Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 117: Phiên ngoại Vệ Kinh Phong




Lúc Quân Dục đi vào thành Vân Dương thì trời đã khuya.

Chưởng viện tiên sinh tính thời gian, vốn tưởng rằng ngày mai hắn mới có thể tới, cho nên lúc này đã sớm đi ngủ, cũng không phái người đi đón.

Quân Dục đứng ở ngoài cửa son tường cao của học phủ, khẽ nhíu mày, vẻ mặt vốn luôn lạnh lẽo xuất hiện vài phần gấp gáp không thể nhìn rõ.

Không đợi hắn gõ cửa phủ thì đã có một bóng người nhảy ra từ tường viện.

Tay áo bào bị gió đêm thổi lên, giống một con chim màu trắng, tư thế vốn nên là cực kỳ phóng khoáng.

Người nọ xoay người lại.

Ánh trăng xuyên qua rìa mây tuôn xuống dưới, như vũng nước đọng chảy đầy đất.

Cây hòe lay động trong gió đêm, bóng cây đậm nhạt đan xen trên mái ngói trên tường.

Cũng dừng ở trên thân người nọ.

Sắc mặt Quân Dục khẽ thay đổi.

Vệ Kinh Phong nghĩ thầm, sao lại kinh ngạc tới vậy, Xuân Sơn Tiếu và Thu Phong Ly có cùng khí tức gốc, lão phu đương nhiên biết ngươi đã đến rồi.

Ngay lập tức y hiểu ra, chỉ sợ với bộ dáng bây giờ của mình mới là thứ khiến đồ đệ kinh ngạc.

Giọng của Vệ Kinh Phong lạnh lùng, “Sao? Nhiều năm không gặp, đồ đệ lớn lên, không còn nhìn ra sư phụ nữa?”

Nói xong y đã hối hận, nghe câu này vô liêm sỉ vô cùng. Trong lúc nhất thời đầu óc y mê muội, vừa tức Quân Dục vừa tức Lý Thổ Căn đều để ý tới dung mạo của y.

Ngay tại lúc y phất tay áo đi về phía trước, Quân Dục quỳ xuống.

Một người quỳ xuống, khoảng cách giữa hai người chợt trở nên gần hơn, cuối cùng Vệ Kinh Phong cũng không cần ngửa đầu nói chuyện nữa.

Quân Dục bình tĩnh nhìn y, nhìn đế mức y không nói nên lời.

Sau đó còn thật sự sửa sai mà nói, “Không phải nhiều năm, mà là 124 năm 6 tháng.”

Trong nháy mắt, đầy ấm ức tức giận của Vệ Kinh Phong biết mất không còn tăm tích.

Y đưa tay vuốt đỉnh đầu của đồ đệ..

“Đi thôi, về nhà thôi.”

Quân Dục đứng lên, đi theo phía sau y.

Vẫn giống như lúc trước, luôn luôn đi sau vài bước, thể hiện sự kính trọng không thể vượt mức.

Đối với Quân Dục, sư phụ chính là sư phụ, không liên quan tới bộ dáng và tuổi tác, không liên quan tới tu vi và cảnh giới.

Phố dài trống vắng, bóng cây lắc lư in trên đá xanh lót đường, đèn lồng và cờ rượu trên nhà cao tầng tung bay trong gió đêm.

Gió cuối mùa thu đã lạnh, Vệ Kinh Phong nắm thật chặt quần áo.

Trên thực tế, ngủ một giấc không thể tiêu trừ sự mệt mỏi của việc y bôn ba một đường từ mộ kiếm đến Trung Địa.

Nhưng y hoàn toàn không thèm để ý, đã gặp qua những gió sương đao kiếm hơn thế này, một chút mỏi mệt có là gì? Bình thường mà thôi.

Quân Dục lại đi lên phía trước, kéo lại tay y.

Vệ Kinh Phong ngớ ra một chút. Lòng bàn tay của Quân Dục vốn lạnh, nhưng đã có chân nguyên dồi dào tuôn ra, như dòng nước ấm lan từ mười ngón tay đến quanh thân.

Trong lòng y không khỏi cảm thán, đồ đệ nuôi lớn thật tốt, cũng biết yêu thương hiếu thuận sư phụ.

Cả tòa thành còn đang ngủ yên, bọn họ bước trên đường đêm yên tĩnh.

