Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 118: Phiên ngoại Yến Hành (1)




Ngày đó Yến Hành gặp Vệ Kinh Phong, thành Lược Dương đã mưa nửa tháng. Gió thu mưa thu sầu chết người.

Cả ngõ hoa chìm trong màn hơi nước dày, còn chưa vào đêm nên còn chưa có đèn màu lụa đỏ, chỉ có mấy cô nương bung dù thỉnh thoảng qua lại trong ngõ, một tay nắm làn váy, cẩn thận vòng qua mấy vũng nước bạc đọng trên đá xanh lót đường, dáng người mềm mại, góc váy tung bay trong mưa gió.

Xuân Tụ lâu chưa đốt đèn, toàn bộ đều được chiếu sáng bằng mấy khung cửa sổ to mở tung và chậu than. Khách uống rượu loại nào cũng có, thường thường là bảy tám tên hô bạn gọi bè tụ thành một bàn, tiếng địa phương ở các nơi hòa cùng một chỗ, tiếng cười to cùng tiếng chửi bậy vang cả sảnh lớn.

Công tử thiếu niên áo trắng mang bội kiếm ngồi một mình một bàn bên cửa sổ chỉ khiến người ta cảm thấy tư thái xuất sắc.

Về phần tên tiểu tử áo cũ tóc rối ngồi trong góc phòng, trên lưng vác đao, tuy là cách ăn mặc của hiệp khách, nhưng lại bởi vì khuôn mặt trẻ con, nên càng nhìn như là mấy tên côn đồ trên phố, ngồi một mình như vậy trông thật nghèo túng.

Hắn như là không cảm thấy vậy, gọi một vò Tây Phong Liệt rẻ nhất, thêm một dĩa đậu phộng ngâm dấm chua, tự mình thưởng thức mùi ngon.

Bỗng nhiên một giọng nữ trong trẻo vang lên, đánh vỡ sự ồn ào náo nhiệt, “Khách quan, các vị chưa trả tiền.”

Mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, chỉ thấy tiểu cô nương xinh đẹp đứng ở sau quầy đứng lên, mắt hạnh mở to.

Mà sáu bảy tên vạm vỡ đã chạy tới cửa kia cũng dừng bước lại, phát ra một trận cười vang, hùng hùng hổ hổ xoay người.

Trong sảnh cũng có mấy thương nhân qua lại núi Bàn Long để kiếm sống tán chuyện uống rượu, lúc này liên tiếp vang lên tiếng hít khí. Sắc mặt căng thẳng lan sang cả những khách rượu còn đang không hiểu gì khác.

Mấy tên vạm vỡ mang vẻ mặt dữ tợn, hiển nhiên chúng thật sự rất vừa lòng với lực uy hiếp và sự yên lặng trước mắt, bọn chúng đi đến quầy, có kẻ đi nửa đường còn nhấc chân đạp lật một cái bàn. Kình khí bắn ra, bàn gỗ vỡ tan.

Giống như là nhận được tín hiệu, nhóm khách rượu vứt ly bỏ chung, lật đật chạy ra ngoài cửa.

Đảo mắt trong sảnh lớn đã trống không.

Tên vạm vỡ cầm đầu chạy tới quầy tiền, cười ra vẻ mặt dữ tợn, “Nhóc con không hiểu chuyện, gia đây không tính toán, nhưng mà chỉ sợ các huynh đệ không đồng ý, nhóc con nói phải tính sao bây giờ?”

Lại là một trận cười vang, kèm theo các loại ô ngôn uế ngữ.

Tiểu cô nương thân hình mỏng manh không nói gì, như là sợ tới choáng váng.

Mắt thấy quầy cũng bị một đao bổ ra, thảm kịch sắp xảy ra, nhưng hôm nay nhất định sẽ khác.

“Uống rượu trả tiền, có gì mà tính sao bây giờ?”

Thì ra là cái tên côn đồ ngồi một mình kia đã đứng trước quầy.

Cảm giác tồn tại của hắn thật sự quá thấp, thế cho nên không ai chú ý tới hắn tới lúc nào.

