Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 35




Sáng sớm hôm sau, Bùi Tinh giở mình, người nằm phía sau lưng phả hơi thở nóng rực vào cổ cô. Bùi Tinh rụt cổ lại, đưa tay lên sờ tóc anh, hơi gai tay. Cô vừa rút tay về thì lại bị người đàn ông nằm bên cạnh tóm lấy.

Sơ Húc híp mắt, anh hỏi bằng giọng khàn đặc, “Dậy rồi à?”

“Ừm, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Sơ Húc đưa tay cô lên môi hôn một cái, lại nhân thể cọ cái cằm lún phún râu vào gáy cô.

“Nào, ngứa quá.”, Bùi Tinh khẽ giãy ra.

Sơ Húc dứt khoát xoay người cô lại, “Ngứa chỗ nào?”, anh cười hỏi, tay tóm lấy eo cô, “Anh gãi cho em.”

Bùi Tinh nói: “Đừng nghịch nữa, em phải đi nộp báo cáo, về nhanh thôi.”

Cô vừa nói vừa dậy đi rửa mặt, “Anh ở nhà chờ em nhé.”

Sơ Húc cười một cái, nhìn cô lấy toner trên bàn trang điểm vỗ vỗ vào mặt, anh hỏi, “Bất ngờ đâu?”

“Đừng nóng, đợi trưa em về.”

Sơ Húc ngoan ngoãn gật đầu.

Bùi Tinh trang điểm, Sơ Húc cũng dậy đi lấy quần áo. Anh cởi bỏ bộ đồ ngủ trên người, từ trong gương, Bùi Tinh có thể nhìn thấy cơ bụng và cơ ngực săn chắc của anh.

Có vẻ anh không chú ý tới, hai tay giơ lên tròng cái áo thun vào người. Cổ áo được kéo qua mắt, rồi qua mũi của anh, thấy anh sắp mặc xong, Bùi Tinh vội vàng ngồi ngay ngắn, dường như người ban nãy nhìn trộm chẳng phải cô vậy.

Qua khóe mắt, Sơ Húc liếc cô, thấy cô ngồi nghiêm chỉnh, anh cong môi cười một cái rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.

Bùi Tinh trang điểm xong thì xách túi đi ra, lúc xoay người định bảo Sơ Húc là cô về muộn một chút, thì lại thấy anh cũng đi ra theo, cô hỏi: “Anh đi đâu đấy?”

“Đưa em đến bệnh viện.”, Sơ Húc đáp, tự nhiên nhấc túi xách ra khỏi vai cô, anh lại nói, “Nhân thể đến công ty, có cái dự án anh phải đến xem.”

“Được.”, Bùi Tinh nắm tay anh, “Đi thôi.”

Sơ Húc cười, ôm eo cô, đầu ngón tay không quên vuốt ve vài cái.



Sơ Húc đưa Bùi Tinh đến bệnh viện xong liền lái xe đến công ty. Trụ sở chính của công ty ở thành phố Thanh, các thành phố khác cũng có mấy chi nhánh. Lần này Sơ Húc về, cũng coi như thỏa tâm nguyện của bố mẹ. Suy cho cùng thì họ chỉ có mỗi mình Sơ Húc, sản nghiệp quá nhiều, việc làm không xuể, từ lâu đã có dự định giao toàn bộ cho anh. Hiện tại anh đã trở về, khỏi cần nói cũng biết bố mẹ anh vui đến mức nào.

Từ sáng sớm, bố Sơ đã cử thư ký Lưu xuống lầu đón Sơ Húc.

Tại sảnh một của công ty, thư ký Lưu đang tán gẫu vui vẻ với hai cô lễ tân.

Thư ký Lưu là thư ký của bố Sơ, một người đàn ông trung niên, tính tình rất hiền hòa. Bình thường ông rất ít khi xuống dưới, hầu hết là làm việc bên cạnh bố Sơ, hôm nay có vẻ như đang đợi ai đó. Một cô lễ tân đi rót cho ông cốc nước rồi hỏi: “Thư ký Lưu, chú đang đợi ai ạ?”

