“Mau nhìn, nơi đó đột nhiên xuất hiện quang mang…”
“Ta nghe người ta nói, nếu địa phương nào phát ra ánh sáng kì dị, phần lớn nơi đó có bảo vật sắp xuất thế. Chúng ta nên cùng nhau vào trong núi một chuyến, không chừng chuyến này có thể phát tài.”
Ở phụ cận Hổ Khâu sơn mạch có một vài sơn thôn nên có rất nhiều lời bàn tán. Việc trong sơn mạch xuất hiện ánh sáng kì dị khiến cho nhiều người nổi lên tư tâm, nhưng bọn họ đều biết bên trong sơn mạch rất nhiều thú dữ, nếu không có bốn năm cái liệp hộ liên hợp lại thì cũng không dám đi vào sâu săn bắn.
Hơn nữa, hiện tại đang là ban đêm, đúng thời điểm thú dữ đi săn. Nếu hiện tại vào trong núi, bảo vật có thể không tìm được mà chỉ là làm mồi cho thú dữ.
Thôn dân không dám vào trong núi, nhưng chuyện phát sinh đêm đó được đám thôn dân truyền ra ngoài thị trấn khi họ mang động vật đi giao dịch.
Một người biết thì còn gọi là bí mật, nhưng nếu hai người biết thì cũng chẳng khác gì nói cho cả thiên hạ biết. Nói cho một người hay nói cho nhiều người cũng chẳng có gì khác nhau. Vì thế tin tức ở Hổ Khâu sơn mạch có dị biến nhanh chóng truyền ra khắp Sở quốc. Hơn nữa, trong lời truyền tụng còn có chút thái quá. Có người nói dị bảo xuất thế, có người lại nói ở đó có bảo tàng của địch quốc. Tóm lại lời truyền càng lúc càng ngập tràn thần bí.
Ai cũng biết, trên thế giới này, không bao giờ thiếu người hiếu kỳ. Có không ít người bắt đầu sinh ra hứng thú muốn tới Hổ Khâu sơn mạch tầm bảo.
Nhưng mà, chuyện đó để sau hãy bàn.
Lại nói về nơi Đế Thích Thiên đang nằm, ánh trăng vẫn tiếp tục tập trung bao phủ lấy thân thể hắn, một lượng lớn nguyệt tinh hoa vẫn thẩm thấu theo lỗ chân lông vào bên trong cơ thể.
Mặc dù lúc này Đế Thích Thiên hôn mê, nhưng không phải hắn hoàn toàn vô ý thức. Dù sao là con người chuyển thế sang, tinh thần lực so với động vật bình thường cường đại hơn gấp nhiều lần. Theo ánh trăng nhu hòa đang bao phủ thân thể mình hắn cũng từ từ tỉnh lại.
Mặc dù thanh tỉnh, nhưng Đế Thích Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì dang xảy ra. Phút chốc sau, hắn cảm giác được trong đầu có một cỗ tin tức khổng lồ bừng lên. Cảm giác bùng nổ trong đầu như thế này vô cùng khó lý giải, hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn. Lúc trước nếu như tụ linh đan tàn phá chỉ là thân thể hắn thì hiện tại hắn phải trải qua nỗi thống khổ ở tinh thần, thậm chí là linh hồn.
Loại đau đớn thống khổ này làm cho hắn không thể chịu đựng được.
“Kiên trì… Nhất định phải kiên trì…”
Đế Thích Thiên cảm giác rằng nếu như lần này không trụ được thì rất có thể hắn sẽ hoàn toàn mất đi ý thức. Lúc này, hắn chỉ có thể tự nhủ mình kiên trì chịu đựng.
Trong lúc đau đớn khôn cùng này, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh bạch hổ mụ mụ bị bắt đi, hận ý lại dâng lên trong đầu, choán hết toàn bộ cơn đau, giúp cho hắn có thể duy trì thêm.
Đúng vào lúc hắn có cảm giác không thể chống đỡ thêm được nữa thì cơ thể lại xuất hiện dị biến. Yêu lực trong cơ thể khiến hắn cảm thấy dị thường phấn chấn. Nguyệt tinh hoa cuồn cuộn không ngừng tiến vào, làm cho yêu lực trong phút chốc lại tăng trưởng lên. Yêu lực không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch. Đến mỗi chỗ, yêu lực lại phân ra thành những lực lượng nhỏ hơn, đều đặn dung nhập vào cốt tủy khiến cho cơ nhục càng thêm cường đại.
“Ngao!!!”
Linh hồn lúc này đã đau nhức tới cực điểm. Đế Thích Thiên mắt nhắm mắt mở, khó nhọc đứng lên, ngửa mặt phát ra một tiếng hổ gầm lớn. Sau tiếng rít gào, cảm giác được cơn đau đã giảm đi một chút khiến hắn vô cùng vui mừng.