Mấy tên cướp núi ở núi Bàn Long đã gặp đủ thứ người, lại có luyện một chút công pháp rèn luyện thân thể, liếc mắt đánh giá một cái là biết đối phương có phải là tên khó nuốt hay không. Nếu là người tu hành, hơi thở và uy áp khác hẳn với người thường.

Lúc này chúng không hề sợ hãi phun ra một ngụm nước bọt, “Đâu ra con cừu non không biết điều này, cút.”

Yến Hành không cút, nghiêng người né tránh nắm đấm đang lao tới trước mặt, thò tay muốn rút đao.

Còn chưa có đụng tới chuôi đao thì chợt thấy phía sau có gió thổi ào ào, có một người xoay người nhảy lên bàn rượu, đao vẫn ở trong vỏ, hắn trả lại cho kẻ kia một đòn ngay giữa ngực.

Nắm đấm của người nọ và tên đầu sỏ kia cùng đánh vào một chỗ, Yến Hành bị trúng một quyền. Hắn lùi lại, rồi lại giống như cá quấn lấy bọn họ mà đánh, toàn bộ vò rượu chén chung đều được sử dụng như vũ khí để tấn công hắn.

Hắn biết cách nắm lấy cơ hội, thân pháp linh hoạt, nhìn như phóng khoáng vô cùng, đáng tiếc người ít không đánh lại đông, không bao lâu đã thấy cả người đầy màu đỏ, bị người ta ấn xuống đất. Đá một cước vào ngực.

“Thằng nhãi chó này! Ngươi gọi một tiếng ông nội thì hôm nay tha cho ngươi một mạng…”

Còn chưa dứt lời, Yến Hành đã nhổ một ngụm máu bọt.

Nhiều tên cướp núi bị khơi dậy tính nóng, trở nên dữ tợn, cũng không dùng đao, lực dưới chân càng ngày càng nặng, rất có vẻ đánh chết người.

Lộ Hoa cô nương thầm lấy ra một thanh kiếm, tay áo từ từ bay lên.

“Keng —— “

Kèm với tiếng xé gió, tên đầu sỏ cướp núi ngã thẳng về phía sau. Một cây đũa gỗ găm chặt tại huyệt Đại Chùy của gã.

Nhìn kỹ lại thì công tử áo trắng bị người ta bỏ quên đã buông bát rượu, cầm trên tay một chiếc đũa gỗ còn lại.

Yến Hành miễn cưỡng mở to hai mắt, trong tầm nhìn đầy máu hắn không thể thấy rõ mặt người kia, chỉ nghe một câu,

“Lạnh lùng thiên Bảo kiếm.”

Hắn nghĩ thầm, chứng tỏ cái gì chứ.

Nhiều tên cướp núi cùng xông lên, mấy thanh đao lớn mạnh mẽ sinh ra cả gió.

Công tử kia cũng chẳng buồn nâng mí mắt, lại lấy một chiếc đũa ra khỏi ống đũa, “Luân lạc tháng năm tàn.”

Yến Hành dùng hết sức lực cả người vẫn không đứng dậy nổi, chống đao nửa quỳ trên mặt đất hộc máu, oán thầm, đánh nhau cũng không chú tâm một chút được à? Bây giờ là lúc ngâm thơ sao?!

“Lá vàng phơi mưa gió, lầu xanh rộn tiếng đàn.”

Mưa gió ngoài cửa sổ tiến vào, công tử thiếu niên thong dong đứng lên, tay áo bào đầy gió.

Ngâm xong hai câu này, đám cướp núi vừa lúc vọt tới trước mắt, người nọ liền cuốn tay áo đánh người.

Không có một chút nhã nhặn như lúc ngâm thơ, mỗi quyền đều tàn nhẫn thấu thịt.

Tiếng kêu đau cùng tiếng cầu xin tha thứ vang vọng Xuân Tụ lâu.

Vệ Kinh Phong không cần chân nguyên cùng kiếm khí, chỉ bằng sức mạnh thân thể là đã xử lý được đám ô hợp này, khiến cho chúng nằm thở hổn hển trên đất.

Phiền phức nhưng lại sảng khoái.

