“Xuống xe.” Chu Độ nói.
Đàm Anh mang tâm trạng phức tạp bước xuống xe, tối qua vừa mưa, nhưng hôm nay bầu trời xanh thẳm bao la, còn được khảm lên mấy đám mây mềm mại.
Ngày hôm nay Chu Độ, luật sư Chu không tới hãng luật, sáng sớm đã lái xe tới dưới lầu nhà Đàm Anh, đón cô đi đăng kí kết hôn. Tới cửa cục dân chính, Đàm Anh không nhịn được nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Anh không suy nghĩ thêm sao?”
Dựa vào trạng thái điên cuồng của Kim Tại Duệ, nếu như Đàm Anh kết hôn, Kim Tại Duệ nhất định sẽ khiến cho Đàm Anh nếm thử mùi vị mất đi người bạn đời, tới nếmtrải cảm giác hắn mất đi Quan Dạ Tuyết.
Những người khác hiện đã tạm an toàn, Lâm Duy Tư, Đường Lê đã có thể quay lại nhịp sống bình thường, bao gồm cả Đàm Anh, đều có thể tạm thời không phải chịu đe dọa nữa, vì tất cả nguy hiểm đều chuyển tới một người khác___Chu Độ thực sự kết hôn với cô, trước khi anh chết, Kim Tại Duệ nhất định sẽ không để Đàm Anh chết.
Chu Độ nói: “Anh rất tỉnh táo.”
Đàm Anh nói: “Không cần kí thỏa thuận gì đó sao, ví dụ như tài sản trước hôn nhân.”
Anh day day góc trán, đè khóe miệng đang nhếch lên, hiếm khi xuất hiện cảm giác bất lực: “Chia tại sản sau kết hôn cho em còn không vui à, Đàm Anh, hay là tài sản của em nhiều hơn anh?”
Đàm Anh biết hiện giờ anh có tiền có địa vị, cho nên mới cảm thấy anh quá ngốc. Anh đang mưu cầu cái gì chứ, mưu cầu bản thân rơi vào nguy hiểm, chia một nửa số tiền kiếm được cho một người phụ nữ khác sao? Mỗi một chuyện cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
“Anh hối hận thì phải làm sao?”
Chu Độ nói: “Em không hối hận là được.”
“Chuyện này thực sự là đòi mạng.” Đàm Anh nghiêm túc nhìn anh, ý định nói rõ mức độ đáng sợ của chuyện này.
Chu Độ nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Đúng là khá đòi mạng.”
Đàm Anh vẫn không thể nào dao động được anh, hai người giằng co bên ngoài mất một lúc, thấy Chu Độ kiên trì, cô cũng quyết tâm, anh còn không sợ, thì cô sợ gì chứ?
Bọn họ đi qua bên kia, hôm nay không phải là ngày tốt, người tới đăng kí kết hôn khá ít, đằng trước chỉ có một đôi vợ chồng mới cưới đang chuẩn bị chụp ảnh.
Bọn họ đều rất trẻ, nhìn có vẻ khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, cô gái rất khẩn trương, chàng trai thì cười cười sửa lại mái tóc cho cô gái. Tách một tiếng, bức ảnh đăng kí của hai người được chụp xong. Đàm Anh nhìn thấy, nụ cười của bọn họ đều rất ngọt ngào, là loại vui vẻ phát ra từ trong đáy lòng, khó mà che lấp được.
Hai người khoác tay nhau đi ra, lúc đi ngang qua hai người Đàm Anh, cô gái kia tò mò nhìn một cái.
Không có gì khác, thực ra so sánh với bọn họ tới kết hôn, Đàm Anh và Chu Độ đứng hơi xa nhau, hai người cách nhau khoảng cách nửa mét.
Cô gái đặt tay vào lòng bàn tay chồng mới cưới, liên tục quay đầu lại nhìn.
Đàm Anh biết như thế này rất kì quái, đôi này của bọn họ đúng chuẩn người mới bằng mặt không bằng lòng, người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt, giống như ra ngoài bàn chuyện làm ăn, bản thân cô cũng lộn xộn vô cùng, thậm chí có chút mê mang.
