Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 39




Mẹ Bùi không nói mình gọi điện cho Bùi Tinh, mà chính Sơ Húc cũng không biết. Anh cúi đầu rồi nói: “Con cảm ơn mẹ.”

Mẹ Bùi nói mà hai mắt đỏ hoe, “Con về đi, tối đưa Tiểu Tinh đến ăn cơm.”

Sơ Húc gật đầu, cúi gập người nói câu cảm ơn lần nữa rồi rời đi.

Sơ Húc đi rồi, mẹ Bùi mới lấy giấy ăn lau nước mắt rồi nói với Bùi Tinh ở đầu bên kia, “Con gái à, mẹ sai rồi.”

Vốn dĩ bà cho rằng, bà gây khó dễ một chút là Sơ Húc sẽ không kiên định mà từ bỏ, bà còn định cho Bùi Tinh nghe, không ngờ, chẳng những anh không từ bỏ mà còn vứt đi cả tự tôn để quỳ xuống xin bà tác thành cho hai người họ.

“Con nói đúng, thằng bé yêu con.”

Mẹ Bùi cảm thấy đời người khó mà gặp được tình yêu đích thực, càng đừng nói có thể gặp được một người yêu mình hơn cả sinh mạng của bản thân.

Trong “cuộc chiến” giữa bố mẹ và con cái này, bà nhận thua.



Sơ Húc lái xe đi đâu, chính anh cũng không biết.

Đến khi hoàn hồn, anh mới biết mình đã ngừng xe ở nghĩa trang.

Nơi này cỏ xanh mơn mởn, cây cối tốt tươi, ánh nắng giữa trưa có phần gay gắt, xung quanh yên tĩnh vắng lặng. Anh xuống xe, tìm đến mộ của Viễn Tinh.

Ngôi mộ màu tro đen, trước bia có một bó hoa cúc, nhìn thì có vẻ là được đặt ở đây một thời gian rồi. Trước mộ là bức ảnh cậu thiếu niên với gương mặt đẹp trai, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn thoáng qua đã thấy vẻ hiền hòa.

Mà cậu thiếu niên hiền hòa này, đến tận khi gần ra đi vẫn không buông tha cho anh.

Rất nhiều đêm, Sơ Húc từng mơ thấy cậu ấy. Trong mơ, Ôn Viễn Tinh vẫn nằm trên giường bệnh, hơi thở thoi thóp nhưng vẫn cố nói với anh, “Sơ Húc, cậu biết không? Người sống đấu không lại người chết.”

“Sơ Húc, tôi chỉ sinh sau cậu có một ngày, mà cậu lại là đối tượng được tất cả bọn họ hâm mộ, tôi thì sinh ra đã bị bệnh tim. Tại sao tôi chỉ thua cậu có một ngày mà tất cả những cái tốt không cho tôi?”

“Bọn họ đều gọi cậu là anh, tôi không gọi nổi. Tại sao cái gì tốt cũng thuộc về cậu? Rõ ràng chúng ta chỉ kém nhau một ngày mà sao lại khác biệt nhiều như vậy?”

Làn gió khẽ thổi qua, có người đi tới, cùng với tiếng khóc khe khẽ, quấy phá dòng suy nghĩ của Sơ Húc. Anh thở dài một tiếng, giơ tay gạt phiến lá khô không biết rụng xuống mộ Ôn Viễn Tinh từ lúc nào.

Anh cứ đứng như vậy, mãi một lúc sau mới nhìn vào tấm ảnh trên mộ, rồi giơ bàn tay lên. Trên ngón áp út có một chiếc nhẫn, kiểu dáng gần giống chiếc của Bùi Tinh. Anh liếm môi, nhẹ giọng nói: “Viễn Tinh, cậu xem, tôi vẫn không từ bỏ cô ấy được, tôi và cô ấy đã ở bên nhau rồi.”

Không có ai trả lời anh.

Cách đó không xa, tán lá trên ngọn cây bị gió thổi xào xạc. Sơ Húc thoáng đưa mắt nhìn rồi lại thu tầm mắt về, anh nhỏ giọng hỏi: “Cậu có vui không? Hay vẫn giận?”

