Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 26




Bùi Tinh còn chưa đến rất nhiều địa danh đẹp ở Thang Khê, Sơ Húc liệt kê thành một bảng dài rồi dẫn cô đi chơi đến tận tối, cuối cùng mệt quá nên cô nhất quyết không chịu quay về.

Ở đây là vùng núi, tối đến, đèn đuốc sáng trưng, người qua lại cũng không phải ít.

Thấy cô cáu kỉnh hệt như đứa trẻ con, Sơ Húc bật cười, đưa lưng về phía cô, cúi người xuống rồi nghiêng đầu nhìn cô, “Lên đi.”

“Lên đâu?”, Bùi Tinh biết mà còn cố hỏi.

“Tiểu tổ tông.”, Sơ Húc cười nói, “Để người đàn ông của em cõng em nào.”

Bùi Tinh đang có ý này, cô không do dự, hai tay quàng qua cổ anh. Sơ Húc thò tay qua khuỷu chân cô rồi xốc lên, sau đó nhíu mày nói: “Gầy quá.”

Cõng trên lưng mà như chẳng cảm thấy gì.

Chẳng phải nói cũng biết Bùi Tinh vui đến mức nào, nhưng cô vẫn giả bộ phụng phịu, “Đâu có đâu, em béo lắm đấy.”

Sơ Húc cười, “Có thể béo thêm một chút cũng được.”

“Aaa!”, Bùi Tinh đấm một cái vào lưng anh, “Anh đang chê em đúng không?”

Sơ Húc buồn cười, “Không, nhẹ thật mà, vừa gầy vừa thon thả, kiếp trước anh tạo được phúc gì hay cứu được cả hệ Ngân Hà mới có thể có bạn gái là Tiểu Tinh chứ.”

Bùi Tinh vùi mặt vào cổ anh, lần này thì xấu hổ thật sự, “Ôi thôi, anh đừng nói nữa.”

“Không nghe nổi à?”, Sơ Húc cười.

Bùi Tinh đáp: “Có ai điêu như anh đâu cơ chứ, khen người ta đến mức ấy cơ, chẳng chân thành tẹo nào cả.”

Sơ Húc cúi đầu, gương mặt hiện đầy vẻ dịu dàng, “Tin anh đi, anh nói thật cả đấy.”

Bùi Tinh tựa vào vai anh cười, vui vẻ đong đưa hai chân.

“Thôi nào.”, Sơ Húc cõng cô lên tới đỉnh núi, “Còn đong đưa nữa là lại đau bụng đấy.”

“Không sợ.”, Bùi Tinh cười khì, chân vẫn tiếp tục đung đưa.

“Lát nữa mà kêu đau bụng là anh kệ em đấy nhé.”, Sơ Húc cố ý trêu cô.

Bùi Tinh lừ mắt xem thường, “Ai cần anh lo.”

“Anh, anh, anh, anh tự muốn lo đấy.”, Sơ Húc bại trận.

Mải đấu võ mồm, hai người đã lên đến đỉnh núi từ lúc nào không hay. Nơi này là một mảnh đất bằng phẳng, có rất nhiều người chọn ở lại khu khách sạn ở đây để sáng mai có thể ngắm mặt trời mọc.

Sơ Húc cũng có kế hoạch này.

Sơ Húc cõng Bùi Tinh tới trước cửa khách sạn. Thấy có nhiều người, cô nằng nặc đòi xuống nhưng Sơ Húc chỉ nhếch miệng cười, “Lên thuyền giặc rồi mà còn đòi cơ hội xuống ư?”

Bùi Tinh đỏ mặt, ngoan ngoãn vùi đầu vào vai anh.

Sơ Húc cõng Bùi Tinh đi vào trong.

Anh lôi di động ra thanh toán, thấy cô lễ tân cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Tinh, anh nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

“Anh ơi.”, nhân viên lễ tân tỏ vẻ chu đáo, “Cái chị mà anh đang cõng ấy, chị ấy không thoải mái ạ?”

Sao Sơ Húc có thể không hiểu ra ý của cô lễ tân kia, đơn giản là đang nghi ngờ anh có phải tên tội phạm buôn bán phụ nữ hay đã cho Bùi Tinh uống thứ thuốc mê gì đó không. Anh đáp: “Đây là vợ tôi, cô ấy bị đau bụng.”

Bùi Tinh: “…?”. Vợ?

Nhân viên lễ tân: “À… Thế ạ? Vậy xin hỏi anh chị có mang chứng minh thư không ạ?”

Sơ Húc gật đầu, lấy chứng minh thư của mình ra rồi đưa cho lễ tân.

“Còn của chị ấy ạ?”