Kiếm Thánh bị đồ đệ nắm tay, dường như cảm nhận được cái gì đó, mở miệng nói, “Lần này mặc dù ta gặp phải đại kiếp nạn, nhưng cũng coi như là chuyện may mắn. Hồn kiếm trở nên kiên định, tu vi có thể luyện tiếp, bộ dáng này coi như là làm đứa trẻ thêm một lần nữa, cũng không phải là không thể tu hành, ta đã nhìn rõ, ngươi không cần khổ sở.”

Y không quen an ủi người khác, lời nói ra rất là cứng ngắc.

Quân Dục lại nghe rất nghiêm túc, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ “Dạ” một tiếng.

Vệ Kinh Phong yên lòng.

Gió thu cuồn cuộn thổi lên đống lá ở góc tường, dưới ánh trăng trắng bạc trông như như tuyết bay lên.

Bóng của bọn họ bị kéo dài ra.

Thế sự khó dự liệu, rất nhiều năm trước Kiếm Thánh nhặt một đồ đệ trước cửa học phủ, bây giờ đổi lại đồ đệ tới nơi này đón y về nhà.

******

Vệ Kinh Phong không gấp gáp lên đường, thời gian ngẩn ra ở mộ kiếm quá dài, bây giờ ngắm nhìn khói lửa nhân gian, xe ngựa phố phường thì cảm thấy dễ chịu vô cùng. Quân Dục tất nhiên là đi theo y.

“Bình thường ngươi cũng nên đi dạo nhiều vào, cả ngày ở trên núi luyện kiếm thì có ý nghĩa gì đâu, xuất thế vào đời…”

Quân Dục gật đầu. Vệ Kinh Phong ngửa mặt liếc hắn một cái, chỉ biết hắn không nghe lọt.

Bỗng nhiên y nghiêm mặt, “Hề hoa phong đúng là nhà, không phải là nhà giam trói buộc ngươi. Đừng tự xích mình.”

Quân Dục mím môi không nói gì.

Thành Lược Dương ngựa xe như nước, dọc theo đường đi thường có vài người đánh giá bọn họ.

Một thanh niên có khí chất lạnh lẽo thấu xương, nắm tay một đứa trẻ đáng yêu trắng như ngọc sạch như tuyết, loại tổ hợp này rất là hiếm thấy.

Vì thế khi bọn họ đi vào phố hoa, ánh mắt khắp nơi càng thêm nhiều. Vệ Kinh Phong vẫn bình thản, Quân Dục lại nhíu mày, mang sắc mặt lạnh lùng lướt qua những bóng mai thơm ngát. Đi đến chỗ nào, đám đông chật chội trong ngõ nhỏ cũng tách ra một con đường.

Xuân Tụ lâu rượu ấm hoa xinh, vào buổi sáng nên khách không nhiều lắm, trong sảnh lớn chỉ có thưa thớt vài bàn. Mùi rượu cùng mùi son phấn nhàn nhạt lững lờ trong không khí, chậu than đang cháy hừng hực, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách giòn vang.

Bà chủ vẫn còn nét thướt tha thùy mị ngồi ở sau quầy, không yên lòng lật sổ sách.

Tất cả của nơi này đều là dáng vẻ Vệ Kinh Phong quen thuộc. Chỉ là bây giờ y đang đứng trước quầy, nhưng mà còn không cao tới ngang quầy.

Y quay đầu lại nhìn Quân Dục một cái, muốn để đồ đệ đi mua rượu.

Quân Dục lại hiểu lầm gì đó, ngớ người chớp mắt một cái, cúi người ôm lấy y.

Đột nhiên tầm mắt chợt cao lên, Vệ Kinh Phong một lần nữa tìm được tự tin khi nhìn  từ trên cao xuống. Tuôn ra một hơi tiếng địa phương Lược Dương, cười nói,

“Bà chủ, có Phù Sinh Hoan không?”

Lộ Hoa cô nương rốt cục ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.

Cũng phá lệ cười, “Nhóc uống hay là cha của nhóc uống đó?”

Vệ Kinh Phong không kịp phản ứng, “Ta uống mà.”

Bình thường khi Lộ Hoa cô nương lấy rượu thì đều là vỗ một cái rầm trên quầy, khiến cho bụi bặm bay lên khắp phía. Nhưng mà lần này lại dịu dàng khác thường, ôm một hũ sứ nhỏ, nhẹ nhàng bỏ vào trong ngực Vệ Kinh Phong.

“Tặng cho nhóc.”

