Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 79: Rốt cuộc ông đã đứng ở chỗ cao nhất thế gian




“Lão ngũ gửi thư nói cái gì? Khi nào trở về? Có thể kịp về ăn Tết không?”

Yến Hành hiển nhiên rất vui vẻ.

Liễu Khi Sương lắc đầu, “Sợ là không được. Đệ ấy chuẩn bị lên ngôi.”

Không giống với Yến Hành, toàn bộ điểm chú ý đều là ‘Sư đệ của mình hóa ra là hoàng tộc, vậy thì có thể thoải mái uống rượu Mai Vũ ủ 200 năm trong ngự diếu rồi ha ha ha’, kể từ khi Ân Bích Việt biết được thân phận của Đoàn Sùng Hiên, thì không thể nào tưởng tượng ra lúc tên này thân khoác hoàng bào, quyền khuynh đảo cả Bắc Địa.

Bây giờ nghe sư tỷ nói sư đệ phải đăng cơ, trong đầu hắn vẫn là bộ dáng Lải Nhải đang phe phẩy quạt, đánh cược ở sòng bạc.

“Các sư huynh sư tỷ, thấy tin như gặp mặt. Mùa đông của Bắc Địa năm nay đến sớm, trận tuyết đầu tiên đã rơi, dùng tuyết mới đọng trên cây mơ để pha trà có vị rất tốt. Chỉ là trời ngày càng lạnh hơn, không biết Thương Nhai sơn ra sao rồi, nhị sư tỷ có mặc thêm quần áo không?…” Liễu Khi Sương dừng một chút, “Đoạn này tỷ sẽ không đọc. Ngũ sư đệ hỏi từng người có khỏe không…”

Nàng trực tiếp lật tới trang tiếp theo, bây giờ Ân Bích Việt mới biết Lải Nhải viết cả một trang phí lời, không khỏi cười thầm.

“Tình hình chung lúc đầu đã ổn định, đã quét sạch loạn đảng. Song, gia phụ già nua, mồng 3 đầu tháng sau là ngày tốt, sẽ làm lễ tế trời, truyền ngôi cho đệ.”

Nửa tờ cuối cùng mới nói đến chính sự, sắc mặt mọi người đều nghiêm nghị.

Chỉ có Quân Dục từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng, tựa như dù núi Thái Sơn có sụp ở trước mặt thì người này vẫn không biến sắc.

Quân Dục biết vì sao Đoàn Sùng Hiên lại đến Thương Nhai, sư phụ và Đoàn Thánh An không có giao tình gì, nhưng lại có giao tình với Chưởng viện tiên sinh, cho nên mới nhận thư tiến cửa của Tiên sinh, nhận Đoàn Sùng Hiên vào môn.

Trong chuyện đó dính dáng rất nhiều thứ, có không ít chuyện là do việc nhà ở Bắc Địa.

Nhưng khi Đoàn Sùng Hiên làm lễ bái sư, thì chính là đệ tử của Hề Hoa phong, bọn họ đều coi hắn là sư đệ, tầng thân phận Thái tử sau này cũng thả đi. Trước đây như vậy, sau này cũng như vậy.

Liễu Khi Sương tiếp tục đọc thư, “Bảy ngày trước Vũ Lâm quân bắt được 4 ma tu, là trinh thám của ‘Trạc cung’ trong 12 cung Ma đạo. Hoàng đô đã giới nghiêm toàn thành, gần đây liên tục có tin chiến thắng của đóng quân, tiền tuyến của vùng duyên hải xa nhất ở phía Đông có nhiều tung tích của ma tu…”

Bắc Địa cũng có ma tu, Ân Bích Việt nhíu mày, 12 cung xưa nay không hợp nhau, bây giờ tựa như đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó, đồng loạt đi ra khỏi Đông Địa.

“Đệ nhận được tin tức, Kim cung ra khỏi cánh đồng tuyết. Hai cung ‘Quỳnh Hoa’, ‘Bích Thụ’ có quy mô lớn chế tạo ra thuyền vượt biển, hai cung ‘Diệu Nhật’ và ‘Trạc Nguyệt’ gần đây có qua lại mật thiết, có ý liên minh với nhau, hai cung chủ của ‘Hàn Thiên’ và ‘Tây Thủy’ dẫn người đi về phía Vực Vẫn Tinh, sợ là có âm mưu…”

Khi Ân Bích Việt tham gia Chiết Hoa hội thì đã biết Đoàn Sùng Hiên có mạng tin tức đặc biệt, nhưng không nghĩ tới mạng lưới tình báo của Bắc hoàng đô siêu phàm như thế, ngay cả thế cục của Đông Địa cũng biết rất nhiều.

