Vắng Em Không Vui

Chương 21: Em mong anh vắng em không vui (7)




Điện thoại của Đàm Anh rơi xuống, thảng thốt không nói lên lời. Chân tay cô lạnh toát, cảm thấy bản thân mình như đang trong một cơn ác mộng hoang đường. Cô cho rằng mình đã giúp Quan Dạ Tuyết trốn thoát, nhưng sự thực thì sao? Cô đã hại chết Quan Dạ Tuyết.

Phát hiện ra chống đối cũng vô vọng, Quan Dạ Tuyết lại dựa vào cách này, để đòi lại công bằng cho Kim Manh Manh. Nghĩ tới khoản tiền mà Quan Dạ Tuyết chuyển đến và một tiếng cảm ơn kia, Đàm Anh khó chịu tới mức không thể thở được.

Trong lòng cô vẫn ôm một hi vọng nhỏ nhoi, hi vọng đây chỉ là một chút thủ đoạn thu hút dư luận của Quan Dạ Tuyết thôi, thực ra cô ấy vẫn còn sống.

Đàm Anh bắt xe đi khỏi bệnh viện, lao thẳng tới căn hộ Quan Dạ Tuyết xảy ra chuyện. Lúc cô tới nơi bên ngoài đã bị cảnh sát giăng dây cảnh giới, không cho phép bất cứ người nào đi vào.

Những người xung quanh nói: “Thật đáng thương, mới hơn hai mươi tuổi nhỉ, cứ như thế mà chết rồi, nghe nói còn là phu nhân nhà giàu.”

“Chẳng thế thì sao, nhưng mà cô ấy thảm lắm, video kia tôi xem rồi, chồng cô ấy đúng là không phải con người, vụng trộm với người khác, con gái bị người tình hại chết, còn bản thân thì bị người ta xem thành kẻ điên nhốt hơn một năm, chuyện này đổi thành ai cũng sẽ nghĩ quẩn.”

“Chồng cô ấy là người đàn ông ban nãy xông vào sao, trông hắn có vẻ nhếch nhác, giống như sắp khóc tới nơi rồi ấy.”

Một bà dì nói: “Bây giờ mới hối hận, có tác dụng gì chứ, nếu như con gái tôi gả cho loại súc sinh này, tôi có chết cũng không nhắm mắt. Người trẻ tuổi chẳng phải có câu gọi là gì nhỉ, thâm tình đến trễ còn rẻ mạt hơn cọng cỏ.”

Khuôn mặt Đàm Anh trắng bệch, bị đẩy ra khỏi đám người.

Không chỉ có quần chúng tới xem náo nhiệt nhiều, ngay cả phóng viên đều chạy tới, vệ sĩ Kim Tại Duệ mang tới bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, không cho phép phóng viên chụp ảnh, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.

Ngay tại lúc này, có phóng viên cầm loa hét lớn: “Ra ngoài rồi!”

Vô số ống kính xoay qua, đối diện với cửa phòng. Đàm Anh nhìn qua, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen ôm một cô gái đi ra ngoài.

Cô gái nhỏ yên lặng bị hắn ôm trong lòng, mái tóc ướt nhẹp, khuôn mặt áp vào lồng ngực người đàn ông. Vẻ mặt của hắn ta tiều tụy không giống bình thường, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu.

“Kim nhị thiếu, Kim phu nhân thực sự đã chết rồi sao?”

“Trong video cô ấy mạnh mẽ lên án anh và chị dâu vụng trộm loạn luân, xin hỏi đó là sự thật sao?”

“Kim nhị thiếu, anh thực sự bao che cho hung thủ giết con gái mình sao? Hiện giờ anh ôm thi thể của Kim phu nhân, muốn đi đâu vậy?”