Sau đó y nhìn thoáng qua tên nhóc côn đồ đang quỳ trên đất, đưa tay kéo người lên.

Yến Hành không biết là chuyện gì xảy ra, người nọ vậy mà kéo hắn lên, một luồng khí tức không thể chống cự mạnh mẽ tiến vào mạch môn, cả người hắn cũng không còn đau nữa.

Lộ Hoa cô nương cho bọn họ một vò rượu, rồi cầm lấy xích sắt thu dọn tàn cuộc.

Yến Hành vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, mới vừa rồi hắn thậm chí cảm thấy mình sắp chết.

Vệ Kinh Phong thấy bộ dáng này của hắn, là một bậc trưởng giả, y không nhịn được mà giảng một chút về đạo lý đời người cho hắn,

“Tiểu cô nương kia sớm đã vào cửa tu hành, dư sức đối phó với hạng người như thế. Do trong này có khách nên nhóc kia mới không ra tay, chờ tới khi lũ kia dọa hết người đi thì nhóc đó mới đóng cửa dạy dỗ. Ngươi vội vàng xen vào việc của người khác, cũng không động não ngẫm lại, không có chút bản lĩnh hoặc chỗ dựa vững chắc thì sao dám mở cửa tiệm ở phố này?”

Sau khi nói xong, lần đầu tiên y xuất hiện lỗi giác mình là người tốt.

Không ngờ Yến Hành cũng không hối hận, chỉ hỏi ngược lại, “Ta có ra tay hay không là chuyện của ta. Nàng ta có bản lĩnh hay có chỗ dựa vững chắc hay không thì đâu liên quan gì đến ta?”

Kiếm Thánh vui vẻ, nghĩ thầm tên tiểu tử này khá thú vị. Lúc còn trẻ ngu ngốc chỉ làm theo ý nghĩ mặc kệ hậu quả, thật sự là hiếm thấy.

Y vốn tùy ý làm bậy, một ý nghĩ chợt loé lên thì lời đã thốt ra, “Ta thu ngươi làm đồ đệ.”

“Vì sao?”

Kiếm Thánh tự rót rượu cho mình, “Có câu nói ‘Mối bất bình nhỏ trong lòng, có thể dùng rượu để nguôi đi; mối bất bình lớn trong đời, không dùng kiếm không sao nguôi được’, ngươi đi theo ta, học một chút bản lĩnh, về sau gặp chuyện bất bình thì mới có khả năng đi tìm chết được.”

Yến Hành nhìn đoản kiếm tinh xảo ở bên hông người kia, nhếch miệng cười rộ lên,

“Kiếm đúng là quân tử trong trăm binh khí, đáng tiếc trên đời này kẻ ngụy quân tử lại nhiều quân tử thật. Ta không muốn luyện kiếm, cũng không muốn làm quân tử, ta muốn học đao, làm kẻ hào hiệp.”

“Ai nói sử dụng kiếm phải là quân tử? Đao cũng tốt kiếm cũng tốt, đồ vật mà thôi. Đồ đệ của lão phu muốn học cái gì thì học cái đó.”

Yến Hành nghĩ thầm, ta nhìn ra người này có bản lĩnh lớn, không phải người phàm, đối nhưng còn chưa đáp ứng lời người này mà sao thành đồ đệ rồi?

Còn nữa, người này cũng lớn bằng ta thôi, sao lại thành ‘lão phu’?

Hắn cũng rót một chén rượu cho mình, “Nói lâu như vậy, còn không biết nên xưng hô các hạ như thế nào?”

Nếu không phải đối phương có tình tính hợp với hắn, nói chuyện rất thoải mái thì hắn cũng lười hỏi.

“Vệ Kinh Phong.”

Yến Hành thiếu chút nữa đã quỳ xuống, nghi ngờ là mình nghe lầm, “Cái gì?”

Công tử thiếu niên đặt thanh đoản kiếm lên bàn phát ra tiếng ‘cạch’, “Cũng có người gọi ta là Kiếm Thánh.”

*****

Yến Hành vẫn cảm thấy số mệnh của mình rất tốt.