Thư ký Lưu nhận lấy cốc nước rồi cười, “Hôm nay con trai của chủ tịch đến, ông ấy bảo tôi xuống đón.”

Dù sao cũng vẫn là cô gái trẻ, kiểu gì cũng có suy nghĩ này nọ với sếp, cô nàng rít rít hỏi: “Con trai chủ tịch chắc vẫn còn trẻ ạ?”

Thư ký Lưu gật đầu, cười nói: “Năm nay hai sáu tuổi.”

“Trẻ quá, trước giờ bọn cháu chưa từng thấy anh ấy.”

“Ừm, cậu ấy mới chuyển ngành không lâu, trước kia là Thượng úy hải quân.”

“Giỏi thế.”, trong lòng hai cô gái trẻ bỗng có cảm giác sùng bái, một người nói, “Cháu đến đây mấy năm rồi mà chưa bao giờ gặp cả, hôm nay phải ngắm cho kỹ mới được.”

Thư ký Lưu không đáp, đúng lúc này, Sơ Húc từ cửa tiến vào đại sảnh, thư ký Lưu vừa trông thấy đã gọi to: “Húc!”

Thư ký Lưu biết Sơ Húc từ hồi anh còn bé, với ông mà nói, Sơ Húc gần giống như một đứa con trai vậy. Đương nhiên, ông không hề có ý “thấy sang bắt quàng làm họ”.

Sơ Húc cũng trông thấy thư ký Lưu, anh chào ông ấy rồi cả hai cùng đi về phía thang máy.

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, hai cô bé lễ tân mới hoàn hồn.

“Trời ơi! Đẹp trai quá đi!”

“Mẹ ơi! Không ngờ con trai chủ tịch lại đẹp trai như thế!”

“Hoàn toàn không thua kém gì đám tiểu thịt tươi của showbiz.”

“Đùa à, dáng người đấy, khuôn mặt đấy, bỏ xa đám tiểu thịt tươi ấy chứ!”

“Đúng đúng đúng, tớ cũng thấy thế. Không được, tớ phải báo tin tốt nay cho mọi người mới được.”

Nhân viên của tập đoàn Quân Hiền có một nhóm Wechat, đương nhiên, nhóm này không bao gồm chủ tịch. Giống như học sinh hay tự lập nhóm chat, chỉ không thêm chủ nhiệm vào mà thôi.

Hai cô bé lễ tân, một tên Lâm Thanh, một tên Hứa Nhân.

Lâm Thanh: Vừa nhìn thấy con trai chủ tịch!!! Đẹp trai kinh khủng khiếp!

Tin tức vừa được tung ra, cả nhóm chat như bùng nổ!

Thật không?

Hứa Nhân: Thật, thật luôn, tôi đứng bên cạnh đây này, thư ký Lưu còn đích thân xuống đón anh ấy cơ!

Ôi vãi! Tẹo nữa tôi phải mượn cớ lên xem mới được.

Cho tôi đi với.

Cầu ảnh chụp!

Lâm Thanh: Đẹp trai dã man luôn! Mà dáng người lại còn đẹp nữa, khí chất ngời ngời!

Thật không vậy?

Hứa Nhân: Thật trăm phần trăm! Đẹp trai lắm lắm ý! Không tin mấy cô lên mà xem, thề luôn!

Mới đầu ca, vậy mà mọi người chẳng buồn làm việc, chỉ quan tâm đến diện mạo của con trai chủ tịch và chuyện anh còn độc thân hay không.

Trái với sự náo nhiệt ở bên dưới, trên khu văn phòng cấp cao lại cực kỳ yên tĩnh.

Chỉ có Sơ Húc và bố Sơ, hai bố con ngồi trên sô pha.

Bố Sơ: “Nhóc con, về đây đã quen chưa?”

Sơ Húc gật đầu, “Cũng tạm, hai ngày nữa con sẽ đi làm.”

Bố Sơ: “Không vội, nếu con muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ thêm một thời gian nữa.”