Kiếm Thánh nghĩ thầm, chẳng lẽ đã nhận ra ta là khách quen?

Nhưng mà rượu ít đi một chút, quên đi, đây là tấm lòng của người ta, tặng không như thế này đã là tốt lắm rồi.

Thẳng đến khi Quân Dục ôm y đi ra khỏi Xuân Tụ lâu, đi ra khỏi ngõ hoa, y rất là thoải mái.

Sau đó y giật nút bịt rượu, ngũ giác nhạy bén khiến y không cần nếm cũng nhận ra có chỗ sai, “Đây không phải là  phù Sinh Hoan, đây là rượu hoa đào.”

Y giãy ra khỏi ngực Quân Dục, xoay người đi ngược trở về.

Quân Dục thì không hiểu rượu, “Có gì khác nhau sao?”

“Đây là rượu cho trẻ con uống!”

Rượu hoa đào, vào miệng thì nhạt sau đó thì ngọt ngấy, y chang nước trái cây vậy.

Quân Dục kéo y lại, cũng không nói gì. Quỳ một gối xuống nhìn vào mắt của y.

Vệ Kinh Phong bị hắn nhìn đến nói không nên lời, ôm vò rượu trút giận, “Quên đi, đừng an ủi ta.” Y cười cười, “Làm trẻ con một lần nữa cũng không có gì không tốt, lúc ta còn nhỏ cũng không có người nào tặng đồ cho ta.”

Giống như là nhớ lại chuyện đời trước, thuở còn nhỏ bị xa lánh trong thôn, thuở thiếu niên thì liều mạng chém giết trên cánh đồng hoang. Cũng không phải là hồi ức đầm ấm gì.

Quân Dục không nói nữa, ôm lấy vò rượu, nắm tay y tiếp tục đi.

Vệ Kinh Phong dường như tìm được những chuyện thú vị mới, trên đường lại có nhiều thứ kỳ lạ đến vậy, chong chóng giấy, kẹo hồ lô, tượng đất sét, đèn lồng hình con thỏ, lúc trước y chưa từng để ý, bây giờ tất cả lại xuất hiện trong tầm mắt y.

Rất thú vị.

Quân Dục hỏi, “Muốn mua sao?”

Kiếm Thánh làm sao có mặt để mua đèn lồng hình con thỏ, “Không mua.”

Người bán hàng rong bán chong chóng giấy đã quen nhìn mấy đứa nhỏ khẩu thị tâm phi, lại thấy y rất đáng yêu, liền cầm cái chong chóng giấy màu đỏ đưa cho y, “Tặng cho nhóc.”

Vệ Kinh Phong bất ngờ nhận lấy.

Quân Dục lấy ra bạc đưa cho người nọ. Nhiều năm hắn không xuống núi, tiêu dùng cực ít, không biết giá hàng nên cho thừa. Người bán hàng rong cười toe tóe. Mấy người bán hàng rong khác cũng học theo, vội vàng tặng đồ cho Vệ Kinh Phong.

Quân Dục thì theo sau đưa bạc.

Khi sắp rời khỏi thành Lược Dương, da mặt của Kiếm Thánh cũng được luyện dày. Mình thì ăn mứt quả, còn mấy thứ khác thì để cho Quân Dục cầm.

Y đột nhiên cảm thấy, thật đúng là tốt đẹp.

******

Ngày hôm đó, Yến Hành dạo chơi đến thành Thanh Châu, gặp vài người bạn rượu cũ ở Thiên Hương lâu. Có tán tu lăn lộn giang hồ, cũng có công tử của đại thế gia.

Sau khi rượu qua ba tuần, mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia nói chuyện cũng không kiêng nể nữa, “Đứa trẻ bên người của đại sư huynh ngươi có lai lịch thế nào? Rốt cuộc là con hay là đồ đệ đó?”

Yến Hành nhất thời hoang mang, “Ngươi nói cái gì?”

Đại sư huynh? Đứa nhỏ? Giỡn hả?

“Ngươi còn chưa biết? Ngươi thật không biết à?”

“Chết tiệt, đại sư huynh của ngươi mang đứa nhỏ kia đi về Thương Nhai sơn, không ít người tận mắt thấy.”

“Ngươi còn không tin? Sư huynh ngươi đối xử với đứa bé kia tốt lắm.”

“Không ai dám hỏi sư huynh ngươi cả, cho nên mới tới hỏi ngươi đó?”