Chu Độ giơ tay ra: “Giấy tờ.”
Sau khi nộp giấy tờ xong, hai người ngồi trên bàn điền mẫu đơn [đơn xin đăng kí kết hôn], Sau khi Đàm Anh viết xong tên, không nhịn được nhìn sang Chu Độ bên cạnh.
Anh đã viết tới hai dòng phía sau rồi, chữ của người đàn ông phóng khoáng sắc sảo, vô cùng thoải mái, không hề do dự chút nào. Tâm tình của cô rất kì lạ, đương nhiên nói không đến vui mừng, nếu như là sáu năm trước, có người nói với cô, tương lai cô có thể gả cho Chu Độ, nói không chừng cô sẽ hưng phấn đến nỗi lăn lộn trên giường vài vòng, lúc viết tên của mình sẽ có chút lải nhải.
Nhưng hiện tại cô là kẻ thu hút tai họa, cứ nghĩ đến người đàn ông bên cạnh vì giúp cô chống đỡ mà kết hôn với cô, nói không chính xác khi nào anh sẽ xảy ra chuyện, có chán ghét oán hận anh hơn nữa, thì trong lòng Đàm Anh cũng không thể nào vui vẻ được.
Chỉ cần không phải là biến thái, không có người nào vì người khác có thể sẽ chết mà vui mừng.
Nhân tính trong người cô nhanh chóng vọt lên, nhịn không được nắm chặt lấy tay anh, ngăn cản anh tiếp tục viết, lặp lại nói: “Chu Độ, anh suy nghĩ lại một chút.”
Anh tách bàn tay cô ra: “Suy nghĩ rất rõ ràng.”
Bây giờ người người tránh cô còn không kịp, Đàm Anh cảm thấy Chu Độ mắc bệnh mất rồi. Tới bước chụp ảnh, nhân viên công tác nhịn không nổi nói: “Dựa gần một chút, cười, ôi ôi, đúng, nở nụ cười, rất tốt.”
Đàm Anh cũng không dám nhìn Chu Độ bên cạnh có cười hay không, cô nhếch khóe miệng lên, miễn cưỡng lộ ra nụ cười đầu tiên sau quãng thời gian này. Tấm ảnh được chụp trong một khoảnh khắc nào đó, cô nhịn không được suy nghĩ, nếu bản thân cô vẫn còn là cô gái ái mộ Chu Độ của sáu năm trước thì tốt biết bao, lúc này cảm giác hạnh phúc có lẽ sẽ rất mãnh liệt?
Hai quyển sổ đăng ký kết hôn đến tay cảm giác nóng bỏng, Chu Độ giơ tay lấy một quyển trong tay cô: “Đi thôi.”
Đàm Anh nhìn thấy anh điềm nhiên, nhịn không được hé mở quyển sổ đăng kí nhìn một cái, nhìn ảnh chụp chung của hai người, cô hơi giật mình, vốn cho rằng sẽ cực kì không hài hòa, không ngờ lại ấm áp ngoài dự liệu.
Trong tấm ảnh, nụ cười của cô xán lạn rực rỡ, mắt mày cong lên, khóe môi giương lên cao. Khóe môi của người đàn ông bên cạnh cũng cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười.
Anh cười lên còn tự nhiên còn đẹp hơn cô, giống như…..nụ cười phát ra tự đáy lòng. Lần đầu tiên Đàm Anh thấy Chu Độ cười như thế này, không ngờ lại nhìn thấy từ một tấm ảnh, lại còn là ảnh đăng kí kết hôn.
Cô ngồi bên ghế phụ lái, hồ nghi nhìn luật sư Chu yên lặng như nước đang lái xe, nhịn không nổi nghi ngờ, có phải nhân lúc cô không để ý, nhân viên công tác pts cho anh không nhỉ.
Đàm Anh nhịn không được sát lại gần anh: “Ban nãy anh cười rồi?”
Anh rũ mắt nhìn cô, chuyển sang chủ đề khác: “Hôm nay anh không tới hãng luật, em muốn đi đâu, bây giờ còn sớm, có muốn đi ăn bữa cơm không?”
