Từ khi ép ra một giọt máu đầu tim ở từ đường Thương Nhai, ghi vào sách Hợp Tịch, Ân Bích Việt liền có thể cảm nhận được có một sợi dây vô hình, len lỏi vào số mệnh nhấp nhô của hắn, nối giữa hắn và Lạc minh Xuyên.
Cái cảm giác này rất vi diệu, giống như là có cách xa bao nhiêu thì cũng có thể biết đối phương vui hay giận, sống hay chết.
Thế gian này ko6ng còn mối liên hệ nào thân mật hơn nữa.
Giống như bây giờ, khí tức của Lạc Minh Xuyên liên tục tăng lên, khó có thể ức chế, hắn cũng cảm thấy. Thậm chí quan lòng cũng sẽ bị loạn, muốn nâng kiếm vọt vào tĩnh thất, tận mắt nhìn thấy đối phương còn khỏe mạnh.
May là Quân Dục ngăn cản hắn.
Một kiếm Xuân Sơn Tiếu chém ngang, xuất hiện trên mây đen, trước mặt Lâm Uyên. Như núi non trùng trùng điệp điệp, đê dài khoá sắt, chặn lại đường đi.
“Chuyện độ kiếp không thể giúp đỡ nhau, dễ dàng xảy ra biến số.”
Ân Bích Việt đột nhiên tỉnh táo, chuyển người rơi xuống trên mái cong chính điện, hít sâu một hơi. Lúc này đừng nói thay Lạc Minh Xuyên chặn kiếp, thậm chí hắn cũng không thế tiến vào phạm vi sét đánh xuống, bằng không sẽ nhiễu loạn không khí của thiên đạo, kiếp nạn sẽ càng mạnh hơn.
Dù sao là người tu hành, tự chịu nhân quả, đều tự vật lộn với số mệnh.
Theo tiếng chuông vang vọng của Thương Nhai, đông đảo đệ tử vọt tới từ khắp nơi như thủy triều, tụ tập tại trước chính điện của ngọn núi chính, nhìn bầu trời thay đổi trong nháy mắt.
Giọng của Chưởng môn Chính Dương Tử xuyên qua tiếng gió, “Đệ tử tử Phạt Tủy trở xuống bảo vệ tâm thần, phong bế linh thức, từ Phạt Tủy trở lên ngưng tụ chân nguyên ở tai mắt, xem thiên kiếp. Hoặc có sở ngộ thì lượng sức mà làm, không được miễn cưỡng.”
Những trưởng lão phong chủ bế quan ẩn cư nhiều năm không thấy tăm hơi cũng tới, hơn mười người đứng ở phía sau Chưởng môn.
Mây đen vốn che kín bầu trời đã tụ lại thành vòng xoáy, càng áp càng gần, gió dữ mang theo sức mạnh dồi dào, khiến lòng người rung động.
Vô số người ngước mắt nhìn ra xa, cảm xúc dâng trào, khó mà diễn tả bằng lời.
Chính Dương Tử không khỏi cảm thán, “Không nghĩ tới lúc sinh thời mà còn có thể nhìn thấy thiên kiếp.”
Lần trước, là lúc Vệ Kinh Phong độ kiếp thành Thánh. Tình cảnh rõ ràng trước mắt, tựa như chỉ mới hôm qua.
Gió dữ gào thét, sét mây xoáy nhanh, ánh sáng và nhiệt độ không ngừng tích tụ, tạo ra ánh lửa bừng bừng.
Bầu trời như châm lửa, lửa bay khắp nơi, nuốt trời cắn đất.
Đối diện với sức mạnh hùng vĩ của tự nhiên, sức mạnh của đạo trời như vậy, con người nhỏ bé như giun dế. Lại muốn dùng sức một người chống lại sét đánh.
Hà Yên Vân lẩm bẩm nói, “Sư phụ, con đột nhiên cảm thấy chúng ta có thể tu hành đã là kỳ tích khó mà tin nổi.”