Yêu lực càng trở nên hưng phấn, phát ra một cỗ lực lượng giúp hắn duy trì tiếng gầm liên tục.
Thanh âm hổ khiếu khi thì trầm thấp, khi thì tăng vọt, liên miên không ngừng, thanh âm như thạch bàn liên tục vang vọng trong sơn mạch rồi lan ra cả thương khung.
Đế Thích Thiên lúc này cảm thấy vô cùng thư thái, nhưng lại làm cho bách thú trong rừng một phen gà bay chó chạy.
Không biết tiếng hổ gầm kéo dài bao lâu, đợi khi thanh âm hạ xuống thì lượng tin tức bùng nổ trong đầu cũng đã đình chỉ, cơn đau nhức đã dừng lại.
Đế Thích Thiên ngừng rít gào, muốn xem tin tức khi trước bùng nổ trong đầu tột cùng là cái gì mà có thể khiến hắn thống khổ đến như thế.
“A!!!”
Tin tức vừa hiện ra trong đầu, Đế Thích Thiên không nhịn được trong lòng hô lên một tiếng, giống như là đột nhiên gặp một sự tình đó bất khả tư nghị. Vừa kinh ngạc, lại vừa khiếp sợ, lại vừa có một cảm giác vô cùng vui sướng, đó chính là tâm trạng của hắn lúc này.
“Ngao!!!”
Hưng phấn tột độ, hắn không nhẫn nại được lại gầm lên một tiếng nữa.
“Đi mòn gót giầy tìm chẳng thấy, đến khi thấy được lại không mất chút công sức nào. (Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu ). Xem ra ông trời cũng không bạc đãi ta. Mặc dù khiến ta sống lại trong thân thể động vật nhưng lại bồi thường cho ta thế này, cũng không cần quá ủy khuất rồi."
Đế Thích Thiên ngạo nghễ thầm nghĩ, càng nghĩ càng thấy vui sướng.
Truyền thừa!!!
Huyết mạch truyền thừa!!!
Nếu không tự mình trải qua chuyện này, hắn không bao giờ dám nghĩ ở trong yêu tộc còn tồn tại thần kỳ bí pháp như thế.
Huyết mạch truyền thừa là một bí pháp vô cùng kỳ diệu, có thể khẳng định là hạng nhất bí thuật trong yêu tộc.
Theo tin tức được truyền thừa, Đế Thích Thiên mới biết trước đây yêu tộc vô cùng cường đại. Lúc ấy, nhân loại còn chưa đạt tới phồn vinh như bây giờ. Nhờ may mắn được trời đất ưu ái hấp thu được linh khí trong thiên địa, yêu tộc bắt đầu đi trên con đường tu hành. Khi đó, cường giả nhiều như mây. Khắp nơi đều là lãnh địa của yêu tộc.
Con người khi đó chỉ là thức ăn của yêu tộc mà thôi, một chút sức lực phản kháng cũng không có.
Trong yêu tộc, có nhiều chủng tộc vô cùng cường đại, ở đó xuất hiện không ít cường giả. Những cường giả đó lo lắng hậu nhân của mình khiến cho phồn vinh của tộc mình đi xuống, đã nghiên cứu ra bí pháp huyết mạch truyền thừa, đem ra triển khai ở trong tộc nhân của mình. Bí pháp này đối với bản thân thì không có công hiệu gì, nhưng đối với hậu thế lại có tác dụng vô cùng lớn.
Ví dụ như với xà tộc, một gã hậu nhân đột nhiên có linh tính, hiểu được việc hấp thu nguyệt tinh hoa cùng thiên địa linh khí. Dần dần trong cơ thể hắn xuất hiện yêu lực, có yêu lực, nếu có thêm cơ duyên xảo hợp sẽ kích phát huyết mạch truyền thừa do tiền nhân để lại. Theo huyết mạch truyền thừa hắn sẽ nhận được một loại bí pháp thần bí nào đó, hoặc một công pháp tu hành vô cùng bá đạo. Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ đạt được một chút ít truyền thừa mà thôi.
Bởi vì huyết mạch truyền thừa chính là tiền bối trong tộc đem trí thức do chính mình sở hữu dung nhập và trong huyết mạch, có thể kích phát ra truyền thừa được bao nhiêu lại hoàn toàn dựa vào vận khí. Nếu vận khí tốt, có thể nhận được thậm chí cả thượng cổ cường đại công pháp. Vận khí không tốt, chính là chẳng thu được gì. Truyền thừa cũng có cơ duyên cả.