Đàm Anh nói: “Kim Tại Duệ đang giám sát tôi, ra ngoài không an toàn.”
“Không sao, anh ở đây.”
Vậy thì đương nhiên là tốt rồi, đã lâu lắm rồi Đàm Anh không ra ngoài, cô mở bản đồ chỉ đường ra: “Vậy tới trung tâm thương mại xem sao.”
Chu Độ khởi động xe, khóe môi hơi cong lên khó nhận ra. Từ khi Đàm Anh về nước đến nay, đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh cùng nhau ăn một bữa cơm. Đi ra khỏi nhà hàng, Chu Độ dừng bước, đột nhiên nói: “Đàm Anh.”
“Hử, sao vậy?”
Cô chạy bước nhỏ tới, phát hiện Chu Độ đang đứng trước cửa tiệm áo cưới, anh nói: “Đi thử nhé?”
Đàm Anh không tự nhiên nói: “Hình như chúng ta không quá cần tới cái này, lẽ nào anh còn muốn tổ chức hôn lễ?”
“Cả đời chỉ kết hôn một lần, tại sao lại không tổ chức?”
Đàm Anh buột miệng nói: “Sao anh biết cả đời này chỉ kết hôn một lần, lỡ như có lần thứ hai thì sao?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt không còn ấm áp, mang theo vài phần tức giận lạnh lẽo. Chu Độ nắm lấy tay cô, kéo cô vào bên trong: “Cô Đàm, có phải kết hôn ngày đầu tiên, em muốn tức chết anh không.”
Đàm Anh không phục nói: “Chu tiên sinh, tôi chỉ đanggiả thiết trước thôi.”
“Sẽ không xuất hiện giả thiết như thế này.” Anh dừng lại, nói, “Em cho rằng Kim Tại Duệ là kẻ ngốc à, lĩnh giấy kết hôn hắn sẽ tin là thật?”
Nói cũng đúng nhỉ, cho dù đóng phim cũng đóng hết cả bộ. Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón bọn họ, hỏi han yêu cầu của Đàm Anh.
Kết hôn quá đột ngột, cô hoàn toàn không có chuẩn bị gì.
Vốn chưa từng nghĩ sẽ làm cô dâu, lại còn gả cho Chu Độ, Đàm Anh chỉ đành nghe xem nhân viên bán hàng nói như thế nào.
“Bên này là mẫu váy cưới R.K mới nhất của chúng tôi, rất hợp với cô Đàm, cô có muốn thử không?”
Là một chiếc váy cưới có đóa hoa màu trắng xinh đẹp vô cùng, chỉ riêng voan trùm đầu đã dài năm mét, vốn Đàm Anh chẳng nhiệt tình gì với hôn lễ, chỉ cảm thấy rất kì lạ, mà cô mặc váy cưới tay cầm hoa, nhìn thấy người trong chiếc gương, dường như lại nhìn thấy bản thân năm mười chín tuổi, ôm ấp trái tim thiếu nữ.
Nhân viên bán hàng kinh ngạc cảm thán: “Trông cô đẹp lắm.”
Không có người nào không thích được khen, Đàm Anh cười khẽ nói: “Cảm ơn.”
Nhân viên bán hàng nói: “Để chồng cô xem một chút đi.”
Chồng cô, hai chữ này bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy khó thích ứng. Bỗng nhiên, tấm rèm được kéo ra, Đàm Anh nhìn thấy Chu Độ đang đợi ở bên ngoài.
Anh ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân, đang lật xem một quyển tạp chí váy cưới. Bộ vets màu đen thẳng thớn, nhan sắc lạnh lùng của anh khiến cho mấy cô gái trong cửa tiệm thò đầu ra nhìn trộm.
Chu Độ nâng mắt lên, ánh mắt dừng trên người cô. Sau đó cô nhìn thấy rõ ràng trong mắt Chu Độ mang theo tia hoảng hốt, buông quyển tạp chí trong tay xuống, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn cô.
Trong đầu Đàm Anh đột nhiên trở nên trống rỗng, kéo tấm rèm lại.