Bùi Tinh sực nhớ ra là mình không mang chứng minh, vừa định giải thích thì đã thấy Sơ Húc cất lời, “Bà xã, người ta hỏi em có mang chứng minh không kìa?”

Bùi Tinh ngẩng phắt đầu dậy, mặt đỏ bừng, cô nhìn anh một cái sau đó mới quay qua nhìn cô lễ tân rồi nói: “À… tôi quên không mang chứng minh, tôi đọc số cho cô… được không?”

Cô lễ tân hỏi tiếp, “Được ạ, nhưng chị với anh ấy có quan hệ gì ạ?”

Bùi Tinh đơn thuần, ngầm hiểu là cô nhân viên này đang muốn hỏi mình có cần trợ giúp hay không. Cô nóng đầu nên mới học theo Sơ Húc mà đáp: “Đây là chồng tôi, chúng tôi đến đây hưởng tuần trăng mật.”

Thì ra là vợ chồng mới cưới.

Đến lúc này, cô lễ tân mới chịu lấy phòng cho họ.

Nhìn Sơ Húc lưu loát viết số chứng minh thư của Bùi Tinh, cô lễ tân mới không còn nghi ngờ nữa. Đến số chứng minh thư mà còn nhớ rõ như thế, nếu là người xấu, ai lại đi mang chứng minh bên mình chứ.

Sơ Húc đang định xoay người đi về phòng thì cô lễ tân bỗng nói: “Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, bạch đầu giai lão.”

Câu này, Sơ Húc rất thích, anh khẽ gật đầu một cái.

Trong thang máy chỉ có hai người họ. Sơ Húc thấy Bùi Tinh vẫn cứ vùi mặt vào vai mình thì bèn trêu cô, anh gọi, “Bà xã.”

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, nhưng lại chứa đầy sự dịu dàng duy nhất của anh dành cho cô. Bùi Tinh đỏ mặt, rầu rĩ nói: “Ai là bà xã của anh, đừng có gọi lung tung.”

“Thế em vừa gọi ai là chồng em?”, Sơ Húc cười hỏi, đúng lúc thang máy lên tới nơi, anh sải bước đi ra ngoài.

Bùi Tinh lẩm bẩm: “Dù sao cũng không phải anh.”

Sơ Húc khẽ cười, anh không nói gì, chỉ là bước chân thì nhanh hơn hẳn, chưa đến vài bước đã tới trước cửa phòng.

Vừa vào trong, nhìn dãy cửa sổ sát đất mà cảnh núi non xanh biếc bên ngoài, phong cảnh như tranh vẽ, Bùi Tinh liền “wow” một tiếng. Nhưng vừa mới nói được một từ đó thôi, xoay người lại là bị ai đó chặn môi lại luôn.

Bùi Tinh trợn trừng hai mắt.

Ngay trước khung cửa sổ sát đất…

Có bao nhiêu người…

Sơ Húc ngấu nghiến môi cô một lúc lâu rồi mới chịu buông cô ra, anh thở gấp mấy hơi rồi gằn giọng hỏi: “Ai là chồng em? Hả?”

Không đợi cô trả lời, Sơ Húc lại nói: “Nếu không phải vì em đang không thoải mái, thì đêm nay anh sẽ làm cho em có thai luôn đấy.”

Khuôn mặt Bùi Tinh đỏ hệt như màu giáng chiều, cô bụm mặt nói: “Anh đúng là cái đồ biến thái!”

Sơ Húc buồn cười, anh bấm điều khiển cho rèm hạ xuống, trong phòng chỉ còn lại mấy tia sáng le lói từ bên ngoài rọi vào.

Bùi Tinh nuốt nước miếng, lúc quay ra nhìn thì Sơ Húc đã cởi áo từ khi nào rồi.

Cơ bụng tám múi, đường cong rõ ràng, vai rộng, eo săn chắc, dáng người chuẩn không lệch đi đâu được.

Bùi Tinh ngây ngẩn nhìn một lúc rõ lâu, coi như bổ mắt, mãi đến tận khi bắt gặp ánh mắt như có như không ý cười của anh, cô mới lấy lại tinh thần, cuống quýt xoay người đưa lưng về phía anh, “Làm gì đấy… Đang yên đang lành… lại cởi áo ra làm gì!…”

Vừa nói cô vừa tóm lấy tấm rèm, thấy anh không có động tĩnh gì, cô mới lẳng lặng nghiêng đầu nhìn anh.

Chợt phát hiện anh đã đứng phía sau từ lúc nào rồi.

Bị bắt gặp nhìn trộm, Bùi Tinh đỏ mặt, miệng lắp bắp: “Anh… cứ như ma ấy… Làm gì?”

