VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 243: Ý tốt và sự hụt hẫng




Tiffia lần theo dấu ấn tinh linh ở trên người người đàn ông, tiến vào khá sâu trong rừng Cultiven. Nhờ có tấm bản đồ mà ông ta bán cho mình, cô không gặp nhiều khó khăn trên đường đi, cũng chứng minh được phần nào độ tin cậy của nội dung tấm bản đồ.

Cẩn thận kiểm tra các loại bùa phép ẩn thân đã kích hoạt lên người mình xong, Tiffia bắt đầu tiến gần hơn đến mục tiêu. Dù vậy, cô không dám đến quá gần, rất dễ bị phát hiện. Đám người này là du hành giả, có Thần cấp không thấp trong khi cô chỉ là một Nihr, là cần phải biết lượng sức mình.

Từ xa Tiffia trông tới, không nhìn thấy bóng dáng một người nào. Tuy nhiên, cô biết rõ vị trí của người đàn ông, và hẳn những người khác trong đội của ông ta cũng sẽ cách không xa.

Một khoảng thời gian khá lâu trôi qua, tận hơn nửa giờ đồng hồ mà vẫn không có bất kì động tĩnh nào xảy ra. Tiffia mặc dù không gấp, vẫn là cảm thấy có chút bất an, lo rằng dấu ấn tinh linh của mình không chính xác, hoặc là đã bị phát hiện mà gỡ bỏ.

Thế nhưng khi Tiffia vừa định tiến gần thêm để xác nhận thì chợt trông thấy một nhóm bốn người xuất hiện trong tầm mắt. Họ ở khá xa, và đang từng bước tiếp cận dấu ấn tinh linh mà cô cảm giác được.

Cả bốn người đều có vẻ ngoài là con người, nhưng Tiffia biết ít nhất một trong số họ là có biện pháp ngụy trang, nếu không người đàn ông kia đã chẳng đinh ninh về con mồi mà đội mình tốn rất nhiều thời gian để theo dõi. Mặt khác, có khả năng rằng trong số bốn người kia, là tồn tại kẻ phản bội, giống như Tiffia đã từng gặp phải.

Tiffia lắng tai nghe. Đám người nói chuyện không lớn tiếng, nhưng với giác quan nhạy bén của một yêu tinh, cùng với phép cường hóa do kích hoạt bùa chú, cô vẫn có thể nghe được ít nhiều.

– Chuyến du hành hôm nay khá thuận lợi. Mọi người nghỉ ngơi sớm, nếu cần mua vật phẩm gì thì báo với tôi.

Người nói chuyện mà một nam thanh niên còn khá trẻ, có mái tóc vàng cam cùng đôi mắt sáng, trông có vẻ vừa mới bắt đầu du hành không lâu.

– Đội trưởng, nếu được, tối nay chúng ta tổ chức tiệc đi!

Cô gái giắt bên hông mình một hàng dao găm, người mặc một bộ giáp nhẹ lên tiếng với vẻ hào hứng.

– Có thể. – nam thanh niên cười đáp – Mọi người thấy thế nào?

– Ừm.

Người đàn ông to con gật nhẹ đầu tán thành. Cô gái đi kế bên mặc áo choáng trông có vẻ là pháp sư thì hời hợt bảo:

– Tôi không có ý kiến.

– Được. Quyết định vậy đi.

Chàng đội trưởng cất giọng. Cậu ta vừa bước được vài bước nữa thì từng bóng người xuất hiện chặn ở phía trước, trông bộ dạng không nghi ngờ gì là có ý xấu.

“Kì lạ…” Tiffia nói thầm. Cô khá chắc rằng đám người vừa bước ra là thuộc đội của người đàn ông kia, nhưng lại không trông thấy ông ta đâu cả. Cảm giác được tình huống phức tạp hơn, Tiffia lựa chọn giữ im lặng, tiếp tục quan sát.

– Các người là ai?

Nam thanh niên lên tiếng hỏi, tay thì đã đặt lên thanh liễu kiếm bên hông mình, sẵn sàng tung ra đòn tấn công bất kì lúc nào. Ba người đồng đội của cậu ta cũng đồng loạt rút ra vũ khí của mình, cẩn thận di chuyển tạo thành đội hình.

– Đừng căng thẳng quá. Trước hết chào hỏi nhau vài tiếng nào.

Người đàn ông đi phía trước đám người cất tiếng với vẻ niềm nở, nhưng ai trông vào cũng biết rằng ông ta đang làm trò, rõ là đang muốn chọc tức đối phương.

– Chào hỏi? – nam thanh niên gắt – Chúng tôi không muốn. Các người có thể rời đi bây giờ, và tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông bật cười, ban đầu là từng tiếng giòn tan, sau đó lại thành tràng cười càn rỡ. Đám bốn người đi cùng ông ta cũng cười theo, tựa như xem lời nói của nam thanh niên là một trò đùa thú vị.