Lúc thiếu niên hâm mộ Kiếm Thánh sau đó thuận tiện bái làm sư phụ luôn, tuy rằng sư phụ này khác hoàn toàn với trong truyền thuyết. Sau khi nhập đạo lại làm rất nhiều chuyện mà người bên ngoài cho là đi tìm chết, nhưng cũng chưa chết. Thậm chí dưới kiếm Sóc Nguyệt của Lâm Viễn Quy mà cũng có thể có mạng để về.

Nhưng đến rất nhiều năm sau, hắn vẫn hoang mang: sư phụ rõ ràng không phải là một người đọc sách, vì sao ngày đó gặp hắn lại trích dẫn điển tịch, ngâm thơ đối vần?

Hắn nào biết rằng, ngày đó khi Chưởng viện tiên sinh tính ra hướng cụ thể của song tinh xuất thế, Kiếm Thánh tới học phủ, cãi một trận với Chưởng viện tiên sinh, lại còn nghe một bụng thi văn, đầy ấm ức không có chỗ trút.

Lúc mượn rượu tiêu sầu thì vừa lúc nhìn thấy hắn.

Cũng nhìn thấy bóng dáng của mình thời trẻ, nhiệt huyết, ngu xuẩn, gan góc chẳng sợ gì.

Yến Hành nói có ra tay hay không là chuyện của hắn, nàng ta có bản lĩnh hay có chỗ dựa vững chắc hay không đâu liên quan gì đến hắn?

Vệ Kinh Phong nghĩ ta làm gì lựa chọn thế nào là chuyện của ta, đạo trời sắp đặt như thế nào thì đâu có liên quan gì đến ta?

Nên là như thế.

Không thể nói rõ nhân duyên quả báo trên đời này, Yến Hành nghĩ Kiếm Thánh đã cứu mạng của hắn, hắn lại không biết chính mình cũng đã giúp Kiếm Thánh.

Nhiều năm qua đi, lại là mưa thu triền miên, bọn họ còn đang uống rượu ngắm cô nương ở Xuân Tụ lâu. Tên côn đồ trên phố phường giờ đã trở thành dáng vẻ hào sảng không trói buộc, công tử áo trắng vẫn mang bộ dáng thiếu niên như trước.

Sau khi Ân Bích Việt đã say thật say, Vệ Kinh Phong nói rất nhiều chuyện với Yến Hành.

Nói về Vực Vẫn Tinh, nói về mộ kiếm, nói về số mệnh quỹ đạo của sao.

Ban đầu thì vỗ bàn mắng hắn, “Thật không bớt lo, cứ như ngươi thì chín cái mạng cũng không đủ cho ngươi chết.”

Cuối cùng lại nói, “Nhưng mà ngươi ngàn vạn lần đừng thay đổi…”

Lúc Ân Bích Việt tỉnh rượu, Vệ Kinh Phong đã đứng dậy rời đi, không có chút lưu luyến nào.

Trận đó Yến Hành say nửa tháng rượu.

May mà Vệ Kinh Phong dù gặp nguy hiểm nhưng đã trở về, buổi nói chuyện đó trở thành dạy dỗ hàng ngày, không phải là di ngôn gì.

Cho nên Yến Hành mới không cố kị nhắc lại chuyện cũ,

“Ầy, sư phụ ta nói là cứ như ta thì chín cái mạng cũng không đủ cho ta chết.”

Tống Đường kinh ngạc một chút, “Kiếm Thánh nói rất đúng.”

Yến Hành quay đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy ý cười, “Nói rất đúng à? Thật ra sau đó còn một câu nữa, ‘Sau khi lão phu đi rồi thì tìm một người trị được ngươi đi’, câu này đúng hay không?”

“Này… Cũng đúng.” Nói tới đây, Tống Đường vội vàng cáo biệt, “Công văn hôm nay còn chưa xem xong, xin lỗi không thể tiếp chuyện được với Yến đạo hữu.”

Y nhảy xuống từ trên cây, đi về phía chính điện Thanh Lộc. Phía sau truyền đến tiếng cười của người nọ.