Sơ Húc cười, khom người xuống, kéo cô vào vòng tay mình. Trốn không thoát, Bùi Tinh cảm nhận được nhịp đập điên cuồng của trái tim mình, ánh mắt lại bất giác liếc tới cơ bụng của anh, dáng người đúng là quá đẹp…

Thấy cô lại nhìn trộm mình, Sơ Húc ghé vào tai cô thấp giọng cười, “Chờ mấy hôm nữa nhé.”

Chờ mấy hôm cái đầu anh ấy!

Nói câu này, như thể cô không chờ nổi mà muốn chén anh không bằng.

“Cút!”, Bùi Tinh quát không chút nể nang.

Sơ Húc nhếch miệng cười, giơ tay ra vuốt tóc cô rồi lại kéo cô vào lòng, thấy cô giãy giụa, anh bèn ghé vào tai cô buông lời cợt nhả, “Hay là đừng đợi nữa? Đêm nay luôn?”

Bùi Tinh dữ dằn véo anh một cái rồi kiễng chân hét vào tai anh, “Anh! Nằm! Mơ! Đi!”

“Anh đang nằm mơ đấy.”, Sơ Húc bật cười, “Nhưng mà đúng là anh không nỡ đâu.”

“Mau cút đi tắm đi.”, Bùi Tinh làm bộ không nghe thấy lời anh nói.

Sơ Húc gật đầu, tranh thủ hôn trộm Bùi Tinh một cái, cười tươi hớn hở: “Anh cút nhé?”

“Ừ, ừ, cút đi, cút đi.”

Đến tối muộn hai người mới ăn, Bùi Tinh có khẩu vị nên ăn rất nhiều thứ. Ăn xong đã là hơn mười một giờ, Bùi Tinh và Sơ Húc cùng đi đánh răng, sau đó ôm nhau nằm trong chăn, nói hết chuyện này đến chuyện khác.

Hơn mười hai giờ, Bùi Tinh bị cơn buồn ngủ đột kích, cô mơ màng nhắm mắt lại. Sơ Húc thuận thế kéo cô vào lòng rồi ôm chặt lấy cô.

Hơi thở nhẹ nhàng, chầm chậm của cô phả vào vòm ngực làm anh ngưa ngứa. Anh khẽ hôn lên trán cô rồi nhỏ giọng nói: “Tiểu tổ tông của anh, ngủ ngon nhé.”



Năm giờ sáng hôm sau, sắc trời xám xịt.

Sơ Húc dậy sớm hơn Bùi Tinh, anh rút tay ra khỏi gáy cô, xuống giường rửa mặt rồi đi ra khỏi cửa.

Trước đây anh từng nghe Trần Tư nói, ở lưng chừng núi trong khu này có một tiệm mì thịt bò chính tông. Từ nhỏ Bùi Tinh đã rất thích ăn mì thịt bò…

Đến giữa sườn núi là năm rưỡi sáng, giờ này vẫn chưa có nhiều khách, chỉ mới đón một bàn.

“Hai phần mì thịt bò.”, Sơ Húc đưa tiền, “Mang về.”

Sơ Húc cúi đầu nhìn di động, ánh mắt vẫn hơi có chút mệt mỏi, mái tóc không mấy thẳng thớm, vóc dáng vừa cao vừa đẹp nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy vị khách ở bàn bên cạnh.

“Này, Viên Nghệ.”, có người gọi, “Nhìn đằng trước đi.”

Viên Nghệ ngước mắt nhìn, chỉ có thể thấy cạnh mặt, nhưng thế thôi cũng đã đủ hấp dẫn rồi.

Sơ Húc rất đẹp trai, mọi đường nét trên gương mặt đều như một tác phẩm nghệ thuật, góc cạnh sắc nét, vô cùng hoàn mĩ.

“Đẹp trai quá.”

“Mình cũng thấy đẹp trai, góc nghiêng thần thánh quá.”

“Này, Viên Nghệ.”, người kia đẩy Viên Nghệ, bắt gặp bộ dạng đờ đẫn của cô ta thì hỏi: “Ngắm đến ngây ra rồi ư?”

Viên Nghệ hoàn hồn, quay sang nói với bạn của cô ta, “Không phải, mình quen người này.”

“Thật không?’, có người không tin.

Viên Nghệ khẽ cười, “Thật, anh ấy học chung trường cấp Ba với mình.”

Đám bạn đó cứ giục Viên Nghệ sang chào hỏi, vốn dĩ cô ta đã có ý định đó nhưng vẫn đứng dậy với vẻ cực kỳ ỡm ờ.