– Chàng trai. Cậu tới giờ vẫn còn chưa biết mình đang ở tình huống nào ư?

Nam thanh niên cắn răng, vẻ mặt khó chịu. Hơn ai hết, cậu ta biết mình đang ở thế bất lợi, là khó khăn vô cùng. Tổ đội bốn người có thể mạnh, nhưng sau chuyến du hành vừa rồi, đã không còn nhiều sức lực nữa.

Tuy nhiên, nam thanh niên lo lắng chứ không hề sợ hãi. Cậu ta hiểu rằng mình vẫn có thể phản kháng được, chỉ là cái giá phải trả quá lớn mà thôi.

Nghĩ một hồi, nam thanh niên cất tiếng:

– Các người muốn gì? Chỉ cần không quá đáng, tôi nhất định sẽ đáp ứng.

Vẻ mặt của người đàn ông hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng chỉ chốc liền biến thành nụ cười chế giễu, bĩu môi nói:

– Cũng được. Thế thì… tôi muốn cậu.

Nam thanh niên, có chút bất ngờ, sau đó rất nhanh lùi vài bước về sau. Cậu ta hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của người đàn ông. Đó chẳng phải là đùa giỡn gì cả, và cậu đang gặp nguy hiểm thật sự.

Cái lùi bước của nam thanh niên như tín hiệu báo bắt đầu hành động. Người đàn ông cùng đám bốn người phía sau ông ta lập tức nghiêng người lao về trước với vũ khí trong tay cùng bộ dáng hùng hổ.

Trong tình huống khẩn cấp ấy, nam thanh niên hoảng hốt thủ thế, đưa tay định vung thanh kiếm phản công. Thế nhưng cậu ta còn chưa kịp xác định mục tiêu phù hợp thì đã cảm thấy nhói một cái ở bên hông, chốc liền co giật, ngã khụy trên mặt đất.

Tiffia trông, không khỏi bất ngờ. Cô gái mặc giáp nhẹ vốn là đồng đội với nam thanh niên, còn trông rất thân thiết vậy mà là kẻ phản bội, trước tiên xông tới tấn công đội trưởng của mình khi cậu ta lùi bước đến gần. Nam thanh niên có thể rất cẩn thận, nhưng với sự hoảng loạn dù chỉ trong phút chốc gây ra bởi đám người vừa xuất hiện kia, liền để lộ sơ hở.

– Merl- cô-

Nam thanh niên chỉ cất lên được hai tiếng một cách khó khăn, xong gục mất. Trúng phải đòn đánh tê liệt ở vị trí hiểm hóc như thế, cậu ta có muốn tự sát cũng không thể làm được. Mà bây giờ gục đi, bị bắt rồi, muốn tự sát sẽ là khó hơn cả chuyện lên trời.

Tiffia cố nén lòng mình. Cô biết tình huống lúc này đã không thể xoay chuyển với sức lực của chỉ một Nihr nhỏ nhoi. Nếu cô có thể xác định trước đồng tộc của mình là ai thì có lẽ đã ra tay giúp được. Đáng tiếc là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc nam thanh niên lộ ra là mục tiêu của đám người thì cũng đã bị đồng đội tấn công rồi.

Dù vậy, Tiffia vẫn chưa vội rời đi. Cô muốn tận mắt nhìn xem đám người này định làm gì, muốn mang đồng tộc của mình đi nơi nào. Biết đâu, cô có thể tìm được cơ hội nhỏ nhoi nào đấy giải thoát cậu ta.

Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo ở trước mắt lại khiến Tiffia khó mà tin được. Nữ pháp sư trong tổ đội của nam thanh niên thấy đội trưởng của mình gục mất, hơi có chút do dự xong liền kích hoạt một tấm bùa gây ra xung chấn cùng âm thanh chói tai. Lợi dụng lúc đó, cô ta quay người bỏ chạy.

Đáng tiếc là người đàn ông to lớn đừng cách không xa dường như đã chú ý tới từ đầu, chẳng rõ đã dùng biện pháp gì chống lại hiệu quả của tấm bùa, liền lao tới với tốc độ vượt trội. Ông ta vung tay, đập một phát hết lực đánh văng nữ pháp sư đi một đoạn xa, thân xác xoay vòng trên đất.

Tiffia vô cùng nhạy bén, trong giây lát liền nhận ra được tình huống này là gì. Nữ pháp sư ắt hẳn cũng là một yêu tinh, còn là quen biết với nam thanh niên. Tuy nhiên, hành động vừa rồi của cô ta đã tự làm lộ thân phận của mình. Đám người kia nên là không biết, nếu không đã chẳng đợi đến lúc cô ta chạy đi mới cố đuổi theo. Họ trước cùng lắm chỉ là nghi ngờ mà thôi.

Tiffia nghĩ, quyết định làm ra hành động liều lĩnh. Cô kích hoạt một tấm bùa tăng tốc độ rồi lao người chạy tới gần chỗ nữ pháp sư. Cô ta vừa trúng cú đập từ đồng đội của mình, rất đau đớn nhưng vẫn cố lồm cồm ngồi dậy, đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh tìm cho bản thân một lối thoát.

