Từ lúc vào phòng thẩm vấn đến giờ, Vương Quân Vĩ vẫn ngậm miệng không nói một lời, cứ kéo dài như thế đến ba giờ sáng. Sau khi Lục Thịnh rời phòng thẩm vấn, Lưu Dương thở hắt một hơi, xoay cổ rồi ném bút lên bàn, "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cậu nghĩ cho kĩ đi."
Vương Quân Vĩ ngẩng đầu, trừng mắt với Lưu Dương, "Tôi sẽ không nói gì hết."
Lưu Dương máu dồn lên não, toan đứng dậy, "Mày không nói ---"
Cửa được đẩy ra, Lưu Dương nhanh chóng im lặng, ngồi xuống đàng hoàng. Anh ta đỏ mặt giận dữ, nhặt bút lên nắm chặt trong tay, hướng về phía Vương Quân Vĩ nói, "Cậu tưởng không nói gì thì chúng tôi không có biện pháp bắt cậu sao?"
Bả vai bị vỗ nhẹ, Lưu Dương quay đầu thì thấy Từ Qua, buột miệng thốt ra, "Sao chị lại ở đây?" Anh ta vội vàng nhìn đằng sau, không thấy Lục Thịnh.
Từ Qua ngồi xuống, người dựa vào ghế, mắt nhìn thấy camera liền kiên quyết bỏ chân xuống. Lâm Phong cũng vào ngồi cạnh cô, tay cầm chứng cứ. Lúc Vương Quân Vĩ bị tóm, hoa văn trên đế giày trùng khớp với hoa văn lưu lại hiện trường, tuy chưa có kết quả xét nghiệm máu nhưng chỉ cần chừng này bằng chứng cũng đủ rồi.
"Vương Quân Vĩ, mười bảy tuổi." Giọng điệu của Lâm Phong không chút tình cảm, đọc qua một loạt thông tin về Vương Quân Vĩ, "Nhà ở quận Trường, con một..."
Vương Quân Vĩ cúi đầu, khôi phục bộ dáng nửa sống nửa chết. Từ Qua cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh nhìn. Cuộc đối thoại đơn phương kéo dài nửa giờ, Lâm Phong không còn kiên nhẫn ngừng lại. Từ Qua rót ly nước, đưa đến trước mặt Vương Quân Vĩ, "Uống nước đi."
Vương Quân Vĩ ngẩng đàu, ánh mắt hung ác nham hiểm. Từ Qua mỉm cười, "Cậu chưa ăn cơm tối đúng không? Có đói không?"
Ban nãy Lục Thịnh vào phòng quan sát gọi Từ Qua đến đây, cô hơi bất ngờ nhưng cũng đi qua. Từ Qua hiểu được suy nghĩ của anh, bức tường phòng bị của Vương Quân Vĩ rất cứng, chỉ có cô gái trẻ mới có thể tháo gỡ sự đề phòng của hắn.
Vương Quân Vĩ cúi đầu, cũng không nhận lấy ly nước. Từ Qua uống hết nước trong ly, khoanh tay đi một vòng quanh Vương Quân Vĩ, dừng trước mặt hắn, "Nếu cậu không muốn nói thì tôi cũng không ép, vậy chúng ta tán gẫu chuyện khác đi."
Vương Quân Vĩ im lặng.
"Cậu chơi "Sát Thần" [1] mấy năm rồi"
[1]: Tên một tiểu thuyết được chuyển thể thành game của Trung Quốc.
Vương Quân Vĩ vẫn cúi gằm mặt, ngón tay khẽ cử động.
"Cậu thích nhân vật nào?"
Vương Quân Vĩ cắn chặt hàm răng, trừng mắt nhìn Từ Qua. Từ Qua cười nói, "Trừng tôi làm gì?"
"Không phải muốn trừng phạt tôi sao? Tôi sẽ không nói gì hết! Đừng tưởng moi được tin tức gì từ tôi!"