Sơ Húc đang vội về đánh thức Bùi Tinh cho cô ngắm mặt trời mọc, thế nên ông chủ vừa làm xong hai phần mì, anh liền xoay người đi. Nhưng bất chợt lại nghe thấy có người gọi mình: “Sơ Húc!”

Sơ Húc nhíu mày, tay xách hai phần mì thịt bò, xoay người lại.

Viên Nghệ tiến lại gần, cười nói: “Đúng là anh rồi, Sơ Húc.”

Sơ Húc nhíu mày, “Cô là?”

Trên mặt Viên Nghệ thoáng hiện vẻ xấu hổ, qua khóe mắt, thấy đám bạn đang che miệng cười trộm, cô ta hắng giọng rồi nói, “Em là Viên Nghệ, anh quên rồi sao?”

Sơ Húc không chút nể nang “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Có việc gì sao?”

Sắc mặt Viên Nghệ tối đi hẳn, cô ta ngượng ngùng cười, “Không có gì, chỉ là cảm thấy trùng hợp quá thôi, lại có thể gặp lại anh ở đây.”

“Không trùng hợp, tôi đến đây với vợ tôi.”, Sơ Húc nhìn đồng hồ, “Tôi đi đây, vợ tôi đang đợi tôi.”

Viên Nghệ sững sờ tại chỗ mất một lúc.

Thế mà Sơ Húc lại kết hôn rồi…

Vậy… Bùi Tinh thì sao?…

Năm ấy anh đi, hầu như mọi người đều biết.

Bùi Tinh thích anh như vậy, liệu có biết anh đã kết hôn?

Với lại… không phải anh cũng thích Bùi Tinh sao?…

Nghĩ vậy, Viên Nghệ bèn lôi di động ra, gửi tin nhắn Wechat cho Bùi Tinh.

Bùi Tinh bị tiếng chuông báo đánh thức, cô bực bội giở mình, bên cạnh trống không, chăn đệm lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết là anh rời giường một lúc rồi. Cô lật mình cái nữa, với lấy di động ở tủ đầu giường.

Người gửi là Viên Nghệ, Bùi Tinh nghĩ mãi mới nhớ ra là ai. Cô ngáp một cái, uể oải mở tin nhắn cô ta gửi.

YY: Có đấy không?

Bùi Tinh không trả lời, cô ghét nhất là cái kiểu hỏi “Có đấy không?”, hơn nữa lại là cô ta nên cô càng không buồn để ý.

Cô đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Mấy phút sau, điện thoại vang lên chuông báo cuộc gọi của Wechat.

Bùi Tinh nhổ ngụm nước trong miệng ra, khóe miệng còn dính chút bọt trắng, cô vội vã chạy ra xem, lại là Viên Nghệ!

Thật ra cô cực kỳ không thích Viên Nghệ. Thời cấp Ba, hai người học chung một lớp. Khi đó, chuyện Bùi Tinh theo đuổi Sơ Húc, gần như cả trường đều biết. Mà lúc ấy, cô bạn “plastic” này của cô thường xuyên tư vấn cho cô, Bùi Tinh tin cô ta, cách nào cũng thử, chẳng ngờ lần nào cũng bị Sơ Húc từ chối. Sau đó Bùi Tinh buồn bã, u sầu mãi, còn Viên Nghệ thì vừa quay lưng một cái là đã kể cho bao nhiêu người nghe, để cả đám đó cứ nhìn thấy cô là lại cười nhạo cô. Khi ấy, cô đã quyết định sau này không chơi với cái kiểu bạn bè giả tạo như Viên Nghệ nữa.

Định thần lại, Bùi Tinh nghiến răng, thù năm ấy cô vẫn còn nhớ đấy. Cô bấm nút nghe rồi hỏi bằng giọng chẳng mấy ôn hòa, “Cái gì?”

Ở đầu bên kia, Viên Nghệ cười giả lả, “Ơ kìa, mới sáng sớm đã uống nhầm thuốc hả?”

“Đừng có tỏ vẻ quái gở nữa đi.”, Bùi Tinh bật loa ngoài, “Có rắm thì đánh nhanh lên!”

Viên Nghệ nói: “Cũng không có gì, chỉ là muốn nói cho cậu biết, nam thần của cậu đã kết hôn rồi thôi.”

Bùi Tinh sửng sốt một lúc rồi hỏi: “Chẳng phải Châu Kiệt Luân kết hôn lâu rồi hay sao?”

“Không phải Châu Kiệt Luân.”, Viên Nghệ gào lên, “Là Sơ Húc! Sơ Húc ấy! Người mà ngày xưa cậu yêu chết đi sống lại ấy!”

À…

Bùi Tinh đảo mắt, ngồi xuống mép giường rồi hỏi: “Sao cậu biết?”