Đàm Anh chưa từng nhìn thấy một Kim Tại Duệ nhếch nhác đến mức này. Phóng viên chỉ lo cho tin tức lớn bùng nổ, hoàn toàn không thèm để ý sỉ diện cuối cùng của người đã khuất, ánh đèn flash nhằm vào người trong lòng hắn mà chụp, ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm đám người: “Hôm nay con mẹ nó kẻ nào dám chụp cô ấy một tấm thử xem.”

“Văn Tam, kẻ nào dám chụp thì đập nát máy ảnh, tay cũng đánh gãy ném ra ngoài.”

Đám phóng viên bị giọng nói khủng bố đáng sợ của hắn dọa đứng hình, bỗng chốc không có người nào chụp ảnh nữa, mặc dù có cảnh sát ở chỗ này nhưng trạng thái của Kim Tại Duệ, rõ ràng sắp phát điên rồi.

Xe được lái tới, hắn ôm Quan Dạ Tuyết lên xe, khẽ hôn lên trán cô, âm thanh run rẩy: “Không sao rồi, Dạ Tuyết, anh đưa em về nhà.”

Chiếc xe đắt tiền đã đi xa, chỉ còn lại đám phóng viên ngơ ngác nhìn nhau. Rất nhanh quần chúng cũng tản đi, để lại một mảnh khóc thương.

Hi vọng của Đàm Anh vỡ nát, cô ngây ngốc theo đám người ra ngoài, một người phụ nữ mặc đồ vệ sinh màu xanh vỗ vai cô, nói: “Cô Đàm, cô Quan đưa cho cô.”

Đàm Anh mở bức thư ra, bên trên là nét bút thanh tú của Quan Dạ Tuyết____

“Anh Anh, đừng tự trách, là chị có lỗi với em, quá mức yếu đuối, không có dũng khí để tiếp tục sống nữa. Từ nhỏ chị đã không phải là người kiên cường, nhưng người làm mẹ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cho dù bị người ta chà đạp như thế nào, Manh Manh còn thì chị có dũng khí để sống tốt, nhưng ngay đến cả Manh Manh bọn chúng cũng không để lại cho chị. Hơn nửa năm trước, chị muốn đi theo Manh Manh, con bé còn nhỏ như vậy, không có mẹ bên cạnh lại ngủ ở nơi đất lạnh kia sẽ sợ hãi. Nhưng chị không thể để hai kẻ súc sinh này xóa sạch dấu vết con bé từng tới thế gian này, chị phải chứng minh cho con bé thấy, người làm hại nó, mẹ sẽ khiến bọn chúng gặp báo ứng. Đừng khổ sở, chỉ là chị đã hoàn toàn tự do rồi. Chúc mọi thứ tốt đẹp, trân trọng hạnh phúc, vĩnh viễn đừng giống như chị____Quan Dạ Tuyết.”

Nắm chặt bức thư nhăn nhúm, Đàm Anh bừng tỉnh, cô nhớ khi còn rất nhỏ, luyện xong đàn rồi mở cửa sổ ra, chị gái dịu dàng yên tĩnh nhà bên đang cúi đầu tưới hoa.

Từ nhỏ mọi mặt của cô đều ưu tú, thiện lương xinh đẹp, năm tháng mang tất cả dịu dàng phủ hết lên người cô, tới khi sinh mệnh kết thúc, ngay cả phản kích của cô cũng quá mềm mại. Lúc Đàm Anh xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều tránh không kịp, những người bạn mà thường ngày có quan hệ tốt với ba cô thấy nhà cô đều đi đường vòng, chỉ sợ bị liên lụy. Chỉ có Quan Dạ Tuyết đón cô ra, đưa cô lên máy bay, ôm cô nói: “Chị Quan ở đây, chị đưa em tới nơi có cuộc sống mới. Anh Anh, đừng buông tay, trưởng thành rồi em sẽ phát hiện thế giới này tươi đẹp biết bao.”

Thế giới này trong nhận thức của Quan Dạ Tuyết tươi đẹp đến thế, cô quý trọng sinh mệnh, cuối cùng ngay tới dũng khí sống tiếp cũng không còn nữa.