Từ Qua vọt đến trước mặt Vương Quân Vĩ, khiến hắn bị dọa nhảy dựng lên. Cô cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt của Vương Quân Vĩ, "Không trừng phạt cậu à? Một mạng người, một người sống sờ sờ chết trong tay cậu, cậu không cảm thấy áy náy sao? Không thấy tội lỗi sao?" Vương Quân Vĩ trừng mắt nhìn Từ Qua gần trong gang tấc.
"Từ ca!" Lâm Phong hô một tiếng.
Từ Qua nhún vai trở về, ngồi trước bàn châm một điếu thuốc. Lâm Phong lại nhìn cô, bởi vì vụ của Tô Lệ mà tâm tình Từ Qua rất sa sút. Một cô gái trẻ mơn mởn như vậy, cô ấy cố gắng sống từng ngày, thế mà lại bị tên súc sinh này hủy hoại.
Cô đã gặp mẹ Tô Lệ, một người phụ nữ gầy yếu già nua vốn mang bệnh nặng, giờ đây người thân duy nhất của bà ấy lại gặp chuyện bất trắc, bà ấy chắc cũng không sống nổi.
Thấy Từ Qua không nói gì, Lâm Phong cũng không thẩm vấn nữa. Một giờ trôi qua, Từ Qua nhìn Lâm Phong đang cúi đầu, nói, "Anh ra ngoài trước đi, mình tôi sẽ tâm sự với hắn."
"Cô không định làm gì bậy bạ chứ?"
"Tôi có thể giết chết hắn à?" Khóe miệng Từ Qua hạ xuống, lộ ra ý cười, "Yên tâm đi."
"Anh ta đồng ý không?"
"Anh ấy đang ở phòng quan sát, tôi có thể làm gì được? Khắp phòng đều có camera ghi lại, làm sao tôi dám giết hắn."
Trời sắp sáng, nếu không có điếu thuốc thì Từ Qua thật sự sẽ không gắng gượng được nữa. Vừa mệt mỏi vừa căm phẫn, sự im lặng của Vương Quân Vĩ khiến cô cảm thấy chán ghét vô cùng.
"Được rồi."
Lâm Phong rời đi, trong phòng chỉ còn mỗi Từ Qua và Vương Quân Vĩ. Cô rút một điếu thuốc, "Cô ấy có tìm cậu không?"
"Ai?"
Từ Qua nghiêng đầu mồi lửa, cười nói, "Tô Lệ."
"Cô đang nói linh tinh gì đấy?" Sắc mặt Vương Quân Vĩ biến đổi, hắn trừng mắt nhìn Từ Qua, "Cô ta chết rồi."
"Đương nhiên tôi biết cô ấy đã chết, ý tôi là hồn ma của cô ấy có đến tìm cậu không? Cô ấy tốt với cậu như vậy, cậu lại lấy oán trả ân giết cô ấy." Giọng điệu Từ Qua thong thả, "Cô ấy chắc hẳn sẽ rất khổ sở, cũng sẽ không cam lòng đâu?"
Vương Quân Vĩ im lặng, xiết chặt ngón tay, chân hơi rụt về sau.
Từ Qua vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, "Sợ hãi sao? Không dám trả lời sao?"
"Có cái gì để sợ? Tôi không sợ gì hết!"
"Giết người có cảm giác gì? Có kích thích như khi chơi game không? Con dao xuyên thẳng qua cơ thể, máu tuôn như suối bắn khắp người cậu. Có nóng không, có tanh không?"
Những ngón tay của Vương Quân Vĩ xiết chặt, cơ thể hắn lùi về sau, cả người tiến vào trạng thái đề phòng.
Từ Qua nói, "Cậu hút thuốc không?"
Vương Quân Vĩ giương mắt nhìn Từ Qua. Công bằng mà nói, Từ Qua quả thực xinh đẹp, là một mỹ nữ có dung mạo thanh tú. Vương Quân Vĩ nuốt nước bọt. Từ Qua ném gói thuốc lá lên bàn, Vương Quân Vĩ vồ lấy, rút một điếu ngậm trong miệng, "Cho tôi lửa."
Từ Qua bật lửa giúp hắn, cũng không lập tức trở về chỗ ngồi. "Thật ra cậu có khai hay không cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ khổ công việc của tôi lại là ngồi đây phí thời giờ với cậu, thật sự không còn cách nào khác."