Rất nhiều người có thể nhìn thấy dị tượng ở Thương Nhai sơn, mức độ linh khí biến đổi kịch liệt, bất kể là người tu hành ở đại lục nào cũng có thể nhận biết. Sau khi Kiếm Thánh rời đi, thiên hạ đã cho ra một vị Thánh nhân sao? Hay là, còn trên cả Thánh nhân?
Sau khi khiếp sợ, mọi người khắp nơi đều có suy nghĩ riêng.
Người bên ngoài hâm mộ, kích động, khiếp sợ, Ân Bích Việt lại không. Hắn chẳng qua là cảm thấy buồn bực.
Khi thì nghĩ đến việc sư huynh lựa chọn bế quan ở tĩnh thất ở vùng hoang vắng sau núi mà không phải ở trong viện của mình, hẳn là sớm đoán được thế này. Thiên kiếp chưa đủ để đáng sợ.
Khi thì lại cảm thấy lúc đầu hai hồn mới dung hợp sẽ có hung hiểm, với tính cách đáng tin của sư huynh, chắc chắn sẽ áp chế việc đột phá lại. Giống như lúc rút lấy tu vi của Quan vậy. Tình huống bây giờ rõ ràng là áp chế không nổi.
“Rầm rầm rầm —— “
Sấm sét nổ vang, mặt đất dưới chân rung động.
Thân ảnh Ân Bích Việt biến mất không còn tăm hơi trên mái cong. Lâm Uyên kiếm trở vào vỏ, thu lại khí tức toàn thân.
Hắn đi tới phía sau núi Thương Nhai, tính ra phạm vi sét đánh, đi tới nơi gần nhất.
Gió dữ thổi ống tay áo của hắn tung bay phần phật.
Tĩnh thất phía sau núi là sửa lại từ một hang núi, lúc này phù văn trận pháp trên đó đã bị phá hủy, đá vụn rơi xuống.
Bất ngờ thay, Lạc Minh Xuyên phá quan mà ra.
Người có cảnh giới hơi yếu chỉ có thể nhìn thấy một bóng người vút đi trong không khí, trong nháy mắt đã xuất hiện trên mây đen.
Gió lùa đầy tay áo bào, tóc đen tùy ý tung bay, như Thần Ma giáng thế trong ánh lửa.
Về phần thủ đoạn huyền diệu trong đó, cho dù có chân nguyên ngưng tụ ở hai mắt, cũng không có cách nào nhìn được một phần.
Người có cảnh giới tuyệt diệu tận mắt quan sát kiếp, thì lại phá vỡ tưởng tượng trong quá khứ,
“Hóa ra độ kiếp không phải chịu đựng sét đánh, mà là phải đánh một trận với biển lửa trên trời?”
Bóng người trên trời tiện tay phất tay áo, một luồng sức mạnh tràn trề không gì chống đỡ nổi bỗng dưng xuất hiện. Mây đen u ám bị gió xé rách, tản ra như đống sợi bông.
Khi dư âm của sức mạnh đó đánh xuống mặt đất, Chính Dương Tử không chút do dự mở ra đại trận hộ sơn. Màn chắn phát ra ánh sáng vàng run rẩy trong sấm gió, nhân gian và trời bị ngăn cách.
Ân Bích Việt ngơ ngác nhìn. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy trong mây kiếp bị xé rách, có khe nứt không gian kinh khủng, còn có vô số sợi dây nhỏ đan nhau cắt đi tất cả, đó là pháp lý trời đất cùng quy tắc.
Hắn biết rõ sư huynh đã hiểu đạo pháp hơn xa hắn.
Lâm Uyên kiếm không ngừng kêu ong ong.
Lưu hỏa nóng rực bắn tung toé, như sao băng rơi suốt đem dài.
Tiếng nổ vang liên tiếp, cũng không phải tiếng sấm, mà là tiếng sức mạnh khổng lồ va chạm nhau.
Không biết qua bao lâu, ánh lửa tan đi, mây đen lại xanh.
Ánh nắng trong trẻo bắn ra từ khe hở của đám mây, chiếu khắp mặt đất.