Liễu Khi Sương đọc xong thư, “Không có tin tức tốt, nhưng tình thế cuối cùng cũng coi như sáng rõ chút ít. Hôm nay Ngọc Mi vượt biển Nam, tỷ cũng xuống núi.”

Nàng nói xong cũng đứng lên, xong lại lập tức đi ra ngoài điện.

Đám người Ân Bích Việt vội vàng đứng dậy, Yến Hành hô,

“Sư tỷ! Nghe nói yêu nữ kia tâm tư quỷ quyệt, thủ đoạn độc ác, tỷ phải cẩn thận đó!”

Bóng hình Liễu Khi Sương thoắt một cái, cũng không quay đầu lại, phất phất tay ở xa xa, coi như là đồng ý.

Mọi người đứng ở ngoài điện nhìn nàng rút đất thành tấc, trong chớp mắt đã đường núi, trang phục gọn gàng, trong gió Bắc đầu mùa đông có vẻ vô cùng hiên ngang.

Khi khóe mắt Ân Bích Việt quét nhìn bóng hình Lạc Minh Xuyên, vẫn cảm thấy trên mặt rất nóng, không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng theo Quân Dục, Yến Hành một đường đi về Hề Hoa phong.

Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt đặt ở sau lưng, lúc trước là sự ấm áp, ôn hoà, nhưng không hiểu sao lúc này lại giống như ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, nóng đến đốt người.

Quân Dục đi đến bên cạnh vách núi luyện kiếm, Yến Hành vốn định quay về viện trước đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Lão tứ này, đệ và Lạc Minh Xuyên làm sao vậy?”

Ân Bích Việt ngẩn ra. Không nghĩ tới ngay cả người có thần kinh thô to như Yến Hành đều nhìn ra có chỗ không đúng.

May mà thường ngày biểu tình của hắn ít, nên cho dù trong lòng cực kỳ căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn thanh lãnh như trước, “Không có chuyện gì… Hành trình ở Đông Địa cho đệ rất nhiều cảm ngộ, từ khi về phong cũng chưa từng cần cù tu hành, đệ muốn bế quan mấy ngày, tìm kiếm thời cơ đột phá.”

Cách hắn chuyển đề tài cực kỳ cứng ngắc, nhưng Yến Hành lại không chú ý, trái lại vỗ vai hắn, “Đột phá cảnh giới cũng giống như uống nước ăn cơm vậy, đệ còn mạnh hơn huynh năm đó… Thật đúng là thanh niên trai tráng, đáng để uống cạn một chén lớn! Ha ha ha!”

Nói xong cũng cởi xuống hồ lô rượu bên hông, uống một hớp lớn, rồi mới hài lòng về trong viện của mình.

Ân Bích Việt bế quan bảy ngày, tiếp đó luyện kiếm ba ngày, cảnh giới càng thêm vững chắc. Nhưng hắn tự biết tâm tư mình không yên tĩnh, vô vọng phá cảnh, cũng không thể ép buộc.

Lúc hắn xuất quan thì nghe nói Yến Hành đã xuống núi, nói rằng tình hình rối loạn nổi lên bốn phía, phải đi xem thử Đông Địa.

“Đệ cũng xuống núi đi.” Đại sư huynh nói như vậy.

Ân Bích Việt gật đầu.

Quân Dục nắm giữ một nửa đại trận hộ sơn của Thương Nhai, lúc mở ra đại trận cần có ‘Xuân Sơn Tiếu’ áp trận, không tiện rời núi. Vì thế mỗi lần đều người cáo biệt người khác, đưa người khác khỏi phong.

Lạc Minh Xuyên gần đây bận rộn, trả lời ngọc giản và thư từ ở điện Thanh Hòa, còn phải phân chia các đệ tử Thương Nhai thành 20 đội theo cảnh giới, công pháp, thỉnh thoảng còn xuống núi đến các nơi tuần vệ ở Tây Địa.

Mà mỗi khi trời tối người yên, ánh nến cháy lên, y luôn sẽ nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy, trong lòng hối hận không thôi. Cách xử lý lần này của y quá không thích hợp, sư đệ không hiểu rõ chuyện, phải chậm rãi dẫn dắt giải thích, sao lại có thể trốn tránh.