Huyết mạch truyền thừa cách đây ngàn vạn năm có lẽ là điều bình thường, nhưng cho tới bây giờ, huyết mạch truyền thừa từ cổ nhân trong máu con cháu đã vô cùng loãng. Không còn là chuyện kích phát nhận được bao nhiêu nữa, mà chính là có thể kích phát được hay không? Kích phát được cũng chỉ có cơ may một phần mười. Hơn nữa, một thế hệ yêu tộc đó, chỉ có thể kích phát một lần, hay chỉ có một người may mắn nhận được truyền thừa mà thôi.
Lần này cũng là Đế Thích Thiên thật sự có phúc lớn, dùng tụ linh đan làm lớn mạnh yêu lực trong cơ thể, lại có bàn thạch thần bí phát sinh dị biến, từ đó kích phát ra huyết mạch truyền thừa.
Yên lặng tiếp nhận những tri thức quý giá không biết qua bao lâu thời gian, cuối cùng Đế Thích Thiên cũng nhẹ nhàng mở to mắt nhìn về tinh không vô tận.
“Hổ Khiếu Công, ta cuối cùng cũng có một công pháp tu hành thích hợp. Tuy rằng chỉ có thể luyện đến cảnh giới Kết Đan nhưng với ta hiện tại mà nói cũng là quá đủ rồi.”
Mấy ngày nay hắn luôn đau đầu với việc làm sao có thể có được một công pháp tu hành thích hợp. Chỉ là nghĩ tới bản thân hiện tại, chuyện đó cũng quá ư viển vông, không thể nào thành sự thật được.
Thế mà, dường như hắn có mệnh khí lớn trong người, ông trời dường như biết hắn nghĩ gì nên vừa mới buồn ngủ đã có gối kê đến đầu (DG: ý là vừa ước đã thấy). Hổ Khiếu Công tuy rằng không phải công pháp cao thâm, nhưng có thể giúp cho việc tu hành kết nội đan, là bước khởi đầu trên con đường tu yêu, là công pháp thích hợp nhất với bản thân hắn lúc này.
Cẩn thận hồi tưởng lại pháp quyết trong đầu, Đế Thích Thiên cảm thấy rất vừa lòng.
Hổ Khiếu Công tổng cộng có chín tầng.
Hiện tại của hắn chính là ở tầng thứ 2, tức là giai đoạn hấp thu thiên địa linh khí cùng nguyệt tinh hoa, tích lũy yêu lực trong cơ thể. Giai đoạn này giống với giai đoạn Luyện khí kì của người tu tiên.
Từ tầng thứ 3 đột phá lên tầng thứ tư là khá khó khăn. Nếu đột phá thành công là có thể khiến cho yêu lực trong cơ thể biến đổi từ trạng thái khí chuyển sang trạng thái dịch lỏng, lúc này yêu lực so với trước đó tinh thuần hơn rất nhiều. Ờ tầng thứ tư đã có thể xưng là yêu thú, trong cơ thể sẽ thức tỉnh một vài năng lực đặc biệt.
Từ tầng sáu sang tầng bảy cũng lại là một bước khó khăn. Nếu vượt qua cửa này có thể đem yêu lực trong cơ để tụ lại một chỗ, dần hình thành một quả nội đan.
Chỉ có hình thành nội đan mới có tư cách trở thành tu yêu giả. Nội đan đối với yêu mà nói thì vô cùng trọng yếu. Trong đó tinh-khí-thần (DG: 3 cái ở Tam phủ của đan điền í ạ @@) sẽ hợp lại cùng một chỗ, cùng với sinh mệnh có chung một nhịp thở.
“Mặc dù có công pháp này, nhưng ta muốn chân chính tu thành yêu cũng không biết phải đợi tới khi nào nữa.”
Đế Thích Thiên cẩn thận quan khán phần đầu của công pháp.Truyền thừa lần này cũng không có đạt được thần kì công pháp, nhưng ngoài ra còn có một vài chú ý mà tổ tiên đã đúc kết lại trong quá trình tu yêu. Đối với Đế Thích Thiên mà nói, như thế này cũng đủ khiến hắn sợ hãi mà than thở lắm rồi. Tu yêu quả thực cũng tồn tại những công pháp độc đáo. Bởi vì yêu là từ động vật trong tự nhiên mà ra, so với con người cấu tạo vốn là vô cùng khác biệt.
Ví dụ như nhân loại có thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch, còn có thượng, trung, hạ tam đại đan điền, không phải chủng loài nào sinh ra cũng đều có đầy đủ các yếu tố đó. Cho nên, phương pháp tu luyện của yêu tộc so với con người vô cùng bất đồng.
Tu luyện, yêu so với nhân loại còn đi trước rất nhiều.
Thế nên ở trong yêu tộc cũng có những phương pháp tu luyện độc đáo. Chính thống tu yêu so với nhân loại tu tiên sẽ còn cường đại hơn nhiều. Nếu Đế Thích Thiên hôm nay không đạt được truyền thừa cũng sẽ không bao giờ biết điều này.