*

Chuyện về Quan Dạ Tuyết mau chóng lên men, ngoài ý muốn là, hotserch lần này không nhanh chóng bị đè xuống. Cố phiếu doanh nghiệp nhà họ Kim xuất hiện biến động, ngày hôm đó sau khi Kim Tại Duệ ôm Quan Dạ Tuyết rời khỏi, không xuất hiện trong tầm nhìn của quần chúng nữa

Đan Ngưng bị bắt đi điều tra, cao tầng trong công ty nhà họ Kim bắt đầu ồn ào muốn tách ra, nhiều người cảm thấy Kim tại Duệ đức không xứng vị, không nên đảm nhiệm chức chủ tịch nữa, ý đồ muốn triệu tập cuộc họp cổ đông bãi nhiệm hắn.

Chuyện lớn như thế này, cũng chẳng thể nào kinh động được đến Kim Tại Duệ, hắn dường như biến thành người ngoài cuộc thờ ơ lạnh nhạt, hotserch cũng chẳng đè xuống nữa, mặc kệ tin tức về cái chết của Kim Manh Manh trồi lên.

Nhưng nếu nói hắn hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian cũng không đúng, ít nhất những bức ảnh không vẻ vang của Quan Dạ Tuyết một tấm cũng không lọt ra ngoài, chỉ có hắn mới có thủ đoạn như vậy.

Không tới hai ngày, Đàm Anh nhận được thư điện tử từ công ty, thông báo cô bị sa thải. Ban đầu Đàm Anh không nghĩ nhiều, dù sao cô là nhân viên thực tập, thời gian này thường xuyên nghỉ việc xác thực ảnh hưởng không tốt. Buổi sáng cô ra ngoài mua thức ăn, Đàm Anh phát hiện ngoài cửa bị người ta ném xác thỏ chết, bốc lên mùi hôi thối buồn nôn, ngày hè nóng nực, còn có ruồi bay qua bay lại.

Đàm Anh nhăn mặt xử lý xác con thỏ.

Ra cửa không được bao xa, một bồn hoa từ trên trời rơi xuống, suýt nữa thì rơi lên người cô, nát vỡ thành từng mảnh. Trái tim Đàm Anh đập loạn, nếu như gần thêm một chút nữa, những mảnh nát vụn này chính là đầu cô.

Cô nhìn lên trên, nhưng phát hiện tòa nhà yên lặng, chẳng có lấy một bóng người, nhưng Đàm Anh chẳng cảm thấy bản thân mình gặp vận rủi, hoặc là đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Cô nghĩ tới đôi mắt vằn đỏ của Kim Tại Duệ ngày đó.

Chu Độ từng nói, Kim Tại Duệ yêu Quan Dạ Tuyết.

Nếu đây là sự thật, vậy thì cái chết của cô nhất định là đả kích rất lớn đối với Kim Tại Duệ. Cho nên Đan Ngưng mới bị cảnh sát dẫn đi, xung quanh Đàm Anh xuất hiện các loại ngoài ý muốn. Cô ý thức được, Kim Tại Duệ cho rằng cái chết của Quan Dạ Tuyết đều liên quan đến bọn họ.

Đàm Anh đoán, Kim Tại Duệ nhận định Đan Ngưng là kẻ đầu sỏ, cho nên đã thêm dầu vào lửa, mặc kệ dư luận lên men, liên quan tới sản nghiệp nhà họ Kim cũng chẳng thèm để tâm, hắn muốn Đan Ngưng ngồi tù. Còn cô, hắn cho rằng nếu như cô không đưa Quan Dạ Tuyết đi, hiện giờ Quan Dạ Tuyết vẫn tốt đẹp, ở lại bên cạnh hắn, sẽ không tự sát.

Những suy đoán này khiến trái tim Đàm Anh nặng nề, cô chỉ hơi thất thần một lát, một chiếc xe có rèm che tăng tốc đâm về phía Đàm Anh, may mà cô phản ứng nhanh, vội nhảy lên trạm xe buýt bên cạnh.