“Kể ra cũng khéo thật.”, Viên Nghệ cười một cái, “Sáng sớm nay tôi gặp anh ấy ở trên núi Thang Khê, anh ấy đang mua đồ ăn sáng, tôi đến hỏi thăm vài câu thì anh ấy bảo phải đi mua đồ ăn sáng cho vợ, còn bảo vợ anh ấy đang đợi nữa cơ.”

“Chậc chậc…”, Viên Nghệ cố ý trêu tức cô, “Cậu không được nhìn thấy nụ cười của Sơ Húc lúc anh ấy nhắc đến vợ đâu, ngọt lắm luôn. Mà hai người không phải là thanh mai trúc mã sao? Cậu có biết vợ anh ấy là ai không?”

Qua điện thoại, Bùi Tinh vẫn có thể tưởng tượng được cái vẻ đầy trêu tức của Viên Nghệ. Cô lừ mắt xem thường nhưng vẫn làm ra vẻ kinh ngạc, “Thế á? Thật không? Anh ấy nói là anh ấy đã kết hôn rồi ư?”

Thấy cô chịu hỏi, Viên Nghệ lập tức trả lời, “Đúng, cậu không biết anh ấy cười vui vẻ đến mức nào đâu. Sao? Đau lòng lắm à? Haiz, cậu nói xem… ba năm cấp Ba vẫn không theo đuổi được người ta, tôi còn tưởng đến lúc tốt nghiệp là cậu thành công rồi cơ, không ngờ là vẫn không được, mà không được thì cũng thôi đi, đằng này anh ấy lại còn tuyệt tình đến mức kết hôn mà cũng không báo cho cậu, haiz… Cậu nói xem, tốt xấu gì thì hai người cũng sống chung một khu cơ mà…”

“Nói đủ chưa?”, Bùi Tinh chặn họng cô ta.

“Ấy.”, Viên Nghệ cười lạnh, “Vẫn buồn à?”

Bùi Tinh cười nhạt, “Tôi vui chết đi được ấy, anh ấy lấy vợ, tôi cực kỳ vui.”

Đặc biệt là, bà vợ kia chính là tôi đấy.

Nghe thấy giọng điệu này của Bùi Tinh như thể đã nghĩ thông rồi, Viên Nghệ khó chịu, “Cậu bị bệnh à, anh ấy kết hôn mà cậu còn cười được?”

“Tại sao tôi không cười được?”, Bùi Tinh hỏi lại, “Giờ tôi đang tiếc vì không thể mở mấy bàn tiệc để ăn mừng ấy chứ. À đúng rồi, lúc nào tôi mời rượu, cậu nhất định phải đến nhé.”

Bùi Tinh còn chưa dứt lời thì Viên Nghệ đã tức tối tắt máy rồi.

Cô cười toe toét, nhìn di động lẩm bẩm, “Đồ điên!”

Chửi xong, cô lại bỗng thấy không vui.

Viên Nghệ nói không sai, khi đó cô thật sự đã yêu Sơ Húc đến chết đi sống lại, giờ ngẫm ra, anh dễ dàng có thể bắt cô về tay, đúng là không công bằng.

Bùi Tinh cắn răng, tự dưng lại thấy khó chịu, cô cầm gối đập mạnh xuống giường, vừa đập vừa mắng, “Sơ! Húc! Thối! Thây!”

Cô mắng rất to, vừa mắng xong câu đầu tiên thì then cửa xoay tròn, cô không phát hiện ra, vẫn tiếp tục mắng, “Anh đúng là không biết tốt xấu, em xinh như thế, giỏi như thế, biết thế để cho anh theo đuổi thêm vài ngày nữa cho rồi! Chưa thấy tên đàn ông nào thối tha như anh! Anh còn dám nói là kiếp trước anh tích phúc à! Em phỉ nhổ vào ấy!”

Bùi Tinh đưa lưng về phía cửa, tay cầm cái gối, tay khác chỉ vào nó: “Anh đúng là tích đức mấy đời mới có thể cưa đổ cô gái xinh đẹp độc nhất vô nhị như em đấy. Có phúc mà không biết hưởng, chính là nói anh đấy!”

Mắng xong, Bùi Tinh hừ một tiếng, mệt mỏi nên cũng coi như xả hết giận rồi. Cô định đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ bọt kem đánh răng, nhưng vừa xoay người lại thì… trời đất u ám.



Bùi Tinh cảm thấy đời người nên nếm thử một số chuyện kích thích.

Ví dụ như bị tóm sống lúc nói xấu người ta.

Bùi Tinh chia ba bước để xua đi sự xấu hổ.