Vương Quân Vĩ đề phòng nhìn Từ Qua, trên người cô tỏa ra hơi lạnh khiến người khác dè chừng. Hắn không dám tỏ vẻ xấc láo với cô, đành phải ngồi câm như hến.
"Tô Lệ đối xử với cậu khá tốt, vì sao lại giết cô ấy?"
Vương Quân Vĩ tiếp tục duy trì vẻ trầm mặc, Từ Qua cười một tiếng, "Không có tiền chơi game sao? Tìm cô ấy xin tiền nhưng không được? Sau đó cậu liền muốn cướp nhưng cô ấy giữ khư khư nên cậu giết luôn cô ấy?"
Vương Quân Vĩ ngẩng đầu, ánh mắt đầy tơ máu nhìn Từ Qua. Từ Qua dụi tắt thuốc lá, "Tôi nói sai rồi sao?"
"Là tự cô ta tìm đến cái chết!" Vương Quân Vĩ gằn từng chữ, "Chính cô ta tự tìm đến cái chết! Tôi không hề có ý định giết cô ta."
"Tại sao?" Từ Qua cố gắng kiềm chế cảm xúc, "Bởi vì cô ấy không cho cậu tiền?"
"Cái này chỉ là một phần nguyên nhân thôi." Vương Quân Vĩ hung hăng rít một hơi, "Cô ta ngủ với đàn ông để kiếm tiền."
"Cậu thích cô ấy?"
"Tôi mà thèm thích loại kỹ nữ như vậy?" Vương Quân Vĩ hung hãn nhổ nước bọt, "Tôi ghê tởm cô ta, đã làm gái còn muốn lập đền thờ, rõ ràng bán thân còn vờ ra vẻ thanh cao trước mặt tôi."
Những ngón tay của Từ Qua hết xiết chặt lại buông lỏng, "Thế nào là giả vờ?"
Vương Quân Vĩ không nói lời nào, hắn hút gần hết điếu thuốc, chỉ còn lại đầu mẩu thuốc lá. Bị còng tay hạn chế cử động, hắn chỉ có thể cúi đầu ghé sát mẩu thuốc, rít một hơi cuối cùng rồi nhả khói, "Cô ta không cho tôi chạm vào."
Từ Qua cố nén cảm giác ghê tởm, "Sao cô ấy phải cho cậu chạm vào?"
"Mấy thằng đàn ông khác đều chạm cả rồi!" Vương Quân Vĩ ném tàn thuốc, có chút kích động nghểnh cổ, "Không phải vì tôi không có tiền sao? Tôi mà có tiền thì dám cá cô ta sẽ dạng chân để tôi chơi cô ta thoải mái! Đúng là lũ đàn bà chỉ biết đến tiền!" Vương Quân Vĩ đỏ mặt tía tai cười một tiếng, "Sự thật mất lòng thôi."
Từ Qua phải nhẫn nại lắm mới không đấm một phát vào mặt hắn, "Đêm đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Sao tôi phải nói cho cô?"
"Vậy cậu cứ câu giờ đi." Từ Qua quay về ghế ngồi, lấy di động ra nhìn thời gian, "Bốn giờ hai mươi rồi, cứ ngồi đây đến khi tôi tan ca thì thôi. Tôi cũng không muốn nghe cậu nói chuyện, giọng the thé quá khó nghe, ồn ào chỉ tổ làm tôi đau đầu."
Vương Quân Vĩ nhìn chằm chằm Từ Qua, sắc mặt rất khó coi.
Từ Qua lại xem tư liệu về Vương Quân Vĩ, mười lăm tuổi hắn bỏ học, về nhà chơi game. Cha mẹ gửi hắn đến nhà họ hàng ở thành phố C học việc, Vương Quân Vĩ làm ở đó chưa đến nửa tháng đã cuỗm mất năm nghìn tệ bỏ trốn. Sau khi xài hết tiền thì tìm một quán cơm nhỏ làm một chân bếp núc, lúc này mới quen biết Tô Lệ.