Mà gương mặt trên bia mộ trước sau vẫn chỉ có nụ cười dịu dàng.

“Tôi coi như là cậu vui nhé, tôi nhận lời chúc phúc của cậu.”

Sơ Húc xoay người, giẫm lên thềm đá, chậm rãi đi xuống.

Người trên tấm bia vẫn cười, dịu dàng, ôn hòa, như tắm mình trong gió xuân.



Buổi chiều, Bùi Tinh từ bệnh viện đi ra. Sơ Húc đã chờ cô ở ngoài từ lâu, cô nhanh chóng tìm được xe của anh.

Vừa mở cửa xe ra, cô đã thấy Sơ Húc cầm một que kem huơ huơ trước mặt cô.

Là một que Tiểu Pudding*.

Loại trước kia cô thích ăn nhất.

Bùi Tinh cười, giơ tay ra nhận lấy rồi nói, “Cảm ơn anh.”

Cô xé bỏ vỏ, cắn một miếng, mùi vị vẫn như trước đây, ngọt ngào, thơm vị sữa.

Bùi Tinh làm như bâng quơ hỏi: “Ngày hôm nay anh đi đâu đấy?”

Sơ Húc đáp: “Ở công ty. Vừa đến chỗ Viễn Tinh xong.”

“Đi thăm Viễn Tinh?”

“Ừ. Bó hoa cúc trước mộ cậu ấy là em mang đến à?”

“Tháng trước, lúc chuẩn bị đi Thang Khê có đến thăm anh ấy.”

“Cho anh một miếng.”, Sơ Húc bỗng nói.

Bùi Tinh sửng sốt, “Hả?” một tiếng rồi chỉ vào que kem, “Cái này á?”

Sơ Húc đáp “ừ”.

Bùi Tinh mới ăn được hai miếng nhỏ, cô giơ que kem ra rồi nói, “Thế anh ăn đi, một miếng thôi đấy… Aaaa!”

Bùi Tinh nhìn cái que trụi lủi, gương mặt hiện rõ vẻ khiếp hãi.

Cô còn chưa nói xong mà Sơ Húc đã ăn hết sạch que kem của cô rồi, chừa lại mỗi cái que!

Mỗi cái que…

Bùi Tinh bỗng mếu máo, ấm ức nhìn anh. Sơ Húc không nói gì, thong thả nhai rồi nuốt kem xuống, sau đó rút lấy tờ giấy ăn, ung dung lau miệng, còn nhân thể lau giúp cô.

Cô hoàn hồn, tóm chặt tay Sơ Húc rồi hét lên: “Kem của em đâu? Anh trả lại kem cho em!”

Sơ Húc cầm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng véo đầu ngón tay cô rồi hỏi bằng cái giọng chua lòm, “Nếu anh nhớ không nhầm, một que kem có năm tệ, mà một bó hoa cúc, thêm giấy bọc vào cũng phải mấy chục…”

Nghe thấy anh nói thế, Bùi Tinh sững người!

“Sơ Húc, anh có nhầm không đấy, em tặng một bó hoa cúc mà anh cũng ghen?”, Bùi Tinh bị vẻ ghen tuông của anh chọc cười.

Cô đang định nói tiếp câu nữa thì Sơ Húc bỗng duỗi tay ra kéo cổ cô lại, Bùi Tinh “a” một tiếng, đôi môi đã bị anh bịt kín lại rồi.

Bùi Tinh giãy giụa trong vô thức, lại cảm giác nụ hôn của anh có chút run rẩy, rất khẽ. Bỗng nhiên nhớ đến cuộc điện thoại lúc trưa, cô bèn giang tay ôm cổ anh, mở miệng ra cuốn lấy đầu lưỡi anh.

Khóe miệng Sơ Húc lẳng lặng cong lên, yết hầu trượt dài một cái, anh dịu dàng đáp lại nụ hôn của cô.