Khắp nơi như bị một cơn mưa trút nước gột rửa, từng cọng cây ngọn cỏ đều trở nên rực rỡ.
Bên trên trời xanh lại không thấy bóng người nữa.
Rất nhiều người vẫn đắm chìm trong cảnh tượng kì dị của trời đất, còn chưa hoàn hồn.
Lâm Uyên kiếm trở lại yên tĩnh.
Cảm giác được mối liên hệ bí ẩn giữa hai người đột ngột tan vỡ trong phút chốc.
“Nhìn thấy thế giới lớn hơn nữa, chạm vào rìa quy tắc, cần phải chứng đạo hư không sao?”
Giống như lúc ta là Ý Lăng Tiêu của kiếp trước sao?
Hắn có chút hoảng rồi.
Bỗng trong lòng sinh ra ý nghĩ, hốt hoảng quay đầu lại.
Người kia đang yên đang lành đứng ở chỗ cách hắn ba bước, khí tức vẫn còn không thể thu thả lại như thường, đến nỗi uy thế lộ ra ngoài.
“Sư đệ.”
Rõ ràng là có ác lưỡi nhọn sắc bén đến mức không thể tới gần, nhưng lúc cười rộ lên lại như noãn ngọc phát ra ánh sáng.
Tựa như lần đầu gặp gỡ.
Ân Bích Việt nhào tới ôm lấy y, rất không có cốt khí mà cọ cọ.
Gió sương đao kiếm, ánh máu lạnh lẽo, trải qua trăm vạn năm tham sân si oán, cách nhau cả trời, đều bay theo gió.
Kiếp tận thành duyên.
****
Hôm sau, Thương Nhai sơn trở nên quạnh quẽ rất nhiều. Không ít người đối diện với sức mạnh của lẽ trời mà sinh ra cảm ngộ trong lòng, dường như có dấu hiệu đột phá, nên đi bế quan.
Ở ngoài Thương Nhai lại náo nhiệt, dị tượng bầu trời trong veo không tiêu tan, sao vào buổi tối cũng sáng cực kỳ, linh khí dày hơn so với bình thường, một ít người tu hành đi cả ngày lẫn đêm tới Tây Địa, tập hợp dưới Thương Nhai sơn.
Ân Bích Việt cũng có cảm ngộ, thường cùng Lạc Minh Xuyên bàn đạo đến khuya, hợp lẽ ở cùng một chỗ.
Cuối xuân đêm trăng, gió xuân mang đi ấm. Ánh đèn sáng lên, cảnh vật tán loạn, không khỏi khiến tinh thần người ta lững lờ.
“Chín tầng sét lửa, trận chiến đó rất à dọa người, may là không có việc gì.”
“Thiên La Cửu Chuyển vốn là công pháp phản trời, chia hồn tái thế cũng thế, độ kiếp đương nhiên phải khổ cực chút.” Lạc Minh Xuyên giải thích cho hắn, hai bóng dáng chồng lên nhau, giống như vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
“Số mệnh của sư đệ hùng hậu, đạo pháp thuần khiết, khi độ kiếp nhất định sẽ ôn hòa an ổn.”
“Đệ không cầu ôn hòa an ổn gì cả.” Ân Bích Việt lắc đầu, “Lo lắng của đệ là sau khi đột phá. Lẽ nào sư huynh không lo lắng sao?”
Lạc Minh Xuyên mang vẻ mặt mờ mịt, “Sư đệ ý là…”
Ân Bích Việt cảm thấy mình quá không biết xấu hổ, nhưng có cách nào khác đâu, đạo lữ nhà mình thành thật như vậy, nên mình nên chủ động trong việc giường chiếu một chút, “Chúng ta song tu đi.”
Lạc Minh Xuyên sững sờ trong nháy mắt.
Ân Bích Việt thầm nghĩ rằng mình có nói quá hàm súc hay không, dù sao khi cùng nhau luyện kiếm, chiêu ra chiêu vào cũng coi như là song tu mà?