Yến Hành lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai, tới khi mọi người kịp phản ứng duỗi đầu nhìn theo thì đã chẳng thấy tăm tích đâu. Hắn một ngày một đêm không nghỉ, phong trần mệt mỏi chạy về Hề Hoa phong.

Rốt cục tới trước sơn môn đã thấy Quân Dục.

Quân dục cúi người đối diện đứa bé kia đang nói gì đó.

Yến Hành chưa từng thấy đại sư huynh như thế, rõ ràng mặt mày vẫn lạnh lẽo nhưng chẳng hiểu sao cả người lại rất ôn hòa.

Người này tuyệt đối không phải đồ đệ.

Hắn đi lên phía trước, không chút nghĩ ngợi, “Đại sư huynh, con của huynh à?”

Đứa bé kia quay đầu lại, thản nhiên nhìn hắn một cái.

Lúc này Yến Hành mới rốt cuộc thấy rõ thanh kiếm bên hông người kia.

Đoản kiếm tinh xảo, khảm ngọc trang trí, đẹp như là đồ trang sức.

Sau đó hắn trực tiếp quỳ xuống.

Nửa ngày sau, rốt cuộc lấy lại tinh thần, “… Sư phụ?”

Kiếm Thánh ừ một tiếng, vứt cho rượu hoa đào hắn, “Tới đúng lúc lắm, cho ngươi một vò rượu.”

Yến Hành nhận theo bản năng, đứng lên khỏi đất, sắc mặt còn có chút hoảng hốt.

Khi đi đến Hề Hoa phong, hắn bỗng nhiên cao giọng cười to, “Ha ha ha ha sư phụ đã trở về!”

Tiếng cười khiến cho đàn quạ trong rừng bay vút lên.

Kiếm Thánh quay đầu lại trừng hắn một cái, “Chẳng lẽ ngươi cho là lão phu đã chết?”

Yến Hành không cười, bỗng nhiên lại muốn khóc một chút.

Hắn nhìn vài người vội vàng chạy đến, cảm thấy mọi người dường như cũng muốn khóc.

******

Kiếm Thánh đã trở lại. Đây là chuyện lớn trong thiên hạ.

Nhưng Vệ Kinh Phong sợ nhất là phiền phức, cũng không muốn có người biết, vì thế tin tức này chỉ có Hề Hoa phong biết.

Cuộc sống trên núi cũng không có gì khác với lúc trước.

Y chỉ là không quen với bộ dáng này, ở trước mặt Quân Dục thì không sao, nhưng đối với các đồ đệ khác thì luôn luôn chút không được tự nhiên.

Ân Bích Việt bị y tống cổ ra ngoài, mở một phong khác chung với lạc minh Xuyên.

“Hai người các ngươi có tu vi cảnh giới tới thế rồi, lại là đạo lữ Hợp Tịch, nên tự lập môn hộ, cứ ở lại nơi này của lão phu làm gì.”

Ân Bích Việt cẩn thận tuân sư mệnh, tìm một chỗ linh mạch tinh thuần ở Thương Nhai sơn, đặt tên là ‘Hề Minh’. Thương Nhai sơn cứ như vậy mà có phong thứ bảy.

Yến Hành thì rất dễ đuổi, Kiếm Thánh chỉ nói một câu, “Người ở đây nhưng tim không ở, xuống núi sớm chút đi!”

“Lão ngũ? Đừng để nó tới đây, nếu rảnh như vậy thì không bằng xây một cây cầu qua biển đi.”

Lưu Khi Sương cầm bút nhưng không biết viết sao, không biết sư phụ có nghiêm túc thật hay không, rốt cuộc nên viết hồi âm thế nào.

Kiếm Thánh quay đầu nói với nàng, “Khi Sương à, thỉnh thoảng nên ra ngoài một chút, tuổi còn trẻ, đừng cứ buồn mãi trong phòng chép kinh.”

Liễu Khi Sương đáp ứng, vào khi trời mưa thuận gió hoà thì xuống núi, chẳng biết đi đâu.

Ở trong lòng Kiếm Thánh, mặc kệ nàng có vượt qua sinh tử quan hay không, trải qua bao nhiêu việc rời xa nhân thế, nàng vẫn là tiểu cô nương trên cánh đồng tuyết. Còn trẻ, có thời gian và tương lai. Nên đi vào đời để học hỏi, để khỏi hối hận về sau.

Mọi người đi rồi, Kiếm Thánh cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại chơi đèn lồng hình con thỏ.

