Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 52




Tối qua Diêu Xuân Nương đã dọn dẹp lại căn phòng, đồ đạc cũng được lau chùi sạch sẽ. Tề Thanh dựng thang chắc chắn trên xà nhà, chậm rãi trèo lên.

Diêu Xuân Nương cầm đèn dầu đứng dưới nhìn hắn, nàng hỏi: “Tề Thanh, ngươi có cần đèn không?”

Tề Thanh nhìn vào đôi mắt sáng rực dưới ánh đèn của nàng, lắc đầu.

Mái nhà tối đen như đêm, ngói đã được lợp lại, giờ không có ánh sáng nào lọt vào, Diêu Xuân Nương nheo mắt không nhìn rõ gì.

Tề Thanh lại như có thể nhìn thấy, hắn đứng trên thang, nhanh chóng dọn sạch ngói vụn kẹt trong khe, trải lại cỏ tranh lộn xộn rồi bắt đầu trèo xuống.

Diêu Xuân Nương một tay chống hông, ngẩng đầu nhìn mái nhà tối om, miệng kéo dài âm điệu “Ừm——” không hiểu.

Tề Thanh nghe thấy nàng kêu như một con ong, theo bản năng cúi đầu nhìn nàng một cái.

Đôi mắt đen nhánh vô tình rơi vào vòng eo mềm mại được áo quấn quanh của nàng, hắn lập tức kéo ánh mắt lên, nhìn vào gương mặt Diêu Xuân Nương.

Nàng hơi ngẩng cằm lên, ánh đèn rơi xuống giữa mặt mày, tỏa ra một vòng ấm áp dịu dàng. Diêu Xuân Nương hỏi hắn: “Thế này là ổn rồi?”

Nàng hỏi ngắn gọn, Tề Thanh đáp còn ngắn gọn hơn: “Ừ.”

Hôm nay nàng ít nói, hôm qua khi hắn sửa giường nàng liên tục hỏi này hỏi nọ, nhưng sáng nay tổng cộng chỉ nói vài câu, khiến Tề Thanh có chút không quen.

Hắn như tìm cách nói chuyện hỏi: “Nàng sắp, sắp ra ngoài à?”

Số lần hắn chủ động nói chuyện với nàng có thể đếm trên đầu ngón tay, Diêu Xuân Nương ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao ngươi biết?”



Tề Thanh lấy ngói vụn trong túi ra đặt vào cái thúng bên tường, đưa tay chỉ nhẹ vào môi nàng, nói: “Nàng ra, ra ngoài sẽ thoa, thoa son.”

Diêu Xuân Nương bừng tỉnh hiểu ra: “Ngươi biết rõ như vậy à?”

Tề Thanh ngẩn người, sau đó lại im lặng, lặng lẽ phủi bụi trên tay áo.

Diêu Xuân Nương hôm nay đặc biệt rộng lượng, không để tâm đến tính cách cứng nhắc của hắn, ngược lại còn nheo mắt cười với hắn: “Cảm ơn ngươi sớm giúp ta sửa xong mái nhà, lát nữa ta ra ngoài về có lẽ còn kịp làm bữa trưa.”

Tề Thanh thấy nàng vui vẻ như vậy, nghĩ một chút lại hỏi: “Đi chợ, chợ sao?”

Hắn hiếm khi hỏi nhiều như vậy, Diêu Xuân Nương nói: “Không phải, hôm nay không đi chợ, đi chợ làm gì. Ta chỉ là lát nữa đi gặp một người.”

Diêu Xuân Nương trả lời rất mơ hồ, gặp ai, tại sao lại gặp, nàng không hé răng một chữ nào.

Tề Thanh nghe nàng nói như vậy, ngược lại khẽ nhíu mày.

Diêu Xuân Nương ở thôn Lê Thủy không quen nhiều người, ăn mặc xinh đẹp đi gặp người, trong lòng Tề Thanh không có chút manh mối nào.

Hắn mím môi, lại nhìn vào đôi mày được tô vẽ xinh đẹp của Diêu Xuân Nương, im lặng một lúc, uyển chuyển hỏi: “Bạn, bạn bè của nàng?”

Diêu Xuân Nương chớp mắt: “Không phải, ta vừa đi gặp Phùng Xuân, hôm nay chỉ là đi gặp một nam nhân.”


Chỉ là gặp một nam nhân.

Nam nhân gì?



Tề Thanh nghe câu này, động tác trên tay bỗng dừng lại. Hắn nhìn nàng một cái, còn muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy mình như không có quyền hỏi nhiều.

Cuối cùng như hôm qua, hắn không nói thêm gì, rũ mắt, lặng lẽ mang thang rời đi.

Chân trước hắn vừa rời đi, Diêu Xuân Nương cũng xách đồ đi ra ngoài, không biết đi đâu, chiều mới trở về.

Trong thời gian vụ mùa, Tề Thanh hiếm khi không ra ngoài, một mình làm việc trong sân. Diêu Xuân Nương có vẻ tâm trạng rất tốt, chào hắn: “Đang bận à, Tề Thanh, ăn cơm chưa?”

Rồi không chờ hắn trả lời, vui vẻ hớn hở đi vào trong.

Tề Thanh chưa bao giờ thấy nàng vui vẻ như vậy, đi lại nhảy nhót như một con thỏ.

Hắn nhìn bóng lưng Diêu Xuân Nương biến mất sau cánh cửa, cúi đầu cầm cái bào định tiếp tục, nhưng suy nghĩ lại không kiểm soát được mà lan man, nghĩ tới từng nam nhân trong thôn hắn quen, cũng không nghĩ ra Diêu Xuân Nương thực sự đi gặp ai.

Hắn bỗng nhớ lại những gì Diêu Xuân Nương đã nói tối hôm đó. Nàng nói nàng không muốn làm quả phụ.

Hắn nhìn chăm chú vào chiếc tủ đang làm dở trong tay, lại thực sự không thể tập trung, đứng dậy phủi bụi trên người, vào trong nói với Đường Anh một câu, thay quần áo rồi đi ra ruộng.

Khi rời đi, hắn còn có chút đăm chiêu nhìn về phía cổng nhà Diêu Xuân Nương.

Hắn không biết, trong nhà Diêu Xuân Nương cầm kim chỉ thêu khăn, luôn cúi người bên cửa sổ, nâng góc rèm lên thảnh thơi nhìn hắn.

Nàng thấy hắn thất thần một hồi lâu, cũng thấy lúc hắn rời đi quay đầu nhìn về phía cửa sổ của nàng.

Diêu Xuân Nương tựa lưng vào đầu giường, nâng khăn lên, cẩn thận nhìn những con cá sống động đang cắn câu trên khăn, cười hết sức đắc ý.