“Khụ, coi như là người phàm kết hôn thì cũng có động phòng hoa chúc, xuân tiêu một khắc. Sau khi huynh và đệ Hợp Tịch thì không phải huynh bế quan tu luyện, thì là chúng ta cùng nhau tu hành, thật sự là… Sư huynh chiều đệ một lần đi.”
Nói xong thì không nhịn được táy máy tay chân, đi cởi nút buộc vạt áo của Lạc Minh Xuyên.
Tuy nói lão phu lão thê ở chung theo kiểu tế thủy trường lưu làm người ta dễ chịu, mà Ân Bích Việt tự cho là mình máu nóng, mỗi ngày đối mặt với người trong lòng, sao mà kìm chế được. Lại nghĩ tới hai lần kiều diễm triền miên trước, trong lòng ngứa một chút. (Tế thủy trường lưu: Khe nhỏ sông dài, ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng, trong hoàn cảnh này thì là yêu ít nhưng yêu mãi.)
Thấy người nọ không đáp, hắn nâng mắt dò hỏi, âm cuối cong lên, “Ừ?”
Lạc Minh Xuyên một phát bắt được tay hắn, trong mắt tràn đầy ý cười, “Có gì mà không thể.”
Sư huynh biết chủ động, Ân Bích Việt rất thỏa mãn cũng rất thoải mái.
Lúc ý loạn tình mê thì có chút không biết làm sao, “Bây giờ đệ phải làm gì? Sau đó thì sao?”
Lạc Minh Xuyên đáp, “Không cần làm gì cả, rên là tốt rồi.”
Sau đó Ân Bích Việt rốt cuộc hiểu rõ rất nhiều, hắn rất hối hận.
Hối hận đến mức hận không thể tìm hiểu về huyền bí của thời gian, trở lại quá khứ, lay tỉnh chính mình không biết trời cao đất rộng.
Bây giờ chỉ có nước mắt, đều là nước trong đầu lúc ấy. (ở đây, chữ ‘nước’ là ‘thủy’ trong cụm ‘tế thủy trường lưu’ bên trên.)
Quỳ cầu năm tháng yên tĩnh đời này an ổn.
Quỳ cầu chí thân chí sơ phu thê. (Thân sơ nhất là vợ chồng)
Lúc trời tảng sáng, Ân Bích Việt nước mắt mông lung, cổ họng khàn khàn, nghẹn ngào nuốt nước mắt cầu xin, “Sư huynh, huynh tha cho đệ lần này đi, đệ chịu không nổi nữa…”
“Với cảnh giới bây giờ của sư đệ, thân thể mạnh mẽ vượt xa người phàm, sao lại có chuyện chịu không nổi…”
Ân Bích Việt vẫn nỗ lực lắc đầu, “Không…”
Lạc Minh Xuyên liền hôn đuôi mắt của hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng cẩn thận,
“Huynh rất sợ sau khi đệ đột phá cảnh giới thì biến thành Chân Tiên vô dục vô cầu. Bây giờ đệ nhịn một chút, để cho huynh yên tâm.”
*****
Cuối mùa xuân đầu mùa hè, khí trời dần dần khô nóng.
Các thư sinh trong học phủ đổi đồng phục mùa hạ, măng mới mùa xuân trên núi Thanh Lộc bắt đầu sinh trưởng.
Hầm băng ở hoàng đô Bắc Địa mở ra, từng xe từng xe vận chuyển về cửa cung cùng những phủ trạch của quý nhân.
Người tu hành không biết nóng lạnh, chăm chú nghiên cứu uy lực còn sót lại của lôi hỏa kiếp của đạo trời, người nơi phố phường càng thích một chén trà lạnh, rồi nói chút chuyện phiếm thú vị.
Việc vui được nói nhiều nhất chính là việc tông chủ Liêm Giản tông sắp Hợp Tịch.
Chỉ là không gọi Khúc Đôi Yên là đệ nhất mỹ nhân nữa, bởi vì so với quyền lực địa vị, mỹ mạo ngược lại trở thành thứ yếu.