Nụ hôn dài kết thúc, Sơ Húc tì trán lên trán cô, mà Bùi Tinh thì ra sức thở hổn hển, chọc cho anh phải bật cười. Anh cắn cánh môi hơi sưng đỏ của cô rồi khàn giọng nói: “Đừng tặng hoa cho người đàn ông khác, người đàn ông của em sẽ ghen đấy.”

Bùi Tinh bị anh chọc cười, cô cắn lại anh mấy cái rồi mới nói: “Chúa hay ghen.”

Sơ Húc vuốt tóc cô, hôn vội mấy cái rồi nói: “Đi thôi, về nhà bố mẹ vợ nào.”

Nói xong, anh duỗi cánh tay dài ra, nhướng cả người về phía cô. Bùi Tinh nóng mặt, chột dạ nhìn xung quanh rồi khẽ quát: “Làm cái gì thế!”

Sơ Húc buồn cười, cúi đầu nhìn cô, làm bộ như định hôn cô. Bùi Tinh bất giác nhắm mắt lại, ngay sau đó, bên tai vai lên giọng cười trầm thấp của anh, cô bỗng mở mắt, nhìn anh cài dây an toàn cho mình.

Biết mình bị trêu, Bùi Tinh bặm môi, “Có ai chơi như anh không…ưm…”

Còn chưa nói hết đã bị Sơ Húc hôn rồi.

Nụ hôn này, kéo dài đến mấy phút.

Đến khi kết thúc, Bùi Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai vẫn còn tiếng trêu chọc của Sơ Húc: “Vừa nãy em mới nói anh thế nào?”

Bùi Tinh: “Hơ, không biết, anh phiền thật đấy.”

Sơ Húc véo má cô, giả vờ không phát hiện ra cô đang cười.



Sáu giờ, Sơ Húc đánh xe vào sân đại viện. Đại Hoàng hơi lớn tuổi, không phân biệt được xe nên rướn cổ sủa mấy tiếng với xe của Sơ Húc. Bùi Tinh bèn hạ cửa sổ xuống, nói với Đại Hoàng, “Chú Hoàng, tao đây.”

Sơ Húc bật cười.

Không biết Đại Hoàng nghe hiểu thật hay vẫn là do quen Bùi Tinh, nó ngừng sủa, ngoan ngoãn ngồi xuống đất phe phẩy cái đuôi.

Bùi Tinh vừa nghĩ đến vụ cài dây an toàn lúc nãy nên cũng định chơi xấu lại, cô quay đầu cười hì hì, “Sơ Húc, không phải như thế này anh cũng ghen đấy chứ?”

Ghen với một con chó?

Sơ Húc đỗ xe xong thì quay sang vuốt tóc cô, trên mặt đậm nét cười, anh đáp: “Không đến mức, dù sao cũng là chú của em, anh cũng nên gọi một tiếng “chú Hoàng” chứ.”

Sơ Húc xuống xe, cúi đầu nói với Đại Hoàng: “Mày thấy tao nói chuẩn không? Chú Hoàng.”

Đại Hoàng sủa mấy tiếng với anh, cái đuôi vẫy đến sung sướng.

Sơ Húc nhướng mày cười với Bùi Tinh rồi nắm tay cô đi vào trong.



Bố Bùi đang ở ngoài nhặt rau, thấy hai người cùng đi vào thì chỉ hơi thoáng kinh ngạc, đến lúc nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau, ông khiếp hãi đến nỗi đứng phắt dậy.

“Hai…hai đứa…”, ông không nói nổi câu rõ ràng.

Sơ Húc khá hiểu chuyện, biết mẹ Bùi vẫn chưa kể với bố nên anh cúi đầu với bố Bùi, “Bố Bùi.”

Bố Bùi sửng sốt, mãi đến lúc Bùi Tinh bước lại gần.

“Bố làm gì đấy, người ta đang chào bố kìa.”

Rốt cuộc bố Bùi cũng hoàn hồn, vội vàng đón hai người vào nhà.

Sơ Húc vừa ngồi xuống, bố Bùi đã chạy vào bếp tìm mẹ Bùi rồi hỏi: “Này… có phải bà biết trước là Sơ Húc sẽ đến không hả?”