“Bố, con không mệt.”, Sơ Húc biết là bố cảm thấy anh vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma tâm lý nên mới nói những lời đó. Anh đứng dậy, đi đến ngồi cạnh bố rồi ôm vai ông, anh nhỏ giọng nói: “Bố yên tâm, trước kia là con sai, không nên trốn đi mà không quan tâm đến chuyện gì cả, để bố mẹ phải lo lắng.”

Thấy anh thật sự buông bỏ được, bố Sơ lặng lẽ dụi đôi mắt đỏ hoe, ông nói: “Chuyện này không trách con được, có là ai thì cũng chẳng thể chịu nổi, bố chỉ mong con vui vẻ thôi.”

Sơ Húc có chút xót xa, nhưng anh vẫn cười một cái, lại còn trêu bố, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn…đừng khóc nữa.”

Bố Sơ “haiz” một tiếng, cũng cảm thấy chủ đề này quá nặng nề nên chuyển sang chuyện khác: “Con với Tiểu Tinh ở bên nhau rồi sao?”

Sơ Húc gật đầu, có chút ngại ngùng.

“Bố, con định…”, Sơ Húc gãi đầu, “Con định mấy hôm nữa sang xin phép bố mẹ cô ấy chuyện đính hôn.”

Bố Sơ mỉm cười, ông hỏi: “Thế Tiểu Tinh bảo sao?”

Sơ Húc đỏ mặt, hai tai cũng đỏ theo, vừa nghĩ đến Bùi Tinh anh liền cười, “Con định hai hôm nữa cầu hôn cô ấy.”

Bố Sơ nói, “Được, vậy để bố nói chuyện với mẹ con, không thể để Tiểu Tinh thiệt thòi được.”

Sơ Húc gật đầu.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Bố Sơ: “Vào đi.”

Một đôi nam nữ tiến vào, đồng thanh nói: “Chào chủ tịch.”

Bố Sơ gật đầu.

Họ đặt tập tài liệu trong tay xuống bàn, nhưng ánh mắt thì vẫn trộm liếc Sơ Húc, lúc nhìn thấy rõ diện mạo của anh, trong mắt họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bố Sơ đương nhiên là thấy ánh mắt của họ, nhân thể giới thiệu luôn: “Đây là con trai tôi, hai ngày nữa sẽ đến đây làm việc, hai người làm quen đi.”

Hai người kia lại cúi đầu với Sơ Húc, lễ phép chào: “Chào Tổng giám đốc.”

Sơ Húc đáp “ừm” một cái.

Sau khi họ đi ra, Sơ Húc ngồi lại nói chuyện với bố về dự án sắp tới, sau đó anh bảo bố: “Con đến bệnh viện đón Tiểu Tinh đây.”

Bố Sơ: “Được, khi nào rảnh đưa con bé về ăn cơm.”



Trong nhóm trò chuyện Wechat, hai người vừa đi đưa tài liệu lên tiếng.

Cha mẹ ơi!!! Gương mặt đấy đúng là tuyệt vời, đẹp trai kinh khủng!

Mọi người đều cảm thấy chị Lệ nói không đáng tin bằng anh Hoa, thế nên đều quay sang hỏi người kia.

Anh Hoa, anh Hoa, thật không? Đẹp trai thật không?

Người gọi là anh Hoa này trước giờ rất hay buôn chuyện, mở miệng nói toàn câu chua ngoa nhưng lại rất thật. Cũng vì thế, mọi người mới quay sang phía ông anh độc miệng này.

Vốn dĩ mọi người cho rằng anh Hoa sẽ chẳng nói được lời hay ho nào, chẳng ngờ anh ta lại nhắn một câu: Đúng là cực kỳ đẹp trai! Gương mặt đấy… là gương mặt hoàn hảo nhất tôi từng nhìn thấy!