Thứ nhất, bình tĩnh chào hỏi.

Thứ hai, bình tĩnh đi rửa mặt, cố duy trì dáng vẻ đoan trang.

Thứ ba, bình tĩnh hỏi anh, “Anh về rồi à?”

Con quỷ nhỏ trong đầu Bùi Tinh cầm sổ viết lách một hồi, kế hoạch đúng là hoàn hảo.

Nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt nín cười của Sơ Húc, cô vẫn không thể bình tĩnh được, khóe miệng còn dính bọt kem đánh răng, đầu tóc bù xù, cô kinh hãi “A!” một tiếng rồi bổ nhào xuống giường, nằm tụt trong chăn.

Sơ Húc đặt bữa sáng lên bàn, không sốt ruột sốc chăn của cô ra mà vào phòng tắm tìm một cái khăn sạch, thấm ướt rồi đi về giường.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh lại gần, Bùi Tinh không dám thở mạnh. Tiếng bước chân dừng lại, chỉ còn cách một khoảng rất gần. Cô nuốt nước miếng, không định lên tiếng. Chẳng cần nhìn cũng biết mặt cô đã đỏ đến mức nào.

Đợi một lúc vẫn không thấy cô có phản ứng gì, Sơ Húc đành quỳ một chân lên giường, giơ tay ra định sốc chăn lên, nhưng rồi lại bị Bùi Tinh tóm chặt lấy, không xê dịch được một ly.

Sơ Húc cong khóe miệng, cố gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể, “Rửa mặt qua cái đã.”

“Không cần. Không muốn rửa.”, Bùi Tinh chui trong chăn rầu rĩ nói.

“Ngoan nào.”, Sơ Húc khẽ dùng lực, kéo cô nàng đang nằm lì trong chăn ra.

Vốn dĩ Bùi Tinh đang cực kỳ bối rối, nhưng nhìn thấy gương mặt không có nụ cười trêu chọc của anh, cô bỗng ôm tâm lý may mắn, liệu có phải anh vẫn chưa nghe thấy gì hay không? Nhờ có suy nghĩ mặt dày này, Bùi Tinh ngoan ngoãn để cho anh lau mặt. Thay quần áo xong, nhìn thấy phần mì thịt bò, nghĩ đến chuyện hôm nay không phải đi làm, có bị tiêu chảy cũng không sợ, cô liền ngồi vào bàn.

Vừa ăn, Bùi Tinh vừa tìm chuyện để nói, “Mì của nhà này ngon thật đấy. Anh mua ở dưới núi à?”

Sơ Húc nhướng mày, nghĩ cô cũng biết cửa tiệm kia, anh “ừm” một tiếng.

Bùi Tinh cắn một miếng bò viên, làm như bâng quơ hỏi, “Có gặp được ai không?”

“Có.”, Sơ Húc thật thà đáp, “Một cô gái.”

“Xinh không?”

Sơ Húc nhíu mày, thành thật trả lời: “Không nhìn kỹ.”

“Ồ.”, Bùi Tinh uống một ngụm canh rồi cầm giấy ăn tao nhã chấm miệng, “Em no rồi.”

Sơ Húc còn đang nghĩ cô không có tâm trạng để ăn, kết quả là lúc ngước mắt lên nhìn thì cô đã ăn đến mức không còn cọng hành nào rồi.

“Vẫn chưa no phải không?”, Sơ Húc nói, “Anh cho em này.”, anh đẩy bát của mình qua.

Bùi Tinh nhận lấy nhưng vẫn nói: “Không hay lắm đâu…”

Sơ Húc: “…”

“Không sao.”, anh ngồi đối diện cô, tựa lưng vào thành ghế, trên mặt vẫn còn chút vẻ uể oải của buổi sáng sớm và chút râu lún phún chưa kịp cạo. Anh thấp giọng cười một cái rồi khàn giọng trêu cô, “Dù sao thì em cũng là cô bạn gái mà anh tích đức mấy kiếp mới có được, không đối xử tốt với em sao được?”

“Khụ khụ…”, Bùi Tinh bị sặc, húng hoắng ho đến đỏ cả mặt, hai mắt cũng đỏ lừ.

Sơ Húc đứng dậy đi đến bên cạnh vỗ lưng cho cô, anh ôn tồn nói: “Ăn từ từ.”

Một lúc lâu sau cô mới bình thường lại được.

Còn đang tưởng anh chưa nghe thấy, còn đang cảm thấy may mắn… Bùi Tinh mất mặt, cắm đầu ăn nốt chỗ mì.



Hơn sáu giờ sáng, mặt trời lên cao, chân trời nhuộm một tầng sáng vàng óng ánh.

