trời nhưng là đã tối, lại nhờ có ánh sáng màu xanh lục phát ra từ những tán cây Lula mà khung cảnh trở nên huyền ảo, cũng mênh mang vô cùng.

Ngẩng đầu trông lên, Tiffia không cưỡng được cất lên một tiếng thốt kinh ngạc. Đây giống như là bầu trời đêm được điểm lấy vô vàn những ánh sao màu xanh lục, lại liên tục di chuyển, chợt sáng lên hay mất đi, nhấp nháy như là một rừng đom đóm. Chúng trông thật gần, cũng đồng thời cảm giác rằng không thể nào chạm tới được. Nếu không phải biết rõ bản thân đang ở đâu, Tiffia chắc chắn sẽ tưởng rằng mình đang nằm mơ, hay rằng tất cả đều là do bàn tay ai đó cố tình dựng nên.

Và rồi, ánh sáng không chỉ đến từ những tán cây mà cũng bắt đầu xuất hiện ở đầu các nhánh cỏ trên mặt đất. Chúng không được sáng như những cây Lula, nhưng rõ ràng độ sáng đang tăng dần.

Tiffia không kiềm được, đưa tay nắm lấy một nhánh cỏ, ngắt nhẹ. Vừa đứt khỏi thân, đầu ngọn cỏ liền vỡ tan, ánh sáng theo đó lan tỏa ra xung quanh rồi biến vào trong không khí.

Tiffia bước từng bước một, không vội vã. Cô bắt đầu nổi lên sự hứng thú với khung cảnh nơi đây. Lúc trước, khi vẫn còn theo mẹ chăm sóc khu vườn này, cô là không được trông thấy. Ai lại ngờ rằng bên trong khu vườn, ngay trước khi thử thách Thần thánh bắt đầu, đây lại là một nơi diệu kỳ đến vậy.

– Chắc cũng sắp rồi.

Giọng nói hơi khàn vẻ nghiêm nghị vang lên bên cạnh Tiffia. Cô không buồn nhìn sang, lạnh nhạt bảo:

– Ông vẫn còn ở đây?

– Ta không thể ở đây sao? – mèo Jorz hỏi lại.

– Tôi không cấm hay ngăn cản ông. – Tiffia đáp – Kì thực, nhận được sự ưu ái của một linh thú, tôi rất vui. Nhưng tình hình hiện tại lại không phù hợp.

– Ta biết.

Jorz nói gọn. Tiffia đợi một hồi vẫn không thấy con mèo nói thêm lời nào, cũng chẳng có ý định rời đi, cô bèn hỏi:

– Cụ thể thì ông biết cái gì?

– Ta biết cô đang gặp nguy hiểm.

Tiffia không nghĩ là mình nghe nhầm. Nói tới nguy hiểm, cô đoán là Jorz đang đề cập tới nguy cơ của thử thách Thần thánh. Nghĩ một hồi, cô đáp:

– Tôi có thể lo được.

– Cô không thể. – mèo Jorz nghiêm giọng.

– Ông là xem thường tôi? – Tiffia thốt.

– Không hề. Sao lại gọi là xem thường khi nói về một Nihr sắp bị chặn giết bởi một du hành giả Thần cấp 15 chứ?

– Hả?

Tiffia nhăn mày quay sang nhìn Jorz chằm chằm. Ông ta giờ lại không có đang đối mặt với cô mà hướng về sâu trong rừng. Rồi bất chợt, ông ta cất giọng dõng dạc:

– Ẩn mình mai phục một cô gái yếu đuối thì có gì giỏi lắm sao?

Nghe lời này, Tiffia lập tức nhận ra vấn đề, liền vào thế sẵn sàng, nhìn theo hướng của mèo Jorz. Chẳng bao lâu, từ nơi đó, vốn chỉ có những đốm sáng li ti màu xanh lục bay lơ lửng bỗng xuất hiện một bóng hình cao gầy bước tới.