Bóng đêm mông lung, bóng cây lắc lư.

Bất kỳ đệ tử nào thấy Chưởng môn nghiêm túc ngồi trên cây tán chuyện với một con quỷ say thì cũng sẽ cảm thấy đúng là mình hoa mắt nhìn lầm rồi.

Loại chuyện này vào đêm trên Thanh Lộc sơn thật sự là trước lạ sau quen.

Không ai nói được nhân quả thế nào, chính Yến Hành cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.

*****

Tam đệ tử của Kiếm Thánh là một lãng tử được mọi người công nhận.

Khi thành danh thuở thiếu niên, rút đao chém nước kiệt ngạo phóng khoáng, vác đao cưỡi ngựa thỏa thích uống rượu, một đôi mắt hoa đào như hồ xuân, câu đi bao tâm hồn thiếu nữ hồn nhiên ngây ngô.

Nhưng người đã gặp hắn cũng biết, hắn vừa không đa tình, cũng không lạm tình. Thậm chí có những lúc hắn còn có chút chậm chạp không hiểu phong tình.

Thật sự là khiến người ta tiếc nuối.

Vì thế khi mọi người nghe nói Yến Hành khinh bạc Tống Thiếu môn chủ, bị người ta đánh gãy chân. Phản ứng đầu tiên của họ không phải là gì chứ ta không tin đâu, mà là… Rốt cục đã chờ được ngày này!

Người thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chạy nhanh đi báo tin, còn vui hơn là mình bế quan có đột phá.

Sau đó Yến Hành lại say rượu, to gan nói ‘Người còn ngọt hơn’. Càng làm cho chuyện này lửa cháy đổ thêm dầu, người qua đường cũng đều biết.

Thanh lộc kiếm phái luôn duy trì việc khổ tu, luôn nghiêm khắc với bản thân coi trọng danh dự.

Tống Đường cứ thế mà một đuổi một chạy với hắn, chạy một lần là hơn phân nửa Nam Địa.

Khi đó Yến Hành cảm thấy mình rất oan, tất cả đều là do uống rượu hỏng việc, lời đồn sai làm hại người ta. Hắn căn bản không phải là kẻ háo sắc mà.

Đợi đến khi cởi bỏ hiểu lầm, hai bên ngồi xuống nói chuyện cho rõ thì đã là lúc kề vai chiến đấu chống Ma quân xâm lược, sau cuộc đại chiến thì hai bên đã thành bạn bè thân thiết, hắn rốt cục nhận rõ ra mình đúng là một tên lưu manh.

Chỉ cần thấy Tống Đường, ý nghĩ đã rối rắm.

Không thể cãi lại chuyện xảy ra trước mắt, rượu có mạnh cỡ nào cũng không trốn được việc này.

Vì thế có một đoạn thời gian hắn không đi gặp Tống Đường nữa. Lúc buồn bực thì đi tìm đại sư huynh, tìm tứ sư đệ đánh một trận. Xuống núi chu du, tìm thứ mới mẻ thú vị.

Sau mộ thời gian ngắn thì hắn tỉnh ngộ, phát hiện mình căn bản không làm được, sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành tâm chướng, vì thế hắn thật sự phải đi gặp mặt, thuận theo ý muốn.

Rồi lại không đi, ngẫm lại thì thấy thôi, cũng chưa tới mức ấy. Yến Hành thầm nghĩ như vậy.

Đoàn Sùng Hiên nhìn ra một chút manh mối, không ít lần cười nhạo khiến hắn lúng túng.

Ngày cứ trôi qua như vậy. Năm tháng vội vàng.

Thẳng đến khi Yến Hành rong chơi ở Trung Địa, gặp Trần Dật ở chân núi Liêm Giản. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp lại, nhưng vẫn như là bèo nước gặp nhau như trước, gật đầu tỏ ý không giống nhau.

Trần Dật nói rằng mình tu hành đã tới bình cảnh, nếu như cùng tu đao đạo, nguyện cùng hẹn quân một trận chiến. (quân ở đây là một cách xưng hô)

Yến Hành vui vẻ đáp ứng.