Lại có lúc y cảm thấy rằng, tình hình rối loạn đang ở trước mặt, y không nên có tâm tư muốn những thứ này. Lần trước Trình Thiên Vũ đến, đại diện cho Thanh Lộc để kết minh, hôm qua liền gửi đến mật phù, nghi ngờ rằng Chu Viễn Đạo ở Bão Phác tông đã có biến…

Sau khi Lạc Minh Xuyên thương lượng cùng sư phụ, liền quyết định xuống núi một chuyến.

Vì vậy ngày hôm nay Ân Bích Việt ở trước sơn môn thì gặp Lạc Minh Xuyên.

Hai người nhìn nhau trong cái lạnh lẽo của gió Bắc.

“Sư đệ phải xuống núi?”

Ân Bích Việt gật đầu.

“Có muốn đi về đâu không?”

Ân Bích Việt lắc đầu.

“Không bằng đồng hành?”

Ân Bích Việt muốn gật đầu, lại cảm thấy mình quá thiếu tự nhiên, liền mở miệng nói, “Đệ đi cùng cùng sư huynh.”

Nói xong liền nhíu mày, sư huynh vẫn luôn nghiêm túc, đêm đó mình làm ra chuyện quá hoang đường, đến nỗi sư huynh phải tông cửa xông ra, đừng nói là trong lòng sư huynh chán ghét mình, câu hỏi đồng hành trước mắt chỉ là lời khách sáo? Lúc nhất thời hắn cũng không biết có nên đáp ứng hay không.

Hắn vốn là người thẳng thắn vô tư, nhưng hắn lại nghĩ như vậy là do trong lòng rối loạn, người trong cuộc thường mờ mịt.

Lạc Minh Xuyên không biết hắn suy nghĩ lung tung ra sao, chỉ nghe hắn nói ‘Đi cùng sư huynh’, liền không khỏi nhẹ nhàng cười rộ lên, “Vậy đi thôi.”

Ân Bích Việt rũ mắt đến gần hắn vài bước, đè nén khóe miệng đang nhếch lên. Cũng quên hỏi là muốn đi đâu.

Lạc Minh Xuyên vừa đi vừa nói, “Vị Á Thánh kia của Thanh Lộc đi Bão Phác tông, nhưng vẫn không gửi về tin tức. Các trưởng lão có cảnh giới cao thâm trong môn phái bị ma tu của Tây Thủy cung vây ở Nam Địa, những người Chung Sơn, Tống Đường cũng bị người ngăn cản, những chuyện này quá khéo… Chúng ta đến Bão Phác tông xem thử trước. Thời gian gấp gáp, huynh dự định đi ngang qua Thập Vạn Đại Sơn.”

Thập Vạn Đại Sơn là ranh giới phân chia Nam Bắc ở Tây Địa, trong phạm vi Thương Nhai sơn và Bão Phác tông quản lý cũng coi đây là ranh giới. Thế núi trong núi hiểm vô cùng, nhiều hung thú phỉ tặc, người tu hành đều sẽ tránh đi. Nhưng với cảnh giới bây giờ của hai người, đương nhiên là không đáng sợ.

Ân Bích Việt gật gật đầu, “Đệ nghe theo sư huynh.”

******

Bão Phác tông có 9 cung 12 đạo quán.

Các điện quanh năm đều được dâng nhang, nhìn từ xa xa chỉ thấy khói lượn lờ, các mái cong ngói vàng cũng lờ mờ.

Chỉ có đỉnh núi Hoành Đoạn Sơn cao nhất là không có hơi khói, chỉ có biển mây cuồn cuộn.

Một vị đạo nhân trung niên lúc này đang đứng trên biển mây.

Ông hơi khép mắt, sắc mặt hơi trắng, áo bào bị gió dữ thổi bay lên, búi tóc có chút tán loạn.

Nếu có người có cảnh giới đủ, thì có thể nhìn ra thứ quanh quẩn quanh người ông không phải gió dữ, mà là vô số luồng kiếm khí.

Kiếm khí ngang dọc trên biển mây, đạo nhân trung niên bất động như núi.

“Chu Viễn Đạo, cũng có mấy phần bản lĩnh nhỉ…” Một lời này hàm chứa chút ý trêu tức, truyền ra từ ngoài biển mây, nhẹ bẫng như gió.

Nhưng khi nói xong, lại giống như sấm sét nổ vang. Gió khói trên biển mây nổi lên bốn phía, va chạm với kiếm khí vận chuyển với tốc độ cao, vì vậy trong phạm vi trăm dặm đều nghe thấy tiếng sấm ầm ầm.

