VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 284: Khí thế khủng bố




Mèo Jorz di chuyển không nhanh, nhưng cũng không thể xem là chậm. Dù vậy, với tình huống hiện tại, tốc độ này khiến Turan phát bực, thật muốn mắng ông ta một trận.

Nhận ra thái độ khó chịu của Turan đối với mình, mèo Jorz xì một tiếng, bảo:

– Ta là không biết vị trí chính xác của hắn ta, mà là đang lần theo cảm nhận của bản thân. Vậy nên ngươi đừng có gấp, chỉ khiến thêm rối rắm mà sinh ra nhầm lẫn thôi.

Turan không phản ứng gì nhiều, im lặng theo sau mèo Jorz. Nó giờ khó mà khiến bản thân an lòng được, càng cố làm như vậy, nó sẽ chỉ càng thêm bất an.

– Nếu gặp phải hắn ta, ngươi định làm gì?

Mèo Jorz đi thêm được chừng năm phút thì đột nhiên lên tiếng.

Turan nhăn mày. Nó không mong nhận được câu hỏi bây giờ. Nhưng nghĩ thấy cũng không thể làm gì hơn ngoài trông chờ vào con mèo mập này, nó đáp:

– Trước hết cần phải xác định xem Deln có ý thù địch hay không.

– Hắn ta chắc chắn sẽ không để yên cho vài tên du hành giả nhỏ nhoi cuỗm mất vật hiến tế cho mình. – mèo Jorz nghiêm giọng – Ngươi cần có sự đánh đổi.

Turan không nói gì, đắn đo suy nghĩ. Sự đánh đổi mà mèo Jorz nói tới không gì hơn việc thay thế vật hiến tế, mà khả năng cao là nó phải lấy chính bản thân mình ra. Dù rằng một đối tượng khác vẫn có thể làm được, nhưng ai mà biết tính khí của con rồng kia như thế nào, nhất là đối với kẻ phá hỏng buổi hiến tế.

– Ngươi vẫn còn nhớ lời của ta lúc trước chứ?

– Trì hoãn? Nhưng tôi chẳng có thứ gì hấp dẫn được một con rồng cả…

Mèo Jorz đột nhiên dừng lại, quay người đối mặt với Turan, bảo:

– Bây giờ thì không. Nhưng phải biết tiềm năng của ngươi là rất lớn. Chúng minh điều đó cho Deln, và hắn ta sẽ chẳng ngại chờ đợi vài chục hay vài trăm năm để đánh với ngươi một trận.

– Tiềm năng của tôi…?

Turan ngớ người ra một lúc. Nó không cho rằng bản thân tài giỏi gì, ít nhất là chắc chắn không đến mức có thể khiến một sinh vật huyền thoại mà cả các Chính thần cũng nể sợ phải để tâm tới. Thần cấp hiện giờ của nó mặc dù tăng rất nhanh, nhưng cũng là theo một cách bí ẩn nào đấy mà bản thân không thể kiểm soát được. Nó không dám đặt cược, và hơn hết là, cũng chẳng có cách thể hiện cho Deln thấy.

Nhìn lại, Darmil kì thực mới là người có tiềm năng nổi trội nhất. Cậu ta dùng sức một du hành giả chỉ mới Thần cấp 5, đánh thắng áp đảo một kẻ đã Thần cấp 10, đây là điều mà cả Turan cũng không nghĩ là có thể xảy ra được. Nếu đổi lại cậu ta mới là người Thần cấp 8 thì có khi còn đánh bại được cả du hành giả Thần cấp 15.

Sức mạnh của Darmil, là không thể đong đếm được, và lại ngày càng mạnh thêm.

– Ngươi lúc trước thì ngạo mạn, giờ lại xem nhẹ bản thân mình? – mèo Jorz bĩu môi.

– Tôi không có-

Turan định bảo là nó không có ý ngạo mạn, nghĩ lại thôi. Nó không có ý, không có nghĩa là trong mắt kẻ khác lại không như vậy. Hơn hết là, giờ không phải lúc đôi co về chuyện đấy.

Khả năng phải đối đầu với Deln của khu rừng cho đến bây giờ đã là gần như chắc chắn. Turan không định phủ định điều đó, ngược lại càng muốn chuẩn bị thêm chu toàn.

– Tôi phải làm thế nào? – nó cất tiếng hỏi.

– Cuối cùng cũng hỏi được một câu hay. – mèo Jorz cười khì đáp, sắc mặt lại rất nhanh thành nghiêm trọng – Nhưng giờ e là không có thời gian tính trước…

Turan giật mình. Có vẻ như nó vừa nãy không để ý đến, nhưng giờ lại cảm thấy được rất rõ ràng khí thế kinh khủng đang hiển hiện ở phía trước mình. Không biết là đối tượng ở gần hay xa, nhưng cỗ khí thế này cho thấy rằng, sự tồn tại đó, so với bản thân nó không khác gì một con voi dẫm lên ngọn cỏ cả. Mấu chốt, chính là sự bất lực chỉ có thể đứng yên chịu trận.

