Vâng Thưa Nhị Gia - Chá Chá

Chương 32: Yêu từ lâu




Edit: Mina

Hôm nay Tuân phủ đông vui như trẩy hội.

Trước phủ, ngựa xe ghé thăm không dứt, khách khứa lần lượt kéo vào, tiếng nói cười rôm rả.

Hai cánh cổng lớn sơn màu đỏ thắm, Tuân Đại lão gia và Tuân Nhị lão gia tay bắt mặt mừng đón khách, đôi bên hàn huyên vài ba câu rồi phân phó gia đinh dẫn vào bàn trà, vừa quay đầu, lại cười nói sang sảng.

“Trân Đại tẩu tử, mong ngóng ngươi mãi! Lão thái thái còn sai người tới hỏi thăm đấy.”

“Ôi chao, chưởng quầy Lý, ngươi đến rồi, mau mời vào bên trong, ngồi nghỉ một lát, đợi ta vào uống vài chén với ngươi!”



Dư An dậy sớm, váy vóc trang điểm chỉnh chu, đi cùng Nhị gia tới mừng thọ lão thái thái.

Dựa theo quy củ, di nương không được ra phòng trước tiếp đón khách khứa, Nhị gia bái lễ xong rời đi, Dư An ở lại trong phòng lão thái thái.

Khách đến chúc thọ lão thái thái nhiều đếm không xuể.

Giờ Thìn biểu tiểu thư tới.

Năm mười hai, mười ba tuổi Dư An từng thấy nàng ấy một lần, bây giờ trổ mã càng thêm xuất sắc.

Giống như quyển tân học Kinh Thi hôm qua nàng đọc có viết: Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi, lãnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga my, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phiến hề. (Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc. Da của nàng trắng như mỡ đông lại. Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ. Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu. Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài. Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên. Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh. Nguồn:kingdomkaraoke)

Lão thái thái bảo biểu tiểu thư ngồi xuống bên cạnh bà, cười sai tỳ nữ đi gọi Nhị gia tới, “Ta nhớ hồi nhỏ ngươi đi theo nương ngươi tới đây chơi, Quan Lan rất quan tâm ngươi. Nếu hôm nay tới, các ngươi cũng nên ôn lại chút chuyện.”

Dư An căng thẳng nắm chặt tay.

Tuy Nhị gia nói muốn cho nàng làm Nhị nãi nãi, nhưng biểu tiểu thư trông như tiên tử hạ phàm thế kia, Nhị gia thấy xong thích, đổi ý thì làm sao.

Sau khi Nhị gia tiến vào, tằm mắt Dư An dõi theo sát sao. Nhị gia nhìn nàng một cái rồi đi về phía lão thái thái.

Không biết nàng có nhìn nhầm hay không, Dư An cảm thấy Nhị gia giống như những ngày thường khi đối mặt với người khác, bình tĩnh, kiệm lời.

Dư An hơi yên lòng, lại lặng lẽ chuyển mắt nhìn biểu tiểu thư.

Biểu tiểu thư trò chuyện tự nhiên, thần thái rạng rỡ, không nhu mì cũng không e lệ.

Dư An buồn bã, biểu tiểu thư xinh đẹp giỏi giang, nếu nàng là lão thái thái thì nàng cũng muốn Nhị gia cưới biểu tiểu thư.

Tiệc rượu kết thúc, chúng nữ quyến dời ghế dùng trà. Dư An vừa ngồi xuống được một lát thì có tỳ nữ tới tìm nàng.

“Nhị gia bị rượu làm bẩn xiêm y, phải đi thay, bảo di nương về cùng.”

Dư An chậm chạp rời đi.

Mãi cho đến dưới cây cầu hình vòm, nỗi bất an trong lòng và suy nghĩ vẩn vơ cứ đeo bám, nhưng nàng lại không dám hỏi Nhị gia có ấn tượng về biểu tiểu thư ra sao.

“Đi nhanh chút.”

Tuân Quan Lan dắt tay tiểu nha đầu, bước lên cầu.

Dư An yên lặng xỏ ngón tay vào kẽ tay Nhị gia, nắm lấy năm ngón tay Nhị gia. Hai chân mềm nhũn chờ đợi.