Nhân viên bán hàng bên cạnh ngây ra, sau đó mấy cô gái phì cười ra tiếng: “Cô Đàm, cô dây là đang xấu hổ sao?”
Đàm Anh phẫn nộ nói: “Ai xấu hổ chứ!” Mau chóng thay ra, cô không thèm mặc cái này nữa!
Sau khi thay xong quần áo của mình, Đàm Anh mới đi ra ngoài, nghe thấy nhân viên bán hàng đang hỏi Chu Độ, có vừa ý hay không. Thấy Chu Độ đnag định nói, cô cắn răng nói: “Tôi muốn xem thêm.”
Chu Độ hơi mím môi, hàng mi rũ xuống giấu đi ý cười: “Ừ, nghe cô ấy.”
Có bài học kinh nghiệm lần trước, Đàm Anh không thử váy cưới nữa. Lúc mua nhẫn vô cùng tốc độ, chỉ dùng “đều được” và “tùy ý” tới thay.
Chu Độ nhìn cô một cái, chọn một chiếc nhân nữ xinh đẹp, nắm lấy tay cô, đeo vào ngón vô danh của cô. Đàm Anh vốn tưởng rằng anh tùy tiện lấy một chiếc, không ngờ kích cỡ lại vừa như in.
ĐàanAnh bỗng có cảm giác sợ hãi không tên, sự việc phát triển tới bước này, vô cùng phực tạp. Một mặt cô hận anh năm đó bạc tình bạc nghĩa bắt cô truyền máu cho Sở An Mật, một mặt lại không thể không cảm kích sự giúp đỡ của anh ngày hôm nay.
Dường như cô làm thế nào cũng không đúng, vì anh không màng tính mạng bảo vệ, cô không thể lúc thế này lúc thế kia xị mặt cho ân nhân của mình nhìn. Không thể không thừa nhận, là vì Chu Độ chống chọi, đối kháng với Kim Tại Duệ, cô và người thân của mình mới có thể sinh sống như bình thường.
Mặt khác, nếu như hoàn toàn quên đi quá khứ, hoảng loạn thích anh một lần nữa, sẽ khiến cô nhớ về sau năm trước bản thân mình thua thành một đống nát bét, còn có người ba tự sát của cô. Con người sao có thể ngu ngốc như vậy, ngã ở một chỗ tới hai lần?
Cô rơi vào trong mê mang, không có cách nào hận anh thêm, nhưng cũng không dám nảy sinh tình cảm với anh nữa.
Chiếc nhẫn vừa in.
Chu Độ nhìn thấy sắc mặt cô, nói: “Không thích chúng ta lại chọn cái khác.”
Đàm Anh thu tay lại, thở dài một hơi: “Cái này đi.” cô liếc mắt, phối hợp với chiếc nhẫn tinh tế này là giá cả đắt đến kinh người.
Chu Độ quẹt thẻ, lấy thêm một chiếc nhẫn nam, rồi dắt cô ra khỏi trung tâm thương mại. Chẳng biết là anh có đoán được thái độ của Đàm Anh đang mâu thuẫn không, nên cũng không bảo cô đeo chiếc nhẫn kia lên cho anh.
Đi qua công viên nhỏ, Chu Độ mở miệng nói: “Ngày mai là thứ bảy, anh đến giúp em dọn nhà.”
“Hử? Dọn nhà gì….” Đàm Anh cuối cùng cũng ý thức được, hai người là vợ chồng hợp pháp, nên sống cùng nhau.
Chu Độ nắm chặt lấy vô lăng, không biến sắc nói: “Anh Có nhà ở Tây Giao, năm ngoái sửa sang lại, em qua đó rất an toàn. Tạm thời Kim Tại Duệ sẽ không tìm em phiền phức.”
Đàm Anh xấu hổ nói: “Ồ, được.” Giấy kết hôn đã lĩnh rồi, già mồm có tác dụng gì chứ?
Ngón tay anh buông lỏng ra: “Ừ, mười giờ anh đến.”
*
Mười giờ tối, nhóm wechat của hãng luật Độ Hành bỗng nổ tung.
[Độ Hành-Chu Độ: thông báo một chuyện, tôi kết hôn rồi.]