Ở giữa tiếng sấm, sắc mặt đạo nhân trung niên trắng hơn một phần.

Dư Thế nghe đồn là bị Kiếm Thánh làm trọng thương, lúc này lại đang yên đang lành đứng trên đỉnh núi. Đứng chắp tay, nhìn biển mây, sắc mặt hờ hững.

Người mới vừa nói cũng không phải là ông ta, mà là người ngồi trên cành Tùng bên cạnh vách núi.

Cả thân người kia trùm trong áo bào đen, tư thái tùy ý, tựa như đang ngồi ở sân sau nhà mình xem hoa xem mây.

Muốn giết một vị Á Thánh, là chuyện rất khó.

Thành công thì có ý nghĩa rất lớn, nhưng thất bại thì hậu quả cũng nghiêm trọng vô cùng.

Cho nên Dư Thế đã chuẩn bị vẹn toàn với người liên minh với ông ta. Cho nên Chu Viễn Đạo không thể rời Hoành Đoạn Sơn.

Chợt có một luồng sáng màu đen cắt ra mây khói, trong giây lát đã tới, rơi vào trong tay người áo đen, hóa ra là một con quạ.

Người áo đen gỡ xuống lá thư, nhìn mấy lần, rốt cục tùy ý cười rộ lên. Con quạ lại hóa thành vệt sáng bay đi.

Tiếng cười rung động biển mây, cực kỳ chói tai, khiến cho Dư Thế đang bảo hổ lột da không khỏi cau mày. (Bảo hổ lột da: Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hi sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công)

Người áo đen phất tay áo, lá thư liền xuất hiện ở trong tay Dư Thế. Khuôn mặt nhiều năm không lộ vẻ gì của Dư Thế rốt cuộc cũng toát ra một ý cười cứng ngắc.

“Chử Hoán đã làm được việc, Trần Dật về trễ, Khúc Giang đã chết, Liêm Giản phân tán.”

Lá thư vỡ vụn thành bụi phấn, trong khoảnh khắc đã tan hết trong gió dữ gào thét.

Bọn họ không thèm để ý Chử Hoán và Trần Dật là ai, nhưng Khúc Giang chết rồi, đại nạn của Bắc hoàng đô sắp tới, Chu Viễn Đạo cũng sẽ ngã xuống ở nơi này.

Ai có thể nghĩ tới, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, sáu vị Á Thánh trong thiên hạ Á Thánh, ba vị đã mất.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, ván cờ này quá tinh diệu, thậm chí cũng lừa gạt được tính toán của Chưởng viện tiên sinh cùng pháp nhãn Phật môn của pháp sư Vô Vọng của Giai Không tự.

Bây giờ đại thế đã thành, biến số gì cũng chẳng đáng sợ.

Dư Thế hờ hững nghĩ, chòm sao lộng lẫy thì làm sao, những hậu bối đó dù sao cũng còn quá trẻ tuổi, không ra thể thống gì cả.

Nhưng ông ta rốt cuộc đã đến thời đại không có Vệ Kinh Phong.

Cũng đứng ở chỗ cao nhất thế gian.

Sao lại chẳng khiến người ta sung sướng.

Kích động trong lòng, khí tức của ma liền không khống chế được mà dâng trào ra. Cái bóng đen bao phủ cả ngọn Hoành Đoạn Sơn.

Giữa gió mây u ám, đạo nhân trung niên bỗng nhiên mở mắt ra. Ánh mắt như điện, bổ ra khí tức của ma, lời nói như kiếm, lớn tiếng trách mắng, “Dư Thế, ngươi không chỉ cấu kết với ma tu, lại còn nhập Ma đạo! Đạo trời không tha!”

Dư Thế nhíu mày.

Không phải là bởi vì lời quát mắng của Chu Viễn Đạo, mà là đối phương mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ông ta.

Bọn họ nhìn như không có động tác gì, nhưng thật ra là đang không ngừng giao thủ.

Đại trận biển mây và kiếm khí tấn công, kiếm trấn sơn Thanh Lộc của Chu Viễn Đạo đã hư hao từ lâu, kiếm khí không ngừng suy yếu, nhưng còn chưa tới mức núi cùng nước tận.

Dư Thế không có kiên nhẫn, hắn nhìn về phía cành Tùng bên cạnh vách núi, “Ngươi còn chờ gì nữa?”

Người áo đen khẽ cười một tiếng.