– Run sợ rồi? – mèo Jorz nhếch mép.

Turan không lên tiếng phủ nhận. Nó quả thật khó mà gánh nổi áp lực kia. Nhìn lại hai người đồng đội của mình, họ cũng chẳng khá hơn là bao, có chăng là Darmil hiện lên trên gương mặt sự bất khuất muốn chống lại.

“Mình sao có thể thua được.” Turan lẩm bẩm, đứng thẳng người đậy. Rồi nó cất bước tiến về trước, không quên nói với lại:

– Mọi người. Đi cứu Tiffia nào.

Khí thế càng ngày càng khủng bố, và càng đến gần hơn thì Turan lại cảm giác được áp lực đè nặng trên vai tăng thêm nhiều vô kể. Nếu không phải nó đã trải qua ít lần chịu sự hành hạ của thần Syrathr cùng cô em gái của cô ta thì chắc đã không đứng vững nổi nữa chứ đừng nói là tiến tới.

Darmil và Kull thì không được tốt như vậy. Bước chân của họ đã chậm lại, Kull thì thậm chí có ý chùn bước không muốn tiếp tục nữa.

Trong lúc Turan ngỡ rằng phải bỏ hai người đồng đội của mình lại rồi thì mèo Jorz lên tiếng:

– Đám các ngươi đúng thật là vô dụng. Nhanh cái chân lên cho ta.

Vừa nói, ông ta vừa dùng hai cái chân trước của mình vẽ vời gì đấy lên lưng Darmil và Kull, sau đó thì đập một phát vậy mà khiến cả hai văng về trước một đoạn, suýt nữa thì té ngã hết.

Hai người họ cố gắng đứng vững, chốc liền cảm thấy áp lực lên người mình giảm bớt đi rất nhiều. Không chút chần chừ, cả hai lập tức lao người chạy về trước.

Bỏ lại mình Turan.

Turan nhướn mày, quay sang nhìn mèo Jorz. Ông ta chỉ liếc mắt nhìn nó một cái, xong thì bay thẳng về trước luôn, chẳng thèm đoái hoài.

“Đây là ý gì?” Turan thốt thầm. Nó giờ cũng chẳng có thời gian suy nghĩ, chỉ đành mắng một tiếng rồi gắng sức bước tiếp.

– Phải nhanh hơn.

Turan lẩm bẩm. Nó giờ đã vận dụng cả nguyên khí lên khắp người mình để chống lại áp lực, cũng dồn phần lớn trong số đó lên đôi chân để nhấc đi lên. Hiệu quả là không lớn, lại rất hao tốn nguyên khí, nhưng Turan không có sự lựa chọn. Nếu chậm, ai biết được Tiffia có thể chờ nổi hay không.

– Nhanh hơn nữa.

Turan nói nhỏ. Bàn chân của nó giẫm đến lún cả mặt đất dày mấy phân liền. Nó chẳng biết sức mạnh hiện tại đang có là bao nhiêu, chỉ biết rằng cần mạnh hơn nữa, cũng phải nhanh hơn nữa.

Đầu của Turan chợt đau nhói lên, bên tai thì vang lên tiếng ong ong vô cùng khó chịu. Hai mắt nó trở nên mỏi mệt, khung cảnh trước mặt nhòe hết đi. Cảm giác khắp người nó giờ đã chẳng còn rõ ràng.

“Đã tới giới hạn rồi sao?”

Turan nói thầm. Bước chân của nó đã ngừng lại. Không phải vì nó không cố gắng, mà là vì dù đã cố, vẫn không thể nhấc lên được.

Trừng mắt cố nhìn về phía trước, Turan thấy được lờ mờ cảnh quan rộng thoáng, hướng thẳng ra một vùng trời quang đãng chỉ có vài gợn mây. Trong khung cảnh ấy, một vài bóng hình đang đứng vây lấy một bóng hình nằm dài trên khối vật thể, lại có thêm vài bóng hình nữa đứng ở phía xa, không rõ định làm gì.

– Yếu đuối.

Với lời đó bên tai, Turan chợt thấy cả người mình mất đi tất cả sức lực, như thể rằng thân xác này đã không thuộc về nó nữa, rồi cứ thế đổ sập xuống trên mặt đất.

Nhưng chỉ chốc, các giác quan trở lại với Turan. Nó giờ không còn sức nữa, nhưng tai nghe và mắt thấy đều là rõ ràng. Ngước đầu nhìn về phía trước, nó dễ dàng thấy được cảnh hai người đồng đội của mình đang đứng đối mặt với vài tên yêu tinh, phía sau chúng lại là vài yêu tinh trông đã có tuổi vây quanh lấy một yêu tinh khác nằm trên một chiếc giường đá phát sáng le lói.