Bùi Tinh cùng Sơ Húc ở lại phòng ngắm cảnh. Đối diện khung cửa sổ sát đất là nơi mặt trời mọc, chẳng phải chạy ra ngoài chen chúc tìm chỗ đứng với một đám người.

Bùi Tinh đứng trước khung cửa sổ, ngước mắt ra bên ngoài.

Sơ Húc đã thay một bộ quần áo khác, anh sải bước đi đến phía sau cô, khẽ kéo cô lại rồi ôm chầm lấy cô, hai tay đặt trên bụng cô, cằm tựa lên đỉnh đầu cô. Hai người cứ thế lẳng lặng ngắm cảnh mặt trời mọc.

“Sơ Húc.”, bỗng nhiên Bùi Tinh gọi anh.

Sơ Húc “ừm” một tiếng.

“Có phải hôm nay anh gặp Viên Nghệ không?”, Bùi Tinh hỏi.

Sơ Húc “ừ” một cái, “Phải, lúc đi mua mì gặp.”

Bùi Tinh “à” một tiếng, Sơ Húc đợi một lát mới nghe thấy cô nói: “Tránh xa cô ta ra, cô ta không phải người tử tế gì đâu.”

Sơ Húc tì cằm vào đỉnh đầu cô, nghe thấy thế thì trầm giọng cười.

Thấy cô để ý đến người kia như vậy, anh mới sực nhớ ra Viên Nghệ là ai.

Năm lớp Mười, Bùi Tinh có một người bạn. Không biết là lần đó tiểu tổ tông nhà anh nghe cô ta nói gì mà chạy đến tỏ tình với anh. Anh từ chối, rồi từ hôm sau bắt đầu có những lời xì xào không tốt về Bùi Tinh.

Bỗng nhiên Sơ Húc nói một câu không đầu không đuôi: “Không sợ, hồi đấy chồng em đã trả thù cho em rồi.”

Bùi Tinh ngu ngơ hỏi: “Gì cơ?”

“Không có gì.”, Sơ Húc khẽ cọ cằm vào đầu cô, “Ngoan, ngắm mặt trời mọc đi.”

Cảnh mặt trời mọc quá đẹp, Bùi Tinh cảm thấy, đây là lần mặt trời mọc đẹp nhất mà cô từng được xem.

Nhưng, nếu bên cạnh không phải là anh…

Thì lần mặt trời mọc này… cũng bình thường mà thôi.



Bùi Tinh theo Sơ Húc xuống lầu, quyết định đi leo núi.

Cô cảm thấy oan gia ngõ hẹp chính là như thế này, bởi cô gặp Viên Nghệ ở ngay sảnh khách sạn.

Sơ Húc cảm thấy bàn tay đang nắm tay Bùi Tinh bị bấu mạnh một cái, anh khẽ “shhh”, không biết tiểu tổ tông nhà mình lại bị làm sao rồi.

Bùi Tinh cắn răng, nắm tay Sơ Húc cố ý đi đến trước mặt Viên Nghệ, rồi bất chợt nũng nịu cất cao giọng gọi: “Ông xã!”

Sơ Húc nhìn cô một cái, theo ánh mắt của cô, anh trông thấy Viên Nghệ đang đứng cách đó không xa. Giờ thì anh đã hiểu vì sao tiểu tổ tông của anh lại bỗng dưng ngọt ngào như vậy rồi.

Bị Bùi Tinh lẳng lặng cấu một cái, anh hắng giọng rồi nói: “Bà xã.”

Viên Nghệ đứng ở một bên đã bị tiếng gọi “ông xã” của Bùi Tinh kéo ánh mắt lại rồi. Lúc nhìn thấy người bên cạnh Bùi Tinh là Sơ Húc, cô ta tức đến mức muốn thổ huyết. Nghĩ lại chuyện hồi sáng, rồi bao nhiêu chuyện trước đây nữa, cô ta không thể ngờ anh lại kết hôn với Bùi Tinh!

Cô ta cố gắng để vẻ tươi cười của mình không khó coi, khóe miệng cứng ngắc nhếch lên, cô ta gượng gạo chào, “Hi… ấy… khéo thế…”

Bùi Tinh kéo Sơ Húc đi về phía trước, lại thân mật ôm lấy cánh tay anh, cô cười, “Ừ, khéo thật đấy, cậu cũng ở đây à?”

Nói cho hết lời, Bùi Tinh mới làm ra vẻ sực nhớ tới cuộc điện thoại lúc sáng, cô phô trương che miệng nói, “À, xin lỗi, tôi quên mất, sáng nay cậu gặp chồng tôi rồi, anh ấy đi mua đồ ăn sáng cho tôi. Haiz, cũng tại tôi, sáng sớm đã đòi ăn mì thịt bò, anh ấy còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã đi mua cho tôi rồi.”