“Ừ.”

“Thế bà cũng biết bọn nó…”, bố Bùi đan hai bàn tay vào nhau rồi hỏi: “…yêu nhau?”

“Ừ.”

“Lúc nào đấy?”

“Tôi cũng mới biết trưa nay, đừng có hỏi nữa, ra nói chuyện với tụi nó đi.”

“Ờ, tôi đi đây.”

Đồ ăn được dọn đủ lên bàn, sáu món mặn, một món canh.

Vừa rồi bố Bùi trò chuyện với Sơ Húc một lúc thì cũng biết hai người họ làm thế nào mà lại ở bên nhau, khi biết Sơ Húc theo đuổi Bùi Tinh, ông bỗng có cảm giác quả là thế sự luân chuyển.

Trước kia con gái nhà mình thích Sơ Húc đến điên đảo, vậy mà thằng bé lại bỏ đi không nói tiếng nào. Tám năm sau, là Sơ Húc mở lời trước. Thế mới nói, thế sự luân chuyển, không bỏ qua ai.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ông cũng không làm khó Sơ Húc, dù sao cũng cùng là đàn ông, nhìn một cái là đã hiểu tâm ý đối phương rồi. Giao Bùi Tinh cho người khác, có lẽ ông sẽ không thật sự yên tâm, nhưng giao cho Sơ Húc, ông hoàn toàn có thể an lòng.

Bữa cơm diễn ra hết sức yên tĩnh, Bùi Tinh cứ liên tục gắp thức ăn cho bố mẹ, rõ ràng có ý lấy lòng, mà Sơ Húc ngồi bên cạnh thì vô cùng tự nhiên gắp thức ăn cho cô.

Cho đến khi trong bát của cô ú ụ đồ ăn, Bùi Tinh không nhịn được nữa phải nghiêng đầu trách Sơ Húc, “Anh gắp cho em nhiều thế này, em ăn hết làm sao được?”

Lời vừa dứt, Sơ Húc còn chưa kịp đáp thì mẹ Bùi đã hờ hững nói lại, “Thế con gắp cho mẹ nhiều thế này, con nghĩ là mẹ có ăn hết không?”

Bùi Tinh: “…”

Bị mất mặt khiến Bùi Tinh có chút khó chịu, cô lẩm bẩm: “Còn chưa làm con rể mà mẹ đã bảo vệ anh ấy thế rồi, sau này mà làm con rể rồi, chắc là con không bao giờ được lớn tiếng với anh ấy đâu nhỉ?”

“Chứ còn gì nữa.”, mẹ Bùi nhìn Sơ Húc, “Sơ Húc à, sau này nếu nó quát con, con về bảo mẹ Bùi, mẹ đánh nó cho con.”

Lời này của mẹ bùi khiến Sơ Húc phải bật cười, anh biết, như thế này nghĩa là đã chấp nhận anh.

Sơ Húc mỉm cười, nắm tay Bùi Tinh rồi nói: “Mẹ Bùi yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cho cô ấy chịu ấm ức.”

Một bàn tay khác của Bùi Tinh nắm chặt đôi đũa, hai mắt đỏ hoe.



Ăn đến tận hơn bảy giờ mới xong.

Lúc Bùi Tinh và Sơ Húc đang thu dọn bát đũa thì bỗng có tiếng gõ cửa. Bùi Tinh ngó ra, là mẹ của Ôn Viễn Tinh.

Mấy gia đình hay sang nhà nhau chơi sau bữa ăn, chẳng có gì lạ.

Bùi Tinh ra chào, mẹ Ôn còn cười, “Sao hôm nay lại về nhà ăn cơm thế?”

“Đưa bạn trai về.”, mẹ Bùi lãnh đạm nói, nhưng trong mắt lại hiện rõ ý cười.

Mẹ Ôn kinh ngạc hỏi Bùi Tinh, “Tiểu Tinh có bạn trai rồi ư?”

Bùi Tinh gật đầu, mẹ Ôn liền hỏi, “Đâu rồi? Trông thế nào?”

