Vang Danh Thiên Hạ

Chương 11: Chương 11





Bọn Du Hoặc thấy thế giả bộ nói gặp người hoạn nạn ra tay cứu giúp là chuyện tốt.

Hâm Hạo đừng nói vậy.
Nhưng Hâm Hạo xưa nay sống nghĩa khí lại không muốn nợ ân tình.

Nên nhất quyết nói bọn Du Hoặc cần giúp gì Hâm Hạo hắn sẽ ra tay.
Bọn Du Hoặc thấy thế giả bộ trầm ngầm suy nghĩ.

Cuối cùng Lam Hạ nói:
Thật ra tụi ta định mở một cửa hàng ăn trên huyện.

Nhưng trên huyên muốn mở không dễ.

Mở được rồi khéo bị cửa hàng khác gậy sự, hãm hại nên không giám mở.
Hâm Hạo nghe thế nói: Vậy các ngươi định mở cửa hàng bao nhiêu bạc.
Hàn Á nói:
Chúng ta từng đi lính về.

Tiền cất dữ nay góp vào mở cửa hàng cũng khoảng 100 lượng bạc.

Hâm Hạo nghe thế nói:
Ta có mấy cửa tiệm trống nếu các ngươi muốn mua một cái ta bán cho.

Nếu tiền nua không đủ ta cho nợ từ từ trả.

Còn về sợ kẻ khác gây sự có ta kẻ nào dám.
Bọn Hàn Á nghe thế nghĩ: Quá tốt.

Việc thành.
Bọn Du Hoặc đứng lên hành lễ cảm ơn Hâm Hạo.
Hâm Hạo khoát tay nói không có gì.
Nhưng đến mãi sau này.

Khi Hâm Hạo trở thành thủ vệ bên cạnh Minh Vương và gặp lại bọn Du Hoặc.
Khi Hâm Hạo biết thân phận của bọn Hàn Á.

Khi thấy bọn Du Hoặc ngồi cạnh Thánh Vương uống trà, nói chuyện.

Hâm Hạo nghĩ tới cái tạ lễ ngày xưa trong rừng bọn Hàn Á làm với hắn mà lưng hắn chảy mồ hôi.

Cái tạ lễ bây giờ có cho Hâm Hạo hắn cũng không dám nhận.

Hắn khi ấy đã nghĩ rõ ràng.

Đôi hổ bám theo Hâm Hạo hắn chắc chắn là bọn Du Hoặc gây ra.

Mở cửa tiệm cũng là âm mưu từ trước.


Hắn càng nghĩ càng thấy nhiều việc xảy ra mà hắn không để ý.

Ví dụ như cửa tiệm bọn Du Hoặc mở tại sao lại nhanh giàu như vậy.

Trong một năm bọn Du Hoặc đã mở tới 4 chi nhánh.

Ví dụ như vị trí của hắn hiện tại vì sao lại được cất nhắc lên cao vậy.

Gia thế nhà hắn làm trong quan trường là bình thường.

Nhưng làm thủ vệ bên Minh Vương cực kỳ khó.

Khi ấy gia phụ hắn nói hắn có phước, cứ im lặng mà làm tốt nhiệm vụ đừng hỏi gì.
Quay lại hiện tại.

Sau khi tạm biệt Hâm Hạo.

Bọn Du Hoặc đi về.

Kế hoạch thành giờ là chờ bọn Trác Nhạc nữa.

Hai tuần sau trong thôn Đào Nhai sảy ra hai chuyện lớn lan đến cả thôn bên cạnh cũng biết.

Một là con trai Tạ gia Tạ Trạch và con trai Du gia Du Lâm lên huyện ăn chơi.

Tranh dành kỹ nữ với con trai của Phù gia trên huyện.

Đánh con trai Phù Gia suýt mất mạng.

Ai mà ngờ Phù gia có người trong kinh.

Trong khi Du phi nương nương đang che giấu thân phận hỗ trợ để phát triển Du gia.
Du gia lại gây hoạ.