Mọi người: …

Có được lời khen như vậy của anh Hoa, mọi người đều mong ngóng đến lúc có thể diện kiến Sơ Húc. Nói cho cùng thì nhân vật vừa đẹp trai vừa giàu có ở ngoài đời hiếm vô cùng, khó lắm mới có một người, thế nên ai nấy đều cực kỳ mong chờ.



Nửa đường, Sơ Húc nhận được điện thoại của Bùi Tinh, nói là cô đã về nhà nên anh không cần đến bệnh viện đón nữa.

Sơ Húc liền đánh tay lái đi về phía tiểu khu.

Vừa mới vào cửa, Sơ Húc nhìn thấy mặt đất trải đầy cánh hoa hồng, kín đặc cả sàn nhà, hệt như mặt biển đỏ tươi. Ấn đường anh giần giật, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh cởi giày, chân trần giẫm lên những cánh hồng trên sàn nhà, ngước mắt lên nhìn, không biết Bùi Tinh đã xuất hiện từ khi nào, trong tay ôm một bó hoa hồng. Nhìn thấy anh, cô khẽ liếm môi, rồi gọi anh bằng giọng nhẹ nhàng, “Sơ Húc.”

Yết hầu trượt một cái, Sơ Húc khẽ “ừ”, vốn định lại gần cô thì lại nghe thấy cô nói: “Cứ đứng đấy đi, em có lời muốn nói với anh.”

Sơ Húc ngoan ngoãn đứng lại, trong mắt chỉ còn lại mỗi mình cô.

“Sơ Húc, em yêu anh, yêu rất lâu rồi, anh biết không?”, Bùi Tinh bỗng nhiên hỏi, Sơ Húc đang định trả lời thì cô lại nói: “Nghe em nói hết đã.”

Sơ Húc liếm môi, gật gật đầu, ánh mắt khóa chặt lấy cô.

“Từ cấp Ba em đã rất thích anh rồi, chưa từng thay đổi. Trong bấy nhiêu năm anh không ở bên cạnh, em cũng rất nhớ anh.”, hai mắt cô thoáng đỏ, “Kể cả anh bỏ đi không lời từ biệt, em vẫn thích anh. Tám năm, em không hề quên anh, giống như anh chờ em, em cũng chờ anh vậy.”

“Chờ anh đến tìm em.”, Bùi Tinh nghẹn ngào, “Thế nên, khi em biết, anh hai lần mang hoa hồng đi tìm em mà không lần nào được như ý nguyện, em nghĩ…”

Bùi Tinh ngước mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt, người kia cũng giống cô, hai mắt đỏ hồng.

Cô nghẹn ngào nói: “Thế nên em nghĩ, lần này đến lượt em tặng hoa hồng cho anh.”

“Sau đó… ở bên anh cả đời.”

Nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng Sơ Húc lại vì Bùi Tinh mà khóc rất nhiều lần, việc nhỏ, việc lớn, nhưng chuyện của cô với anh mà nói, đều là chuyện lớn.

Bao gồm cả lần này.

Anh cũng rơi lệ…

Anh nghiêng đầu lau nước mắt, nén cảm xúc trong lòng lại rồi trầm giọng nói: “Vậy thì cả đời ở bên cạnh anh, đừng đi đâu cả.”

Nói xong, anh đi tới trước mặt cô, nâng mặt cô lên rồi cất giọng khàn khàn: “Tiểu Tinh, em là của anh.”

Có em, sống hay chết đều không sợ.

Anh từng giáp mặt Tử thần, từng đau lòng vô số lần.

Từng chờ đợi, từng ngóng trông, cũng từng mất ngủ suốt đêm vì nhớ em, từng vô số lần tưởng tượng em sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn, cùng em đi suốt cuộc đời, tưởng tượng em có gia đình của mình, còn anh sẽ một mình giữa những năm tháng đằng đẵng, cô đơn hết kiếp.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu một cuộc sống mới với người khác. Suy cho cùng, trong lòng anh, chỉ có em là duy nhất.

Tình đầu chớm nở là em, nhung nhớ ngóng trông cũng là em.

Trải qua bao chuyện như vậy mới biết, vòng tay em mới là cả nhân gian.