“Đừng hỏi nữa, chị cũng quen mà.”, mẹ Bùi nói, “Sơ Húc đấy.”

“Sơ… Sơ Húc?!”, mẹ Ôn càng kinh ngạc hơn.

Đúng lúc này, Sơ Húc đi ra, thấy mẹ Ôn, anh liền cúi đầu chào, “Mẹ Ôn.”

Mẹ Ôn sửng sốt mất một lúc mới hoàn hồn, nói vài câu với mẹ Bùi rồi về nhà luôn.



Mẹ Ôn thẫn thờ về tới nhà, bản tin Thời sự vừa hết, chỉ còn lại nhạc hiệu cuối chương trình. Bà đi vào, nói với bố Ôn: “Trí Nghênh, tôi nhớ là mấy năm trước hình như Viễn Tinh có nhờ tôi gửi một thứ cho Tiểu Tinh với Sơ Húc thì phải.”

“Đâu có.”, bố Ôn im lặng cẩn thận nghĩ, “Mà hình như là có thật, tôi nhớ là hai lá thư thì phải, để tôi đi tìm cho bà.”



Sơ Húc rửa bát xong thì ra phòng khách chơi cờ với bố Bùi.

Hai người đàn ông im lặng chăm chú nhìn vào bàn cờ, mẹ Bùi thì đang nói chuyện điện thoại với bà ngoại Bùi Tinh, còn cô sau khi nhận được cuộc gọi của mẹ Ôn liền sang bên đó một chuyến.

Bùi Tinh sang tới nhà Ôn Viễn Tinh.

Vẫn là khoảng sân hệt như hồi trước.

Cô đi vào, bố Ôn và mẹ Ôn vô cùng niềm nở, đón cô vào nhà.

Mẹ Ôn dắt tay cô đi vào một căn phòng, là phòng của Ôn Viễn Tinh.

Hình như lâu lắm rồi không có người vào, trong không khí cứ thoang thoảng mùi ẩm ướt nồng nồng.

Cô đi loanh quanh trong phòng. Dù đã qua nhiều năm, nhưng con búp bê Barbie và mấy cuốn tiểu thuyết cô thích vẫn còn đó. Trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ của Ôn Viễn Tinh, cô bỗng cảm thấy hai mắt cay xè.

Đúng lúc này, mẹ Ôn bước vào, trong tay cầm một cái hộp nhỏ.

“Con với Sơ Húc đã ở bên nhau rồi, mẹ Ôn cũng chẳng có gì cho con.”, mẹ Ôn vừa nói vừa mở hộp ra, lấy một cái vòng ngọc trắng trơn bóng rồi cười nói: “Cái này là từ đời trước để lại, mẹ Ôn tặng cho con.”

Bùi Tinh hoàn hồn, lập tức nói: “Không được đâu mẹ Ôn, thứ đắt tiền thế này…”

“Con bé này nói luyên thuyên cái gì thế.”, mẹ Ôn nhỏ giọng quát khẽ, “Cái này không đắt, đây là quà mẹ Ôn tặng cho con. Mà không chỉ có quà của mẹ Ôn đâu, Viễn Tinh cũng có thứ này cho con với Sơ Húc.”

“Viễn Tinh?”, Bùi Tinh nghi hoặc hỏi, “Anh ấy tặng quà cho bọn con ạ?”

“Ừm, tám năm trước, vào cái đêm cuối cùng, nó dặn mẹ, nói là nếu hai đứa con ở bên nhau thì giao hai lá thư này cho hai đứa.”, mẹ Ôn vừa nói vừa giao phong bì thư trên tay cho cô,”Chắc là nó đoán hai đứa bọn con thể nào cũng yêu nhau nên trước khi mất mới dặn mẹ, nếu hai đứa yêu nhau thì hẵng đưa, còn nếu không thì mãi mãi không được đưa. Mẹ chưa đọc đâu, con mở ra xem đi.”

Bùi Tinh nhận lấy, thấp giọng đáp: “Vâng ạ.”