Edit: Mina
Dư An có niềm kiêu hãnh nhỏ bé.
Nhị gia trở nên rạng rỡ như này đều do một công nàng hầu hạ Nhị gia chu đáo.
Nàng không phụ lòng giao phó của lão thái thái, nàng là một nha hoàn tốt.
Dư An nhịn xuống cảm giác khó chịu trộm liếc nhìn Nhị gia, thỏa mãn rũ mắt, “Nhị gia, ta muốn xuống giường uống nước.”
Vừa rồi ăn dịch đục của Nhị gia tiết ra, trong cổ họng vẫn luôn dính nhớp, như là bị dán vào nhau.
Tiểu nha đầu đang nhìn lén hắn.
Nghĩ cũng phải thôi.
Tiểu nha đầu thích hắn như thế, lúc nào cũng muốn quấn quýt bên người, ban ngày tám chín canh giờ không được gặp hắn, nhất định trong lòng nhớ nhung lắm.
Nếu hắn trở về, tất nhiên phải si mê ngắm nhìn nhiều lần rồi.
Cứ để cho tiểu nha đầu ngắm, dù sao cũng không phiền chán.
Tuân Quan Lan sung sướng nhắm mắt lại, chắp hai tay lên bụng.
Gần một khắc sau, tiểu nha đầu mới quyến luyến thu hồi ánh mắt.
Nghe thấy tiểu nha đầu nói, Tuân Quan Lan ngồi dậy: “Thay quần áo trước.”
“Vâng, thưa Nhị gia.”
Dư An mặc tiết y cho Nhị gia xong, đi theo sau hắn đi đến bên cạnh bàn.
Trên bàn bày ngay ngắn hai quyển luận ngữ.
Dư An bưng chén sứ men xanh uống vài ngụm nước, dò hỏi: “Hôm nay Nhị gia còn dạy ta đọc sách không, hôm qua dạy ta đều thuộc cả rồi.”
Hắn xuống giường chính là để dạy tiểu nha đầu học chữ.
Tuân Quan Lan chỉ chỉ ghế tròn bên cạnh: “Đọc cho ta nghe đã.”
Dư An hứng khởi ngồi xuống, mở sách ra nói: “Nhị gia, ta bắt đầu đọc nhé. Tử viết: ‘Lý nhân vi mỹ, trạch bất xứ nhân…’”
Giọng đọc của tiểu nha đầu không giống giọng nói chuyện ngày thường.
Lúc nàng đọc chữ lanh lảnh trong trẻo, như viên ngọc trai rơi xuống bàn cờ ngọc, trong nghiêm túc lộ ra non nớt trẻ con, có một không hai.
Thanh âm dễ nghe đó được phát ra từ trong miệng tiểu nha đầu.
Tuân Quan Lan chuyển ánh mắt lên đôi môi xinh xắn của tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu vừa uống nước, cánh môi tươi tắn căng mọng, lúc đóng lúc mở, thanh thúy reo vang.
Cái miệng nhỏ này còn có cách dùng kỳ diệu khác.
Tuân Quan Lan nhớ tới cảm giác sung sướng khi được nó ngậm mút, thực tủy biết vị, bụng dưới lại căng lên.
Không thể chủ động mở miệng bảo tiểu nha đầu ngậm hắn, phải làm tiểu nha đầu tự mình phát hiện phân thân của hắn biến hóa, nếu không lại thăm dò tâm tư của hắn mất.
Tuân Quan Lan hơi nghĩ ngợi, trong lòng tính kế.
“…Sự quân sác, tư nhục hĩ; Bằng hữu sác, tư sơ hĩ,” Dư An đọc xong một câu cuối cùng, mong chờ hỏi, “Nhị gia, ta đọc được không?”
Vài câu cuối không lắng nghe kỹ, Tuân Quan Lan vẫn thản nhiên gật đầu: “Đọc khá tốt, lát nữa dạy ngươi đọc chương tiếp theo.”
Mấy hôm trước Nhị gia nghe xong chỉ gật đầu, không khen nàng đọc khá tốt.
Dư An cực kỳ vui vẻ, nghĩ thầm lần này nàng nhất định phải đọc khá hơn nữa, “Cảm ơn Nhị gia, sau này ta sẽ càng chăm chỉ hơn.”
Tiểu nha đầu một chữ bẻ đôi không biết nhưng lại bằng lòng ngày càng chăm chỉ đọc sách vì hắn, tấm lòng biểu đạt quá rõ ràng.
Cho nàng sờ soạng toàn thân hắn lần nữa, không chỉ hắn được thoải mái mà trong lòng nàng cũng mừng rỡ.
Tuân Quan Lan ung dung duỗi chân dài, chắn ngang giữa hai cái ghế gỗ, “Nước lạnh rồi, đi đổi bầu khác đi.”
Dư An phấn khích đứng dậy, không để ý dưới chân, bị vấp một cái, ngã nhào về phía trước.
Vốn tưởng rằng ngã sấp mặt xuống nền đất, đau đớn không thể tránh khỏi, Dư An thấp thỏm chuẩn bị tinh thần, ai dè Nhị gia chìa tay ra ôm nàng về.
Dư An ngồi trên đùi Nhị gia, tay ôm bả vai Nhị gia, ngực đập thình thịch: “Nhị gia, ta sợ quá. Nếu không có Nhị gia ta đã té ngã rồi, cũng may chỉ hoảng sợ không xây xát gì.”
Tuân Quan Lan nghiêm khắc: “Tay chân vụng về.”
“Nhị gia, ta xin lỗi.”
Dư An chột dạ cúi đầu, nàng thích chí đến mù quáng, không chú ý đường đi, đá phải chân Nhị gia.
Dư An đang xoắn ngón tay tự kiểm điểm bản thân, không biết sao đôi mắt liếc đến một bọc to giữa hai chân Nhị gia, suy nghĩ lập tức đứt đoạn, “Nhị gia, nó, nó lại biến đổi…”
Tiểu nha đầu chỉ vào côn thịt của hắn, dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác.
Tuân Quan Lan lẳng lặng nói: “Ngươi vừa chạm vào nó.”
Có sao?
Dư An không có xíu ấn tượng nào.
Nhưng không thể có chuyện Nhị gia lừa nàng, Dư An thấy hổ thẹn, nàng tốn bao công sức mới hầu hạ Nhị gia thoải mái, bây giờ lại làm Nhị gia khó chịu rồi.
“Ta dùng miệng cho Nhị gia nhé?”
Tuân Quan Lan hơi mất tự nhiên: “Dạy ngươi học chữ xong cũng không muộn.”
Bản thân Nhị gia chịu khổ, nay lại còn phải nhẫn nhịn để dạy nàng đọc sách trước.
Dư An cảm động, lại càng hổ thẹn, lắc đầu liên tục: “Ta không học chữ nữa, muốn giúp Nhị gia bắn ra trước.”
“Nếu thế,” Tuân Quan Lan không kiên trì, “Vậy làm theo lời ngươi nói đi.”
===================
Nhị gia: Ta muốn, nhưng ta không nói.
Dư An: Không có chủ tử nào tốt hơn Nhị gia.
Không ngờ sắp có một vì sao…