Viên Nghệ cảm thấy hai má mình rất đau, rất rát.

Cô ta nhớ lại những lời nói lúc sáng mà thật muốn cắn lưỡi tự tử.

Trông thấy thế, Bùi Tinh sung sướng phát điên lên, cô quay sang cười tươi rói với Sơ Húc, “Cảm ơn anh nhé, ông xã, sáng sớm đã đi mua đồ ăn sáng cho em.”

Sơ Húc buồn cười, không vạch trần cô, chỉ có điều, anh lại nói một câu làm Bùi Tinh cực kỳ muốn bóp chết anh, “Không có gì, đi mua bữa sáng cho bà xã là vinh hạnh của anh, dù sao thì phúc phần anh tích góp được nửa đời này, rốt cuộc cũng có đất dụng võ rồi.”

Vẻ tươi cười trên mặt Bùi Tinh sắp không giữ nổi nữa rồi.

Cô muốn bóp chết Sơ Húc.

Mà cái kiểu bặm môi trợn mắt của họ dưới cái nhìn của Viên Nghệ lại là đang mắt qua mày lại vô cùng tình tứ. Trong lòng dâng trào cảm giác ghen tức, cô ta nhếch miệng, nói: “Xem ra tình cảm của hai người tốt nhỉ, ha ha…”

“Đương nhiên.”, lần này là Sơ Húc đáp lời, anh nhìn Bùi Tinh, gương mặt đầy vẻ dịu dàng, “Tôi đợi tiểu tổ tông nhà tôi bao nhiêu năm rồi, không đối xử tốt với cô ấy thì đối xử tốt với ai chứ.”

Lời đã dứt nhưng Bùi Tinh vẫn chưa định thần lại được.

Thế nhưng Viên Nghệ lại đáp: “Phải, phải, phải, em còn nhớ anh nói là anh đợi cô ấy lớn mà.”

Bùi Tinh ngây ngốc nhìn Viên Nghệ, cô đang định hỏi cô ta thì Viên Nghệ lại tưởng cô muốn nói lời châm chọc nên vội cướp lời: “Thế nhé, tôi đi trước đây, hai người chơi vui vẻ nhé.”

Bùi Tinh định đeo bám đến cùng, “Này… đừng đi mà…”

Sơ Húc kéo vợ anh lại rồi cười nói, “Muốn biết gì thì hỏi anh là được rồi, đừng đuổi theo nữa.”

“Cô ta nói cái gì mà anh chờ em lớn vậy?”, Bùi Tinh hỏi.

Sơ Húc không vội vã trả lời, anh dắt tay cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.

“Hồi đấy, sau khi cô ta tung tin khắp trường, anh đã đến tìm cô ta.”

Sau khi biết là ai tung tin, Sơ Húc chọn lúc tan học chặn Viên Nghệ trong một con ngõ, cảnh cáo cô ta sau này tránh xa Bùi Tinh ra.

Lúc ấy Viên Nghệ rất tức tối, còn bật một câu: “Anh có tư cách gì mà bảo em phải tránh xa nó?”

Khi đó Sơ Húc vai đeo ba lô, đồng phục xộc xệch, đầu lưỡi đá vào má trong, anh lạnh lùng hỏi: “Tôi có tư cách gì ư?… Chỉ bằng việc ông đây đang đợi cô ấy lớn… Chỉ bằng việc ông đây sau này sẽ là chồng cô ấy.”



“Thế nên là…”, Bùi Tinh kéo cánh tay anh, nghiêng đầu nhìn anh rồi cười toe toét, “Anh yêu thầm em lâu lắm rồi ư?”

“Đúng.”, Sơ Húc cười, duỗi tay véo má cô, “Em không biết đấy chứ, mỗi lần em tỏ tình, anh đều phải nhịn để không đồng ý.”

Bùi Tinh hỏi, “Thế sao anh không đồng ý?”

Sơ Húc đáp, “Tại vì quá muốn ở bên em, mà ngay ngày đó, nếu có ai hỏi anh, anh có thể quang minh chính đại trả lời là: “Đúng, tôi với Bùi Tinh đang yêu nhau đấy.”, chứ không phải là che che giấu giấu, không dám công khai vì quy định không được yêu sớm, cũng không phải để em phải đi theo sau anh. Anh muốn hai đứa được sóng vai bên nhau, cả đường đều có em bên cạnh.”

Ngày đó, gió thật khẽ, trời thật xanh, Bùi Tinh cười đến cả khóe mắt cũng cong.