Nhị gia không vứt tay nàng ra. Sau một lúc, ngón tay hắn khép lại, từ từ nắm lấy.

Dư An bật cười như trút được gánh nặng, mặt mày tươi tỉnh, bấy giờ mới dò hỏi thử: “Nhị gia, biểu tiểu thư xinh quá, ta chưa từng thấy ai đẹp như vậy đâu.”

“Ừ.”

Ánh mặt trời chói chang, thong dong dạo chơi trên mặt hồ, nắng vàng sóng sánh dập dờn. Bầu trời trong xanh, cây cối lào xào, cây cầu làm bằng đá trang trọng nhã nhặn.

Lòng bàn tay hắn tiếp xúc với một lòng bàn tay khác.

Lần đầu tiên trong đời Tuân Quan Lan hy vọng cây cầu hình vòm này đi mãi không thấy điểm cuối. Hắn thả chậm bước chân.



Nhị gia ừ, cũng thấy biểu tiểu thư xinh đẹp.

Đáy lòng Dư An chua xót, nói thầm: “Ta cũng đẹp mà.”

Thì ra tiểu nha đầu đang ghen tị.

Khóe môi Tuân Quan Lan cong cong, cố tình thờ ơ nói: “Mị nhi xinh hơn.”

Mị nhi là tên của biểu tiểu thư.

Dư An dừng bước, phồng má: “Nhị gia đổi ý, muốn cưới biểu tiểu thư đúng không?”

“Nói bậy,” Tuân Quan Lan kéo tay tiểu nha đầu, “Về phòng thay quần áo cho ta.”

“Không muốn,” Dư An ôm lấy cánh tay Nhị gia, “Nhị gia còn chưa trả lời ta.”

“Ngươi không đi?”

“Hừ, không đi!”

“Vậy ta đi về.” Tuân Quan Lan buông tay tiểu nha đầu.

Dư An dậm chân, đuổi theo, lại ôm tay Nhị gia: “Nhị gia không gọi tên của ta, ta cũng muốn Nhị gia gọi tên của ta, được không?”

“…” Hắn đã gọi hàng trăm hàng nghìn lần ở trong lòng.

“Nhị gia nói muốn cho ta làm Nhị nãi nãi, không được đổi ý đâu. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy (một lời đã nói ra thì không thể thu lại, nhất định phải giữ lời.).”

Bây giờ đọc sách cũng biết cách dùng rồi.

Tuân Quan Lan nhìn đằng trước, đôi mắt đượm ánh cười: “Không đổi ý.”

Dư An sửng sốt mở to mắt: “Chúng ta nói rồi đấy nhé, biểu tiểu thư đẹp hơn cũng không thể cưới.”

“Không cưới.” Nếu muốn cưới, hà tất chờ đến lúc này.

“Vậy Nhị gia cưới ai?” Dư An nắm tay Nhị gia, khuôn mặt yêu kiều ửng đỏ, thả chậm bước đi.

“…”

“Nhị gia muốn cưới Dư An đúng không?”

“…Ừ.”

“Tại sao Nhị gia không cưới biểu tiểu thư mà lại cưới Dư An thế?”

“…”

“Nhị gia thích Dư An đúng không?”

“…Ừ.”

“Ta…”

“Im miệng.”

Dư An không ngậm miệng, nói: “Ta muốn nói ta cũng thích Nhị gia lắm, Nhị gia không muốn nghe ta nói sao?”

Tuân Quan Lan dừng vài giây, “Nói tiếp.”

“Hì hì, ta không muốn nói nữa rồi. Đợi đến khi Nhị gia nói thích ta, ta mới nói thích Nhị gia.”

Hắn không tin tiểu nha đầu nhịn được.

Tuân Quan Lan tràn đầy lòng tin nghĩ.



Dư An quả thật không kiềm chế được, Nhị gia vừa đối tốt với nàng, nàng lại không nhịn được nói thích Nhị gia hắn.

Nhưng Nhị gia không nói thích nàng.

Dư An đợi hoài đợi mãi, đợi đến khi Đại nãi nãi sinh tiểu thiếu gia, đợi đến khi nàng học xong cách quán xuyến nhà cửa của Đại phu nhân, đợi đến khi trong bụng nàng có tiểu oa nhi, đợi đến khi Nhị gia rước kiệu cưới nàng vào cửa, Nhị gia vẫn không nói ra.