Hề hoa phong lại có chút trống vắng. Giống như là rất nhiều năm trước, Vệ Kinh Phong mới vừa nhặt Quân Dục về, nơi này chỉ có hai người bọn họ. Còn có ráng mây cứ liên tục thay đổi và cây hoang hoa dại khắp núi.

Xuân đi thu lai, mây dãn mây co. Tu hành không biết năm tháng.

Tính ra thì đây là lần y ở lại Hề Hoa phong lâu nhất.

Y tự tin không nợ trời đất, không nợ Thương Nhai, chỉ là nếu muốn nói cuộc đời không có chuyện để thẹn thì lại cảm thấy đúng là đã thua thiệt Quân Dục.

Khi đại đồ đệ trở về cùng với y, cùng lắm chỉ mới 6 7 tuổi, y dẫn người lên mây bay không biết chắn gió, khi ra chiêu thì không biết nặng nhẹ, xuống núi một chuyến cũng không nói là bao lâu.

Những thứ đó Quân Dục sẽ không nói với y. Toàn dựa vào kinh nghiệm y mới dần dần hiểu ra.

Chính như lời y đã nói với Ân Bích Việt, y thật không là một sư phụ tốt.

Khi Quân Dục bồi y luyện kiếm thì rất đúng mực, mỗi lần theo y xuống núi cũng nắm tay y, như là sợ y mệt, lại sợ y đi mất. Không biết học được tay nghề từ chỗ nào, thường xuyên làm một vài thứ cho y. Vệ Kinh Phong thật đúng là có tâm tính của thiếu niên, chơi hai ngày thì chán, lại cất đi chứ không ném.

Quân Dục tốt hơn rất nhiều so với y.

“Nhớ lúc trước khi ngươi mới lên núi, ta cùng với ngươi học cách nói chuyện, trong một ngày ngươi có thể nói rất nhiều, sao bây giờ lại thụt lùi vậy?”

“Trong ngày thường không việc để nói, cũng không có người để nói, đương nhiên sẽ thụt lùi.”

Kiếm Thánh nghĩ thầm chuyện này không được rồi, xem ra nói chuyện và tu hành giống nhau, chèo thuyền ngược dòng không tiến tất lui, nên bắt đầu luyện lại lần nữa.

Vì thế mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu.

Đối với đại người tu hành, thời gian hơn mười năm trôi qua rất nhanh, chỉ như một giấc say dưới nhành hoa.

Vệ Kinh Phong đảo mắt lại trưởng thành thành thiếu niên hào hởi. Thời gian chưa từng lưu lại nửa vết tích trên người y.

Cảnh giới dần khôi phục, y vừa muốn ôm kiếm xuống núi du lịch, không bao giờ để đồ đệ bồi y nữa.

Mùa xuân tháng ba, phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp.

Quân Dục tiễn y đến trước đường núi Hề Hoa phong, nhìn bóng lưng của y càng chạy càng xa, thẳng đến khi trở thành bóng dáng mơ hồ giữa trời xanh.

Một mình xoay người lại, khi ngồi lau kiếm ở trước bàn, hắn đột nhiên cảm thấy hơn mười năm này chỉ là một giấc mộng.

Sau khi tỉnh mộng thì cuộc sống trở về như cũ, tất cả không có gì khác.

Làm đệ tử, mỗi một câu của sư phụ hắn đều cẩn thận lắng nghe còn nghiêm túc làm theo.

Chính là có một việc hắn không ủng hộ.

“Hề hoa phong đúng là nhà, không phải là nhà giam trói buộc ngươi. Đừng tự xích mình.”

Người nọ vĩnh viễn không biết.

Thương nhai sơn không phải là nhà giam, Hề Hoa phong cũng không phải gông cùm xiềng xích.

Thứ thật sự có thể giam lấy hắn chỉ có Kiếm Thánh Vệ Kinh Phong.

Quân Dục chậm rãi lau kiếm, Xuân Sơn Tiếu trơn nhẵn như nước, phản chiếu nét lạnh giữa mày hắn.

Bỗng nhiên phía sau có gió nhẹ ào ào, ánh sáng sáng ngời bị ngăn trở, bên trong phòng bỗng nhiên u ám.

Hắn quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc,

“Không phải là muốn đi ngắm trời đất sao?”

Kiếm Thánh sờ sờ mũi, có chút xấu hổ,

“Không ngắm, không có gì thú vị cả, còn không bằng ngắm ngươi.”