Vì đang nằm bệt dưới đất, Turan không thể thấy được người nằm giường là ai, nhưng không cần nghĩ nó cũng dám chắc rằng đó chính là Tiffia.

Cô ta đang bị hiến tế.

– Nếu ngươi không đứng lên, tất cả đều sẽ là vô nghĩa.

Là giọng của mèo Jorz. Ông ta không có ý giúp, chỉ bay lơ lửng bên cạnh Turan.

– Tôi-

Turan rít lên một tiếng, cố dùng hai tay chống cơ thể của mình dậy, nhưng hoàn toàn bất lực, không lên được dù chỉ một phân.

Hao hụt nguyên khí, Turan chợt nghĩ tới khả năng đó. Vừa nãy, nó hẳn là đã dùng quá nhiều nguyên khí để chống lại áp lực khổng lồ kia, và giờ thì không còn nữa. Thậm chí, bản thân nó giờ cũng đang đối mặt với nguy cơ chết đi. Có lẽ sự tỉnh táo hiện tại là do mèo Jorz đã làm gì đấy.

Turan bỗng nhiên nhận ra rằng mình còn quá yếu. Nó có thể đã Thần cấp 8, lại mưu tính trên người kẻ khác, thậm chí là nhiều người với đầy quyền uy, để trục lợi. Nhưng suy cho cùng, bản thân nó vẫn còn quá yếu.

Chẳng nói đến Deln của khu rừng hay khí thế của con rồng đó, chỉ riêng những yêu tinh trước mặt kia cũng là mối đe dọa vô cùng lớn đối với Turan. Kể cả có là Darmil và Kull cùng nó chiến đấu, vẫn là không có cơ hội chiến thắng được. Hai người đồng đội của nó cũng chỉ mới có Thần cấp 5 mà thôi.

Thật là không cam tâm, Turan cảm nhận trong lòng mình như thế. Nó thật muốn chửi, cái tình thế nghiệt ngã và cả chính bản thân mình.

– Con mẹ nó…

Turan rên rỉ thành tiếng, dùng tay dộng xuống đất lại chẳng có cảm giác gì nhiều. Nó cố xoay người, lăn đi, bò dậy, lại đổ sập xuống. Mấy lần như thế, nó vẫn chẳng bỏ cuộc, hay đúng hơn là cảm nhận về thực tại của nó đã mất đi, thay vào đó là hành động như trong vô thức.

Chẳng biết bao lâu trôi qua, cũng chẳng biết nhờ cái gì, Turan bỗng đứng dậy được. Nó thở gấp từng hơi, cố hớp lấy càng nhiều không khí càng tốt. Cơ thể nó quá mệt mỏi rồi, chừng chỉ thiếu một chút không khí là sẽ đổ gục lập tức.

Turan thử nhấc một chân lên, hướng về trước. Chỉ cử động đơn giản đó lại khiến nó mất thăng băng, loạng choạng tí thì ngã mất.

– Phải rồi…

Turan thều thào bảo, rồi lục tung túi trữ đồ của mình lấy ra một thanh trượng to và nặng bằng kim loại. Cùng với hành động đó, từng tiếng leng keng trong trẻo vang lên khiến tâm trí một cách lạ thường trở nên thoải mái và dễ chịu. Là trượng Thanh Tâm.

Đây là vật phẩm mà thần Syrathr đã đưa cho Turan khi nói về trang bị giúp tâm trí an tĩnh sử dụng trong lúc cầu khấn. Nó chưa bao giờ nghĩ tới việc sử dụng, giờ lại lấy để chống đỡ cơ thể mình khỏi gục ngã.

Nhớ tới thì, thế mạnh của Turan là cất lời cầu khấn. Khả năng cất lời cầu khấn của nó, là đến cả Chính thần của Sự sinh trưởng cũng thấy thèm thuồng, không ngại khắc Thần ấn để khống chế.

“Nếu thế thì…”

Ý nghĩ của Turan rất nhanh bị chính nó gạt bỏ. Nó giờ đã không còn thừa nguyên khí nữa rồi, còn mạo hiểm cất lời cầu khấn thì chẳng khác gì tự tìm đường chết cả. Mà đó là còn chưa nói tới khả năng thành công trong trạng thái tồi tệ này.

– Thiền trượng Thanh Tâm? – mèo Jorz cất tiếng – Không ngờ ngươi lại có trong tay thứ vật phẩm như vậy. Đúng thật là nhìn không ra.

Sau đó là vài tiếng cười, rồi ông ta nói tiếp:

– Nhưng thanh trượng không giúp ích được gì cả. Ngươi chẳng lẽ định cất lời cầu khấn trong trạng thái này? Hay là định giơ trượng đập chết bọn yêu tinh kia?

Turan bật cười, tự giễu chính mình. Nó quả thật vừa có ý nghĩ như thế. Đó đúng là hoang đường, nhưng cũng chẳng phải là không đáng để thử, nhất là khi đó là việc duy nhất nó còn có thể làm được hiện giờ.