Khúc Đôi Yên Hợp Tịch với Trần Dật, sau khi định ra ngày lành tháng tốt, thì phát thiệp mời rộng rãi. Mời mỗi một môn phái thế gia có tiếng, tính ra có hơn một nửa giới tu hành.
Hôn kỳ càng tới gần, mười dặm Liêm Giản đều mang màu đỏ mềm mại, niềm vui tung bay, thành trấn bên dưới ngọn núi cũng nước lên thì thuyền lên.
Khúc Đôi Yên viết thư cho Hà Yên Vân, nét bút lại càng thêm sắc bén,
“Sau cuộc chiến trừ ma thì người người thấp thỏm, thậm chí có lời đồn rằng Liêm Giản từng trải rất nhiều kiếp nạn, thực lực tổn thất lớn, đã không xứng là môn phái đứng đầu Trung Địa, không còn đáng sợ nữa… Bọn họ muốn tìm tòi thật giả, lại không dám manh động, ta liền cho bọn họ một cơ hội đến Liêm Giản sơn. Cho nên không chỉ có phải làm, mà còn phải làm cho thật lớn.”
Đọc xong, Hà Yên Vân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng,
“Đôi Yên thật không dễ dàng mà, đại điển Hợp Tịch mà như là lấy chồng rồi đánh nhau vậy.”
Nguyễn Tiểu Liên thở dài, “Dù sao nàng ta là tông chủ, dù sao cũng phải nghĩ nhiều.”
Sau đó nữa, nội dung bức thư liền biến thành việc vặt hằng ngày, giữa những hàng chữ tất cả đều là trạng thái tiểu cô nương đang đợi gả.
Lần này người nhận thư là Nguyễn Tiểu Liên, đọc xong một nửa thì rất là khó hiểu. Hà Yên Vân trực tiếp lật tới dòng cuối cùng, chỉ thấy trên đó viết, “Dù sao Trần Dật đã nói, mọi chuyện đều có đệ ấy lo, muốn ta đừng có sầu.”
Hai người tương đối nghẹn lời, chuẩn bị hành lí để khởi hành.
Sư phụ của Nguyễn Tiểu Liên là phong chủ của Hề Bình phong thích náo nhiệt chọn hơn mười vị đệ tử, muốn đại biểu Thương Nhai sơn đi xem lễ.
Lúc đến Chấp sự đường lĩnh quà cưới, Hà Yên Vân tự nói, “Đưa pháp khí làm gì, còn không bằng đưa nàng ta hai con gà hấp gạo nếp.”
Nguyễn Tiểu Liên nói, “Ta có mang theo mà!”
Lạc Minh Xuyên viết một ngọc giản chúc mừng, ngôn từ thành khẩn, chân thành mong ước một phen, cuối cùng hạ xuống ấn Thương Nhai.
Ngày hôm đó, Ân Bích Việt đến hậu điện tìm y, vừa vặn nhìn thấy, cười nói,
“Hóa ra là Khúc tông chủ có chuyện vui.”
Tính ra Chiết Hoa hội chỉ là mấy năm ngắn ngủi trong quá khứ, mà mấy năm này xảy ra quá nhiều chuyện. Cho nên thiếu nữ áo tím gặp bên Thu hồ cũng giống như đã là chuyện cũ năm xưa.
Lạc Minh Xuyên nói, “Đệ còn nhớ nàng ta.”
Đây là một câu trần thuật.
Ân Bích Việt không hề cảm thấy gì mà gật đầu, “Ừ, có duyên gặp mặt một lần. Tính tình của Khúc tông chủ thẳng thắng, dung mạo xinh đẹp, danh bất hư truyền. Sư huynh không nhớ sao?”
Hắn đánh giá sắc mặt của Lạc Minh Xuyên, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, không chút do dự đổi giọng, “Đương nhiên ở trong lòng đệ, sư huynh là đẹp nhất. Người bên ngoài không bằng một phần vạn.”