Lựa chọn phù hợp nhất lúc này cho nữ pháp sư, nếu không muốn bị bắt, chính là lập tức tự sát. Tuy nhiên, có lẽ cô ta sợ hãi cái chết, hoặc là hiện tại đã không còn đủ tỉnh táo nữa, nên chẳng thể làm thế được.

– Nào nào, chúng ta có cái gì ở đây đây?

Người đàn ông dẫn đầu đám người cất tiếng. Ông ta không có vẻ gì là vội vã. Ngược lại, người đàn ông to lớn vừa đập nữ pháp sư một cái giờ đã sắp lao đến, chuẩn bị bồi thêm một cú nữa.

Tiffia suy cho cùng chỉ là một Nihr, tốc độ so với một kẻ có Thần cấp là kém hơn rất nhiều. Biết rõ điều đó, cô từ xa kích hoạt một lúc hai tấm bùa, làm bắn ra một tia điện với một luồng khí màu hồng tím.

Tia điện dễ dàng đánh trúng người đàn ông, nhưng chỉ khiến ông ta hơi hoảng hốt, khựng lại trong giây lát. Luồng khí màu hồng tím bay đến sau, lúc này người đàn ông đã chú ý thấy, liền lách người tránh thoát, lại lao tới chỗ nữ pháp sư vừa mới ngồi dậy.

Tuy nhiên, luồng khí do Tiffia bắn ra không bỏ qua người đàn ông, đổi hướng truy theo, đánh trúng lưng ông ta làm tốc độ di chuyển chậm lại rồi ngừng hẳn.

Tiffia biết rõ không thể giữ chân mục tiêu quá lâu, tiếp tục chạy đến đỡ lấy nữ pháp sư. Cô ta vẫn còn khá hoảng loạn, trông thấy Tiffia đến tưởng là kẻ địch, liền vung cây gậy phép vừa lấy ra định ngăn cản. Rất may là hành động đó của một pháp sư rất dễ dàng tránh thoát được.

– Bình tĩnh. Tôi đến để giúp cô.

Tiffia lên tiếng. Vì cô lúc này đang sử dụng ngôn ngữ riêng của yêu tinh tộc nên nữ pháp sư lập tức nhận ra, miệng lắp bắp bảo:

– C-cô là…!?

Việc sử dụng ngôn ngữ riêng là giúp giải quyết được hiểu nhầm không cần thiết, nhưng đồng thời cũng khiến thân phận của Tiffia bại lộ. Đám người săn bắt yêu tinh mặc dù không có nhiều hiểu biết về ngôn ngữ này, vẫn là có thể nhận ra được vài lời vừa rồi chứng minh cái gì.

– Xem ra hôm nay chúng ta kiếm lời một đống lớn, không phải ư?

Người đàn ông dẫn đầu cả đám người cười bảo. Ông ta lúc này đang đứng cạnh người đồng đội cũ của nữ pháp sư, cũng là kẻ đã đập cô ta một cú không thương tiếc.

– Quả là một đống lớn. Đúng là khó mà tin tưởng được.

Tiffia rùng mình một cái. Giọng nói vừa rồi, cô nhận ra. Đó là của người đàn ông đã bán tấm bản đồ cho cô, cũng chính là kẻ mà tới giờ cô vẫn chưa thấy xuất hiện.

Tiffia quay đầu lại, nhìn thì phát hiện người đàn ông cất lên câu nói kia đứng cùng một đám ba du hành giả khác. Cô rất nhanh nhận ra tình huống hiện tại: ông ta ngay từ đầu đã cảnh giác với cô.

– Tôi còn tưởng cô làm việc cho tụi Gamlr, định chờ bọn này bắt được con mồi thì tới cướp. Ai mà ngờ được cô chính là một món hàng béo bở khác.

Tiffia bặm môi, cố ép đầu óc suy nghĩ liên tục mà tìm một giải pháp cho tình huống hiện tại. Cô đã quá xem thường đám du hành giả này rồi, tự cắm đầu vào lưới.

“Có thể thoát được không?”

Tiffia vừa nghĩ, đảo mắt nhìn quanh còn chưa hết một vòng thì cảm giác thấy lưng mình nhói lên. Ngay sau đó, cả thân thể cô bị xung chấn tác động đánh bay về trước một đoạn xa.

Tiffia đau đến suýt nữa thì ngất đi mất. Cũng may là cô đã dùng bùa cường hóa bản thân nên vẫn thể gắng chịu được, xoay người đáp đất một cách khó khăn, trượt chân té ngã.

Trong tầm mắt của Tiffia về nơi mà mình vừa bị đánh bay đi, cô trông thấy bóng dáng của nữ pháp sư ngày càng nhỏ dần. Cô rất không muốn nghĩ rằng chính người cô vừa định cứu lại ra tay với mình.