Nửa giờ im ắng trôi qua, Vương Quân Vĩ đứng ngồi không yên, nhìn Từ Qua, "Sao cô không hỏi gì?"
Từ Qua không trả lời, chỉ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như muốn giết người. Hắn chưa thấy cảnh sát nào có thái độ ngang ngạnh như cô, khiến da đầu hắn tê rần. Hắn chẳng sợ giết người, cũng chẳng thấy giết người có gì to tát. Mười lăm tuổi, hắn cầm dao đâm người, là uống say đâm bạn cùng lớp, người không chết, cha mẹ hắn dùng tiền hòa giải, nhờ vậy mà hắn không phải vào tù.
"Khai thì khai thôi, dù sao cũng chỉ có từng đó chuyện." Vương Quân Vĩ liếm môi, "Cho tôi một điếu thuốc đi? Cô cho tôi tôi sẽ nói hết mọi thứ với cô."
Từ Qua không định cho hắn thêm thuốc lá nên cô ngồi yên không nhúc nhích.
"Tôi không lừa cô đâu, tôi sẽ kể cho cô tất cả sự thật."
Từ Qua vẫn im lặng như cũ, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
Hai bên giằng co tầm mười phút, đoán chừng Vương Quân Vĩ có vẻ sốt ruột nên nói, "Đêm đó tôi chơi game đến hai giờ thì chủ quán net đòi tôi trả thêm phí. Tôi không có tiền nên muốn tìm cô ta mượn, cô ta lại khuyên tôi tìm việc, còn tỏ vẻ khinh thường tôi. Tôi nhất thời xúc động nên đã giết cô ta, cụ thể đâm bao nhiêu nhát cũng không rõ, chỉ nhớ là cô ta chảy rất nhiều máu. Cô ta ngã xuống, tôi giấu dao trong ngực rồi chạy về nhà. Đó, tôi nói xong rồi, cô cho tôi một điếu đi."
Bởi thế nên ngoài áo lông mới có vết máu bắn tung tóe. Từ Qua không phản ứng lại hắn, đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.
"Ê? Cô đừng đi chứ. Tôi sẽ bị phán mấy năm hả? Khi nào tôi có thể ra khỏi đây?"
Sáu giờ, Từ Qua ra khỏi cổng thì thấy bên ngoài đã sáng hẳn. Trước mặt là không khí lạnh lẽo, Từ Qua ngồi ở bậc thang dõi mắt về phương xa. Bởi vì tính cách không ra gì nên chẳng ai muốn đến gần Vương Quân Vĩ, chỉ có Tô Lệ vì lòng tốt mới quan tâm đến hắn, thường xuyên cho hắn mượn tiền. Lòng tốt đặt nhầm chỗ, hủy hoại một đời người. Trong ví của Tô Lệ tổng cộng chỉ có 430 đồng, cô cũng không bán thân ở hộp đêm.
Ngồi một lúc lâu, nắng rực rỡ rọi xuống mặt đất, làm bừng dậy cả thành phố.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Từ Qua quay đầu nhìn, đập vào mắt cô là đôi chân dài. Lục Thịnh đứng cạnh cô, đang ngậm một điếu thuốc. Từ Qua có vẻ còn mơ màng buồn ngủ, ngây ngốc nhìn chằm chằm yết hầu của anh. Lục Thịnh đẹp trai thật!
"Cô về nghỉ ngơi trước đi."
Từ Qua hoàn hồn đứng thẳng người, "Cảm ơn sếp." Cô không dám ngẩng đầu, chỉ cúi gằm mặt nhìn bậc thang.
Lục Thịnh dời ánh mắt, im lặng một lát rồi xoay người đi về hướng đơn vị. Từ Qua ngơ ngác, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền hô to, "Đội trưởng Lục."
Lục Thịnh dừng bước quay đầu, "Sao thế?"
Từ Qua liếm đôi môi khô khốc, chăm chú nhìn con ngươi đen nhánh kia, buột miệng thốt ra, "Vì sao anh lại đến thành phố C?"
HẾT CHƯƠNG 6.