Chiếc xe kia chạy ngang qua bên cạnh cô, nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng. Đàm Anh cố gắng bình tĩnh lại, đè nén sợ hãi, muốn chụp lại biển số của chiếc xe kia. Kết quả biển số của chiếc xe dùng một chiếc kẹo cao su che mất, hai con số nhìn không rõ ràng.

Lâm Duy Tư tới tìm Đàm Anh đúng lúc nhìn thấy một màn này, sắc mặt thay đổi, chạy tới đỡ lấy vai Đàm Anh ngó trên nhìn dưới một lượt: “Cậu không sao chứ, tên tài xế kia không có mắt à, rõ là đâm thẳng vào cậu.”

Đàm Anh vội vàng đẩy tay y ra: “Tôi không sao, cậu tránh xa tôi ra một chút.”

“Cậu sao vậy? Tôi biết cái chết của chị Quan là đả kích lớn với cậu, cậu đừng tự trách. Còn chuyện công việc, tôi đi tìm trưởng phòng nói chuyện, cậu….”

“Lâm Duy Tư cậu nghe tôi nói, tôi không tự trách, tôi biết người sống phải nhìn về phía trước. Cái chết của Kim Manh Manh được chú ý tới, là kết quả mà chị Quan muốn thấy nhất.” Đàm Anh nghiêm túc, “Cậu đừng vì chuyện công việc của tôi mà chạy đôn chạy đáo, vừa đúng dịp tôi nghỉ ngơi một thời gian, sau này chậm rãi tìm việc mới. Quãng thời gian này cậu đừng tới tìm tôi, tôi nói thật đấy, chỉ sợ Kim Tại Duệ phát điên rồi.”

Lâm Duy Tư cau mày, còn muốn nói gì đó, Đàm Anh làm một động tác, mím môi lại: “Đừng qua đây, tôi về phải về nhà.”

Cô quay đầu rời khỏi, lo sợ bất an về tới nhà, cảm giác bị ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm như hình với bóng không bớt đi là bao. Cô chỉ có thể cầu mong Kim Tại Duệ không vươn tay động đến những người xung quanh cô.

Nhưng không đến hai ngày, Lâm Duy Tự bị buộc nghỉ không lương, không chỉ y, Đường Lê bị nhân viên trong viện đánh vỡ đầu, không thể đi làm được.

Luôn có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đàm Anh, hiện giờ mỗi khi cô ra ngoài, sẽ luôn xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, không đến nỗi mất mạng, chỉ khiến cô bị thương hoặc sợ hãi.

Đàm Anh ý thức được, Kim Tại Duệ đang thu nhỏ không gian sinh tồn của cô, muốn cô cảm nhận được mùi vị người cô trân trọng bị tổn thương. Cũng vì vậy, chuyện của Lâm Duy Tư và Đường Lê gần như khiến cô lo lắng muốn điên, nhưng không dám liên lạc với bọn họ, chỉ có thể thờ ơ.

Kim Tại Duệ là một kẻ điên, hắn biết làm thế nào để tan rã lòng người, chẳng trách ba mẹ của Quan Dạ Tuyết yêu thương cô ấy như vậy, cuối cùng cũng không hỏi han gì tới cô ấy nữa.

Đàm Anh chọn báo cảnh sát, cảnh sát điều tra xong rồi nói: “Đây đều là chuyện ngoài ý muốn không tìm ra dấu vết, chúng tôi cũng không có cách nào. Tóm lại, cô Đàm, bản thân cô cũng chú ý thêm một chút.”

Trái tim Đàm Anh không ngừng rơi xuống, trong những ngày tháng kiềm nén như thế này, cô thi thoảng làm vài động tác thể dục, xem phim hài, duy trì tâm trạng. Chẳng cách nào nói đạo lý với một kẻ điên cả, trước khi chưa tìm ra các giải quyết, chỉ có thể gặp chiêu tiếp chiêu.