Du phi biết truyện chỉ cho người bên dưới giải quyết sợ lộ thân phận đằng sau.

Nên chuyện này Tả gia và Du gia đúng đã chịu một vố đau đớn mà không làm được gì.
Chuyện thứ hai là:
Du Hoặc Và Lam Hạ mở cửa tiệm trên huyện.

Mà lại có công tử Hâm gia chống lưng.

Nghe nói hai người cứu Hâm công tử.

Nên khi mở tiệm là tiền Hâm công tử cho mượn.

Nên không ai giám gây sự.

Cả thôn Đào Nhai bàn tán sôn sao.

Có kẻ ghen ghét nói ra nói vào.

Có kẻ đến lấy lòng chúc mừng.
Nhưng Tả gia và Du gia thì im thin thít.

Vì chuyện xảy ra của Tả gia và Du gia đã bị dòng tộc lớn bên trên cảnh cáo.

Cấm gây chuyện thời gian này.

Trong khi Hâm Hạo người chống lưng cho Du Hoặc và Lam Hạ lại có cơ lớn trong kinh thành.

Nên hai nhà Du Tả im re.

Mọi chuyện cứ vậy trôi qua.

Thoáng cái đã sắp tới tết nguyên đán.

Tết ở Đại Lân quốc đón rất lớn.

Nên sắp tới cúng ông táo nhà ai cũng bận rộn.
Năm nay Du Hoặc cùng Lam Hạ đón tết chung.
Trước tết vài ngày bọn Du Hoặc lên huyện tính tiền công và tiền thưởng cho nhân viên.
Cửa tiệm cửa Du Hoặc có tên Cửu Đỉnh.

Tức là trong tiệm bọn Du Hoặc có chín món đỉnh của đỉnh.

Chín món này đúng là được nổi danh trong huyện sau khi cửa mở cửa.
Đầu bếp, nhân viên của Cửu Đỉnh là do Thánh Vương âm thầm đưa xuống.

Mỗi người đều gặp bọn Du Hoặc ở tình huống khác nhau để đề phòng kẻ địch điều tra sau này mà thôi.
Đầu bếp và nhân viên trong tiệm đều biết võ.

Đó là lý do mỗi lần tiệm có chuyện kẻ gây sự với Cửu Đỉnh, trước sau gì những kẻ đó sẽ gặp chuyện.

Khi bọn Du Hoặc đến tiệm trong tiệm rất đông.
Tại tiệm mở có hai tầng và chỉ hai mươi bàn nên khách ai nhanh trước được bàn trước.
Bọn Du Hoặc đi cửa sau vô tiệm.
Cả bọn vừa tới cửa sau tiệm đã có người đứng đón.
Người đón là một vị đại thúc hơi gầy khoảng 45 tuổi tên Nhị Hào.
Nhị Hào thấy bọn Du Hoặc tới vội chạy đến chào đón:
- Tham kiến các vị Lão bản.
Nói đùa.Không chào là mất mạng.

Nhị Hào không biết thân phận thật của bọn Du Hoặc là gì.


Nhị Hào chỉ biết hắn là người của Liệp Nhân Hội.

Mà thủ lĩnh Liệp Nhân Hội sai hắn đi theo làm việc và nghe lời đám Du Hoặc.

Tuyệt đối không để phạm lỗi.

Nếu phạm sẽ chết.
Ai là người trong Liệp Nhân Hội mà chả là kẻ tinh ranh.

Chủ nhân của Liệp Nhân Hội là bí ẩn.

Nhưng ai trong Liệp Nhân Hội cũng truyền tai nhau chủ là người Hoàng Thân Quốc Thích.

Hắn là người thông minh nên hắn biết chỉ cần hắn nghe lời đám Du Hoặc tương lai nhất định sáng rạng.
Đám Du Hoặc xuống xe thấy Nhị Hào cũng chẳng nói gì.

Chỉ yêu cầu Nhị Hào kêu tối nay họp.
Đám Du Hoặc hai năm ở chỗ Thành Vương đã được đào tạo bài bản tất cả từ tố chất đến nguỵ trang.