Hà Yên Vân đứng ở một bên nhận thư chúc mừng, lập tức chào từ biệt hai người, không muốn ở lại thêm một chút nào nữa.
Chạy rồi còn nghe thấy giọng sư huynh dịu dàng vang lên,
“Nói bậy bạ gì đó. Hồng nhan xương khô, bề ngoài có gì mà quan trọng.”
Ân Bích Việt nghe vậy, cũng coi mình cả nghĩ quá rồi, đạo lữ nhà mình tính tình rộng rãi, làm gì mà ghen?
“Đệ là sợ sư huynh giận đệ…”
Lạc Minh Xuyên ôn hòa cười rộ lên, dù là ai thấy cũng phải khen một tiếng quả là quân tử,
“Sao huynh lại giận đệ. Dù sao cũng là người quen biết cũ, nếu như sư đệ muốn đi ễ Hợp Tịch của Khúc tông chủ, huynh nguyện cùng đi chúc mừng.”
Nhưng mà đêm hôm ấy, Ân Bích Việt lại hối hận không chịu nổi một lần nữa.
*****
Trong núi không biết năm tháng.
Đoàn Sùng Hiên vẫn gửi thư dài như trước, oán giận Bắc Địa năm nay nhiều nước mưa, nên phải phòng chống lũ lụt từ rất sớm.
“Tam sư huynh chắc là rất rỗi rãnh, tới giúp đệ trị thủy đi, dù sao huynh có thể ‘Rút đao cắt nước’ mà, đâu thành vấn đề. Còn tứ sư huynh lần trước có nói muốn tới Bắc Địa thăm đệ, sợ là huynh đã sớm quên mất, thật đúng là có đạo lữ thì quên mất sư đệ…”
Liễu Khi Sương đọc không nổi nữa, để cho bọn họ tự coi.
Yến Hành xem xong thì cạn lời, “Mỗi tháng huynh gấp rút về một lần là để xem đệ ấy nói cái này sao? Đệ ấy không thể làm một vị minh quân có tài có đức sao?”
Ân Bích Việt nói, “Bên người ngũ sư đệ không có ai để nói chuyện, sợ là đã khổ cực.”
“Có gì mà cực khổ, đệ ấy có chim mà, bốn con lận.”
Ân Bích Việt nghĩ thầm, huynh cũng không thể để Hoàng Đế ngày nào cũng quang minh chính đại đi chơi chim được?
Tu hành không biết năm tháng.
Ngày ấy, Ân Bích Việt và Liễu Khi Sương chép Đạo kinh, tâm như mặt hồ bằng phẳng. Lúc về viện, khí tức không ngừng tăng lên, hắn biết mình sắp sửa đột phá.
Hắn liền bước đến biển mây trên vách đá, chờ đợi mây kiếp tụ tập.
Mây kiếp mềm mại như sương, ánh lửa sáng như mây ráng chiều, hắn dùng lôi hỏa rèn Lâm Uyên kiếm lần nữa.
Tất cả đều thông thuận, ánh sáng vàng mênh mông bao phủ Thương Nhai sơn.
Vật chuyển sao dời, nóng lạnh xuân thu.
Hơn mười năm sau, linh khí ở năm đại lục luôn luôn biến đổi lớn. Không ngừng truyền ra tin tức có người đột phá.
Cho nên người sau này nghe nói có nơi xuất hiện một vị Á Thánh thì cũng sẽ không cảm thấy khó tin nữa.
lời tiên đoán của Chưởng viện tiên sinh hoàn toàn được chứng thực, đây là một thời đại Quần Tinh rực rỡ.
Các thiếu niên tài năng kinh người đó rồi sẽ trưởng thành rồi trở thành một nhân vật lớn một mình gồng gánh một phương. Bọn họ sống ở thế giới này, tu hành, ngộ đạo cùng nhau chiến đấu.
Chiến đấu với đối thủ mà số mệnh đã định, chiến đấu với chính mình trong quá khứ, chiến đấu với quỹ đạo của sao và vận mệnh khó lường.
Vĩnh viễn không thôi.———————— Hoàn chính văn