Là một nam yêu tinh. Và nếu như Tiffia nhớ không lầm thì hắn ta là người đã đi cùng cha với em trai cô trong trận thi đấu bắn cung giành quyền tham gia thử thách Thần thánh.

“Sao hắn ta lại ở đây?” Tiffia thắc mắc. Cô tất nhiên đã nhận định nam yêu tinh đến với ý đồ xấu. Hắn ta chẳng có việc gì lại chờ ở đây để làm gì cả. Khi thử thách Thần thánh diễn ra, không cẩn thận, hắn ta có thể sẽ bị giày vò tới chết.

– Đưa cho tôi.

Nam yêu tinh cất tiếng. Giọng nói trong trẻo của hắn ta dễ dàng lọt vào tai Tiffia, cũng đồng thời tố cáo rằng hắn ta không phải yêu tinh rừng Cultiven. Có thể hắn ta đến từ nơi khác, hoặc thậm chí, hắn ta còn chẳng phải là một yêu tinh mà chỉ đang ngụy trang.

Tiffia nuốt vội một ngụm khan, chân thì đã không kiềm được lùi lại một bước. Thấy hành động đó của cô, nam yêu tinh nhấn giọng:

– Tôi bảo, đưa cho tôi!

Cùng với lời đó, Tiffia cảm nhận được một áp lực to lớn đè nặng lên người mình. Đồng thời cô cũng cảm giác được sự khống chế đối với cơ thể mình mất đi. Đây là Thần uy. Hắn ta đang bắt ép cô phải giao ra thứ mà chắc chắn là chiếc lắc tay bạc, cũng chính là chìa khóa quan trọng để tham gia thử thách Thần thánh.

Trong lúc Tiffia còn đang hoảng hốt không biết làm gì, mèo Jorz bay đến đặt nhẹ chân trước lên vai cô. Ông ta vẽ vời gì đó, xong lại vỗ nhẹ một cái, thế mà khiến cho áp lực đè lên người cô lập tức biến mất.

– Mở kết nối đi. – mèo Jorz nói nhỏ.

– Mở kết nối? Bây giờ? – Tiffia thốt – Vẫn còn tới hơn một giờ nữa mới-

– Làm đi. – mèo Jorz gắt – Giờ cơ hội duy nhất của cô. Nếu thành công, cô cũng sẽ có đủ sức để chống chịu hắn ta trong thời gian ngắn, đủ để đám quèn kia chạy tới.

– Nhưng…

Tiffia nói nửa chừng lại thôi. Cô quả quyết lấy ra chiếc lắc tay bạc, nắm chặt nó rồi ngồi bệt xuống đất.

Thấy hành động đó của Tiffia, nam yêu tinh mặt mày nhăn nhó vẻ dữ dằn, vừa lao đến vừa gầm lên:

– Không!

Tiffia không hề nao núng trước tiếng gầm đầy uy lực kia. Cô đặt vội chiếc lắc tay lên giữa ngực mình, đầu hơi cúi xuống, mắt nhắm nghiền. Và rồi, miệng cô lẩm bẩm:

– Hãy để ánh sáng của tinh linh soi rọi con đường ta bước đi. Nơi người đã dựng nên với linh hồn vĩ đại, và trí tuệ vô ngần, hãy để ta chạm đến. Mắt mờ và môi run, chỉ cần có người ở đó. Là ta còn thở, bước chân sẽ còn đi.

Dứt lời, Tiffia liền cảm giác được từ cơ thể đang bị gì đó hút lấy. Cô không cảm nhận được cụ thể là cái gì của mình bị hút đi, nhưng chắc chắn là vô cùng quan trọng, vì giờ cô lại nảy ham muốn níu lấy chúng.

Nhưng Tiffia không cử động được. Cảm giác bất lực vô cùng khó chịu bao trùm lấy cô. Chốc, cả người cô mất hết sức lực, rồi cứ thể đổ ập trên mặt đất.