Sau đó, Nhị gia có nói.

Nhưng Nhị gia không chịu thừa nhận.

Lúc mang thai hai tháng, Dư An rất ham ngủ, trời mới chập tối, mí mắt đã bắt đầu nặng trĩu, thường đang ngồi bỗng ngả vào người Nhị gia ngủ thiếp đi.

Tuân Quan Lan nhẹ nhàng rút ra quyển sổ ghi tên gia đinh trong nhà trong tay tiểu nha đầu, bế nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Dư An mơ mơ màng màng, ôm cánh tay Nhị gia không buông, miệng nhỏ lầm bầm: “Đến khi nào Nhị gia mới nói thích ta đây, ta đã nói rất nhiều lần rồi… Nhị gia không nói, bắt nạt ta… Sau này ta phải dạy hài tử không thơm hắn…”

Tuân Quan Lan cười cười bất đắc dĩ.

Đi ngủ vẫn canh cánh chuyện này, muốn nghe đến thế cơ à. Bình thường chiều chuộng nàng không phép tắc, vậy mà vẫn không biết tấm lòng của hắn, ngốc.

Vén lên tóc mái dính trên trán tiểu nha đầu, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng lộ ra, ánh mắt Tuân Quan Lan trìu mến, nghĩ nghĩ, hôn lên mi tâm nàng, hạ giọng, nói:

“Dư An, ta yêu ngươi, từ rất lâu rồi.”

Mí mắt Dư An giật giật, một đêm ngủ ngon mộng đẹp.

Sáng sớm dậy, Tuân Quan Lan nhận thấy tiểu nha đầu đã mở mắt, không biết đang cười ngây ngô cái gì.

“Nhị gia, tối hôm qua Nhị gia nói thích ta đúng không, ta vui lắm.”

Không phải tiểu nha đầu ngủ rồi sao?

Sắc mặt Tuân Quan Lan như thường phủ nhận: “Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, ta không nói câu đấy.”

Dư An sốt ruột: “Nhị gia nói dối, ta nghe thấy cả mà, sao nằm mơ được chứ.”

“Ta lừa ngươi làm gì? Nếu đã nói thì chẳng sợ ai nghe thấy.” Tuân Quan Lan rời giường mặc quần áo.

Dư An há miệng, không tìm được lời nào phản bác.

Chẳng lẽ nàng nằm mơ thật? Cũng không hẳn không có khả năng này, trước kia nàng cũng mơ thấy rất nhiều lần…

“Không đúng không đúng, lần này không giống,” Dư An ngồi xếp bằng trên giường, rối rắm nhỏ giọng thì thào, “Ta nghe rõ giọng của Nhị gia, hình như Nhị gia còn hôn ta… Nhưng Nhị gia nói nếu đã nói thì không việc gì phải không thừa nhận…”

Tuân Quan Lan nhìn dáng vẻ tiểu nha đầu nghiêm túc lại ngờ nghệch, không nhịn được bật cười, khom lưng hôn cánh môi nàng: “Ngốc, rời giường mặc quần áo, đi ăn sáng.”

Dư An vừa nghe nói ăn sáng bụng liền kêu vang, vội vàng giang hai tay: “Nhị gia mặc y phục cho ta đi, hài tử không đói bụng được đâu.”

Tuân Quan Lan bế tiểu nha đầu xuống giường đứng thẳng, lấy váy mặc vào từng thứ một cho nàng.

Dư An nhìn vẻ mặt Nhị gia chuyên chú, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Nhị gia, tối hôm qua ngươi không nói thích ta thật sao?”

“Thật.”

“Vậy đến khi nào Nhị gia mới nói?”

“…”

===

Cảm ơn đã bầu bạn, Dư An và Nhị gia đi cùng mọi người dừng tại đây.

Nói hai việc:

1, Ngày mai sau 8 giờ tối, một số chương chuyển thành hình thức thu phí;

2, Chỉ có một phiên ngoại, Tuân Cẩn Thanh, không có xe (cho dù có cũng chỉ là xe đồ chơi), sẽ đăng lên bằng hình thức thu phí, định giá 200 Po. Có khả năng đặt, cũng có khả năng không.