[Độ Hành-Tiểu Dương: ha ha ha, vừa nhìn một cái là biết Ân-par lại giả mạo Chu-par, Ân-par không phải chứ, trò này anh đã dùng qua rồi, bọn em không bị mắc lừa đâu.]
[Độ Hành-Vương Đình: đúng đó, Ân-par anh nói đùa ít nhất cũng chọn cái nào đáng tin cậy một tí, Chu-par làm sao có khả năng kết hôn chứ. Anh ấy gửi tin nhắn chắc chắn liên quan tới công việc thôi.]
[Độ Hành-Triệu Song Song: ha ha ha ha ha]
Ân Chi Hành mở ra, phát hiện rất nhiều người đang nhắc đến mình, anh ta chẳng hiểu mô tê gì___
[Độ Hành-Ân Chi Hành đẹp giai nhất: các cô cậu đang nói cái gì, cái gì mà tôi nói đùa?]
Anh ta lật lên bên trên, rất nghi ngờ bản thân mình nhìn nhầm.
[Độ Hành-Ân Chi Hành đẹp giai nhất: Mẹ kiếp!!!! Anh Độ cậu kết hôn rồi!]
Lúc này mới có người phản ứng được không đúng, người xuất hiện này là Ân-par, vậy người ban nãy?
Ngay sau đó, Chu Độ gửi một bao lì xì.
Tay nhanh hơn so với não, mở ra được lắm, một bao lì xì 99999, tự động chia. Không còn người nào cảm thấy đây là trò đùa nữa.
Cho nên, Chu-par tin đồn có bạn gái, nhưng thực tế không có, không hiểu phong tình, chỉ hiểu công việc đã! Kết! Hôn! Còn là kết hôn chớp nhoáng, lại rộng rãi tới mức gửi một bao lì xì toàn số 9.
Đây phải mê tín đến mức nào, mới có thể gửi lì xì to như thế này!
Có người thăm dò hỏi một câu: “Chu-par, tân hôn vui vẻ, chúc anh và chị dâu trăm năm hòa hợp.”
[Độ Hành-Chu Độ: ừ, cảm ơn [lì xì]
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu rồi, điên cuồng chúc phúc.
Trong nhóm nhỏ cũng nổ tung, nhóm này không có Chu-par nghiêm túc, cũng không bàn công việc, là nơi đám luật sư tám nhảm. Bình thường hóng hớt hay chê bai đều ở cái nhóm này, ngay cả Ân Chi Hành cũng không có trong đây, dù sao ông chủ vẫn là ông chủ.
Có người nhịn không được nói: “Tôi đã nói Chu-par muộn tao*, các cậu xem, đây phải vui mừng đến mức nào, mới có thể tự mình thông báo chứ.”
*Muộn tao: chỉ người bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm nóng bỏng nhiệt tình.
“Đúng, tôi còn tưởng Chu-par sẽ sống cùng case cả đời cơ.”
“Nếu như bây giờ đi hỏi tâm trạng của Chu-par, các cậu đoán xem anh ấy sẽ nói gì.”
“Tôi đoán anh ấy sẽ nói, tàm tạm, còn được.”
“Tàm tạm, còn được +1”
“+10086.”
*10086: tổng đài của mạng di động Trung Quốc.
“Viết là: Tạm tạm, còn được. Đọc thành: tâm trạng ông đây tốt sắp nổ tung rồi!”
Cùng lúc này, Đàm Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, gửi tin nhắn cho Chu Độ: “Tôi vẫn chưa nói cho mẹ tôi biết, anh thì sao, nói cho bà ngoại và bạn bè chưa?”
“Nếu chưa nói, ngày khác chúng ta nghĩ xem, nên nói với mọi người thế nào.”
Chu Độ cầm lấy điện thoại, nhìn tin nhắn Đàm Anh gửi tới, lại quay sang nhìn bên kia đã khắp chốn vui mừng, đồng nghiệp ở hãng luật gửi lời chúc phúc cho bọn họ.
Anh yên lặng hồi lâu, ý thức được bản thân mình làm cái gì, gửi tin nhắn qua cho Đàm Anh.
“Ừ, chưa nói.”