Sau giấc ngủ trưa, có thấy có hai cuộc điện thoại nhỡ số lạ, Đàm Anh gọi lại, tưởng rằng sẽ nghe được nội dung dọa nạt gì đó, không ngờ đầu bên kia là âm thanh của Chu Độ: “Đàm Anh, là anh.”

Đàm Anh giật mình, có sức sống hơn: “Luật sư Chu.”

Chu Độ nói: “Vụ án của Úy Đào Đào kết thúc rồi, trước kia anh đồng ý với em, đưa mẹ em….”

“Luật sư Chu, tôi có thể nhờ vả anh một chuyện không? Tôi biết yêu cầu như thế này không hợp lý, anh có thể…..tạm thời giúp tôi chăm sóc mẹ tôi mấy ngày không?”

Chu Độ nói: “Có thể.”

“Cảm ơn anh.” Lần này là thật lòng không thể thật lòng hơn, Đàm Anh biết rõ ràng, nếu như Tôn Nhã Tú quay về, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Đầu bên kia dừng lại, Chu Độ hỏi: “Đàm Anh, em sao vậy?”

Đàm Anh cười khổ một tiếng, chẳng ai đoán được Kim Tại Duệ sẽ điên đến mức này. Lần đầu tiên Đàm Anh hi vọng luật sư Chu tuyệt đối không được xảy ra chuyện, cho nên cô nói: “Tôi không sao, luật sư Chu, lần này là thật đó, đợi khi vụ án của Kim Manh Manh kết thúc, tôi sẽ không trách anh nữa.”

Chu Độ có thể cứu mẹ cô.

Anh yên lặng một lát, thấp giọng nói: “Ừ.”

Đàm Anh không đợi anh nói thêm, trực tiếp cúp điện thoại, liên lạc với người khác càng ít càng tốt, Chu Độ không bị ảnh hưởng, Tôn Nhã Tú mới được an toàn.

Ngày thứ hai, Lâm Duy Tư lái xe về nhà, lại xảy ra chuyện, xe của y bị người khác động tay, suýt chút nữa gặp tai nạn. Y không quên gọi điện thoại cho Đàm Anh: “Không sao không sao, đều là ngoài ý muốn, ngày mai tôi tới thăm cậu.”

Chưa kịp đợi Đàm Anh mở lời, bên kia truyền tới âm thành dồn dập của mẹ Lâm: “Con còn đi, con còn muốn sống hay không, nó là sao chổi, ban đầu nhà nó….con còn ngu ngốc…..Mẹ chỉ có một đứa con trai là con….có phải con….”

Lâm Duy Tư gào lên: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy!”

“Mẹ nói sai chỗ nào, chuyện nhà họ Kim mà cô ta cũng dám xía vào, hai vợ chồng ông Đàm đúng là cưng chiều nó đến vô pháp vô thiên.”

Lâm Duy Tư sợ mẹ mình lại nói thêm gì đó, lập tức nói: “Đàm Anh tôi cúp đây, lần sau….”

“Lâm Duy Tư.” Đàm Anh lạnh lùng nói, “Tuyệt giao đi, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”

Cúp điện thoại, Đàm Anh khẽ thở dài một hơi. Không phải cô tức giận Tống Y, đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trên đời này, chỉ có cắt đứt liên hệ với Lâm Duy Tư, mới có thể đảm bảo bọn họ không bị bất cứ tổn thương nào.

Đường Lê bên kia cô cũng làm theo như vậy, Đàm Anh cắt đứt liên hệ, mặc kệ Đường Lê khóc lóc tức giận, cô chỉ có thể tàn nhẫn thêm một lần.

Những đồng nghiệp có quan hệ tốt, hàng xóm, cô đều xóa hết phương thức liên hệ, tự biến mình thành một người lạnh lùng thờ ơ, không nghe thấy người khác oán giận mình. Cô cũng từng nghĩ muốn tránh khỏi nơi này một thời gian, nhưng mua xong vé máy bay, mới gọi xe rời khỏi, tài xế nhận đơn của cô hoảng sợ bảo cô hủy đơn, cầu xin cô đừng liên lụy tới mình.