Cách nhìn người.

Bọn hắn làm việc cho dưới chướng Thành Vương.

Thân phận khác Liệp Nhân Hội.
Người của Liệp Nhân Hội còn dưới bọn Du Hoặc hắn một đầu.

Nên không cần để ý.

Chỉ cần các ngươi làm tốt ắt có thưởng.
Nhị Hào nghe phân phó song liền vâng dạ.

Khi thấy đám Du Hoặc vào tiệm.

Nhị Hoà cất tiếng:
Mau mang ngựa của các lão bản đi ăn, uống nước.

Ngựa này rất quý đừng để xảy ra chuyện.
Khi đám Du Hoặc trong phòng uống trà.

Một đại thúc khác khoảng 50 tuổi vào phòng cúi chào bọn hắn.
Người này tên Thạch Thành cũng ở Liệp Nhân Hội nhưng chức vị cao hơn cả Nhị Hào.
Hàn Á nói: Sổ sách ổn cả chứ.
Thạch Thành chắp tay nói: Hứa lão bản sổ sách đều tổng kết song.

Ừm.

mang sổ sách lên đây.

Tối nay đã cả quán liên hoan.

Tiệc song ta sẽ nói tiếp.

Giờ ngươi lui xuống đi.


Kêu nhà bếp làm Cửu Đỉnh tối nay liên hoan.
Thạch Thành chắp tay rồi lui xuống.
Sau khi sổ sách mang lên.

Bọn Hàn Á bắt đầu xem lợi nhuận và bàn bạc kế sách tiếp.
Trác Nhạc nói: Chúng ta đang làm rất tốt.
Vậy kế hoạch mở tiệm thứ hai cần thực hiện rồi.

Lâm Phúc nói:
Chúng ta phải tranh thủ trước khu Du phi tay nâng đỡ nhánh Du gia ở đây lên.

Du gia được nâng đỡ chắc chắn sẽ oanh tạc Huyện này.
Chúng ta tuy dựa vì Hâm gia làm chỗ dựa nhưng thục lực phải có mới đấu lại Du Gia được.
Truy Bân cũng đồng ý: Vậy viết thư cho Thanh Vương đi.
Triệu Huy lấy ra một tờ giấy.

Rồi viết mật hàm gửi Thánh Vương.
Đến tối khi khách đã hết.

quán Cửu Đỉnh đóng cửa.
Bốn bàn tiệc đã được ngồi đầy.
Bàn tiệc chủ vị là bọn Du Hoặc ngồi.

Nếu có ai ở đây sẽ thấy khí thế của toàn bộ người trong tiệm khác hoàn toàn khi cửa tiệm có khách.

Hàn Á cảm ly rượu nói: Hôm nay là tiệc cuối năm.

Ta chỉ có hai điều để nói.
Một: Là nhân viên bình thường mỗi người sẽ được thưởng 30 lượng bạc.

Đầu bếp phụ 50 lượng
Đầu bếp chính 70 lượng
Quản lý và Thu ngân mỗi người 100 lượng bạc.
Tất cả đứng lên cúi đầu tạ ơn.
Đến giờ bọn họ vẫn chẳng biết bọn Hàn Á là Ai.

Thân phận là gì.

Làm gì.
Với số tiền thưởng cao như vậy chỉ càng khẳng định thân phận bọn Hàn Á không tầm thường.

Việc của bọn họ chỉ biết chấp hành đúng việc.

Được thưởng thì nhận.
Hàn Á hài lòng với biểu hiện của đám Thánh Thành.
Hàn Á nói tiếp:
Các ngươi được nghỉ 10 ngày.

10 ngày sau quay lại đây mở tiệm đầu năm.

Cả đám đứng lên kêu: Rõ.
Bữa tiệc cứ thế đến khi kết thúc.
Cửa hàng Cửu Đỉnh đóng cửa ăn tết.
***** NĐH *****.