Bùi Tinh nép trong lòng anh, cô gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Được.”



Sơ Húc vốn tưởng đây là điều bất ngờ cô nói, không ngờ cô còn chuẩn bị một bất ngờ khác.

Cô kéo anh ngồi xuống sô pha, nắm tay anh, dựng điện thoại lên bàn rồi mở video call.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, là một người đàn ông.

Sơ Húc nhíu mày, người đàn ông này, không bao giờ anh quên, chính là người anh nhìn thấy hôn cô lúc anh sang tìm cô. Sắc mặt anh lập tức tối lại.

Có vẻ Bùi tinh cũng phát hiện ra, cô tóm tay anh, dùng tiếng Anh chào hỏi người ở đầu bên kia, sau đó giới thiệu Sơ Húc.

“Đây là bạn trai em.”, Bùi Tinh cười.

Người ở phía bên kia trông có vẻ rất vui mừng, anh ta hỏi lại: “Đây là người mà em nói đã thích lâu lắm rồi ư?”

Bùi Tinh gật đầu, mà Sơ Húc vừa nghe thấy người đàn ông kia nói vậy thì bỗng quay sang nhìn Bùi Tinh.

Cô còn hàn huyên mấy câu với người kia rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, Bùi Tinh cười trộm, “Đấy là anh khóa trên của em, đối xử với em cũng tốt lắm. Hôm qua em suy nghĩ cẩn thận, một năm em ở bên đấy, lúc cô đơn cũng từng ôm anh ấy, lúc đó anh ấy cũng thường phân tích, an ủi em, thế nên em coi anh ấy như một người bạn, em nghĩ là người anh nhìn thấy ôm em năm đó, chính là anh ấy, giữa em với anh ấy chẳng có gì cả… Với lại, anh còn nhớ lúc ở Thang Khê em nói gì với anh không? Em nói, hồi mới sang đó, em không quen nổi cách chào hỏi của người bản địa.”

Sơ Húc gật đầu, anh cảm thấy mình đúng là nghĩ nhiều rồi, căn bản là Bùi Tinh không hề có bạn trai ở nước ngoài.

Bùi Tinh nắm tay anh, “Thế nên, em chưa từng có bạn trai, cả đời này chỉ có mình anh thôi.”

Những lời này khiến Sơ Húc vô cùng hài lòng. Anh bế cô lên đùi, cắn vành tai cô, bàn tay bắt đầu không an phận, anh khàn giọng hỏi: “Em nói xem, sao em lại giỏi ghẹo người ta thế chứ? Hả?”

Bùi Tinh cảm giác chỗ đó thay đổi vô cùng rõ ràng rồi, cô không thoải mái nhích mông ra, “Đâu có, em đang nói thật với anh thôi… Hai điều bất ngờ này có đủ làm anh vui không?”

“Vui, vui chết đi được.”, Sơ Húc hôn cô, vừa hôn vừa nói.

Bùi Tinh cười, hơi ngửa đầu lên, ôm cổ anh, hùa theo nụ hôn của anh.

Sơ Húc bị cô trêu cho “nổ tung”, chỉ bằng vài động tác đã cởi hết quần áo của cả hai, anh đè lên người cô, cúi đầu nói: “Anh tin em, Bùi Tinh.”

Thế nên, em giải thích gì anh cũng đều tin.

Bùi Tinh bị anh hôn đến mơ màng, cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy đôi mắt anh đã nhuốm đầy dục vọng, tiện đà, cô rướn lên khẽ cắn vào cằm anh.

Sơ Húc nghiêng đầu, ghé vào tai cô hỏi: “Ở sô pha luôn nhé?”

Bùi Tinh xấu hổ vô cùng, chuyện này mà cũng hỏi ra được. Nhưng cô vẫn gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Sơ Húc không đeo bao, lần đầu tiên cô cảm nhận được, thì ra anh lại nóng như vậy…

Giữa trưa, từ trên sô pha vọng ra tiếng của cả hai, rất lâu sau mới dừng lại.