Ở Ổ thành này, Kim Tại Duệ đã hoàn toàn giam lỏng cô. Có lẽ đợi vụ án của Kim Manh Manh điều tra ra, có kết quả, hắn sẽ dứt khoát xử lý cô.

Đàm Anh chỉ có thể đợi trong nhà, có một buổi tối bụng cô hơn quặn đau, Đàm Anh uống thuốc vẫn không thấy đỡ hơn. Cô cắn răng ra ngoài gọi taxi, lúc quay về nhà thì đỡ hơn nhiều rồi, bỗng trời đổ mưa, cô lại không mang theo ô.

Đàm Anh chạy tới bến đợi xe buýt, nhìn ánh đèn trong thành phố tắm mình trong mưa. Có lẽ thời tiết ngày hôm nay quá tồi tệ, thời gian cũng muốn, lần này cô không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Ánh đèn mờ nhạt kéo dài bóng lưng cô, cô nhìn thấy bóng dáng cô đơn của chính mình, buông thõng trong màn mưa. Nước mưa tạt lên ướt mái tóc cô, Đàm Anh ngồi xổm xuống, ôm lấy vùng bụng đang quặn lên. Có một cảm giác cô đơn mất mát khó nói đang vây lấy cô.

Suốt tám ngày liền, cô không hề nói chuyện với ai một câu nào, chỉ sợ liên lụy tới bọn họ, mua đồ xong thanh toán rồi đi luôn. Trạng thái của cô tồi tệ hệt như sáu năm trước, bị buộc phải vạch ra giới hạn với tất cả mọi người, bóng đơn ảnh chiếc, lẻ loi độc hành.

Cô ôm lấy đầu gối, hai hàng nước mắt chảy ra, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, toàn bộ nước mắt kìm nén sau cái chết của Quan Dạ Tuyết đều chảy ra hết.

Trên đỉnh đầu có một chiếc ô màu đen, che đi những hạt mưa bay xung quanh.

Trước mắt cô mông lung ngẩng đầu lên, Chu Độ đang yên lặng nhìn cô. Anh cầm ô, không lên tiếng đứng ở bên cạnh cô.

Đàm Anh lau nước mắt, buồn rầu nói: “Luật sư Chu, anh đi đi, tôi sẽ liên lụy tới anh.”

Anh cong gối ngồi xổm xuống, giơ tay gạt đi giọt nước dính ở tóc mái trên trán cô: “Đã liên lụy rồi.”

Đàm Anh nghĩ tới chuyện của mẹ mình, lúc này kéo anh xuống nước, có chút hổ thẹn. Đây chính là thời khắc đòi mạng, nếu không phải bởi vì không thèm để bụng anh nhất, nhất định sẽ không để anh thừa nhận áp lực mạo hiểm như thế này. Cô chú ý đến vết xanh tím trên trán anh, thậm chí cô không dám hỏi quãng thời gian này anh đã xảy ra chuyện gì. Cũng không dám để anh đưa mẹ cô quay lại.

Đôi mắt đen của anh điềm nhiên, ngón tay hơi lạnh, lau sạch giọt nước mắt còn đọng lại trên cằm cô đi: “Vậy thì liên lụy cả đời đi, Đàm Anh. Em có muốn xem, cuộc đối đầu giữa đàn ông với nhau không?”

Cô sửng sốt nhìn anh, đôi mắt vẫn ướt đẫm.

Trong mắt anh mang theo ý cười nhẹ: “Chính là ý mà em đang nghĩ, đừng sợ, lần này anh ở đây, cũng sẽ không muộn nữa. Anh thay em….”

Anh nhếch môi lên, khẽ nói bên tai cô: “Tiễn tên súc sinh kia lên đường.”