Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 51




Sửa xong khung giường, Tề Thanh dọn dẹp dụng cụ chuẩn bị rời đi.

Trong đầu Diêu Xuân Nương vẫn còn hơi choáng váng, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y vừa mới chạm vào hắn, có lúc lại nắm lại như muốn xóa đi cảm giác còn sót lại trong lòng bàn tay.

Tề Thanh nhặt màn giường trên đất, vò lại đưa cho nàng, hắn để ý đến động tác nhỏ của nàng, nhưng không nói gì, cứ vậy lướt qua nàng, thẳng thừng ra khỏi cửa.

Diêu Xuân Nương nhìn Tề Thanh đi ra, như vừa nhận ra hắn đã định quay về, lập tức lộ vẻ không thể tin, như thể nói ngươi để ta sờ xong mà chẳng làm gì, rồi cứ thế mà trực tiếp đi sao?

Diêu Xuân Nương nhìn chân giường đứng vững trên đất, đi ra gọi hắn: “Tề Thanh.”

Tề Thanh quay lại, hơi cúi đầu nhìn nàng: “Có, có chuyện gì?”

Giọng hắn như thường, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh như một giếng nước, như thể vừa rồi không có gì xảy ra.

Diêu Xuân Nương nhìn vào đôi mắt yên tĩnh của hắn, những lời định nói bỗng chốc nghẹn lại, nàng do dự nói: “Ngươi không giúp ta sửa mái nhà hả?”

Lời nàng nói có chút nghi hoặc, lại như mang theo một chút tức giận không thể diễn đạt, như thể Tề Thanh đã phản bội không chịu giúp nàng.

Tề Thanh ném ra một câu: “Sáng, sáng mai sẽ, sẽ sửa.”

Nói xong, hắn quay người không nhìn lại mà rời đi.



Diêu Xuân Nương nhíu mày, lạ lùng nhìn bóng lưng hắn, nàng vốn tưởng mình đã hiểu hắn, nhưng giờ đây, nàng thực sự không biết trong cái đầu gỗ của hắn đang nghĩ gì.

Rõ ràng đã chủ động để nàng chạm vào, nhưng lại không định làm gì, sao lại không hiểu chút nào vậy.

Sáng hôm sau, Tề Thanh quả nhiên lại đến sớm, Diêu Xuân Nương đang ở trong bếp làm bữa sáng, cửa chính mở hé.

Hắn cũng không nói cho nàng một tiếng, lặng lẽ trèo lên mái nhà, mở ngói và trải một lớp bạt chống nước, rồi lưu loát lợp lại ngói.

Diêu Xuân Nương ăn xong bữa, nghe thấy tiếng động từ trong nhà bước ra, Tề Thanh đã lợp xong ngói và xuống thang.

Nàng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đến lúc nào vậy?”

Nói xong, nàng đứng ở sân nhìn lên mái nhà, hỏi hắn: “Sửa xong chưa?”

Tề Thanh lắc đầu: “Còn một chút.”

Diêu Xuân Nương không hiểu những điều này, “Ồ” một tiếng tránh đường, để Tề Thanh mang thang vào trong.

Hôm nay nàng như chuẩn bị ra ngoài, kẻ mày tô son, mặc một bộ áo màu hồng đào, eo nhỏ thon gọn.


Nàng vốn đã có làn da trắng và môi đỏ, chỉ cần trang điểm một chút, trông xinh đẹp như tân nương mới cưới.

Ánh mắt Tề Thanh không tự chủ dừng lại trên gương mặt nàng một chút, không hiểu sao bỗng nhớ về ngày nàng gả vào thôn Lê Thủy.



Nàng cũng tô phấn thoa son, mặc bộ áo cưới đỏ rực được Trương Thanh Sơn dẫn vào cửa.

Lúc ấy Tề Thanh cùng mọi người ngồi trên bàn tiệc, giữa tiếng khen ngợi và chúc mừng của khách khứa, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt không nổi bật hòa lẫn trong hàng chục ánh nhìn cùng hướng về nàng.

Hắn chỉ thấy được sườn mặt của Diêu Xuân Nương, nàng nhẹ nhàng mím bờ môi đỏ thẫm, như có chút hồi hộp, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Thanh Sơn, các đốt ngón tay đều có chút trắng bệch.

Trên mặt Trương Thanh Sơn trên mặt mang nụ cười ôn hòa, kiên nhẫn dẫn nàng bước qua chậu than.

Ngọn lửa cháy qua đế giày thêu đỏ của nàng, Tề Thanh thấy nàng thở phào một hơi dài.

Lúc đó Tề Thanh không nghĩ gì khác, cũng không có tâm tư gì không nên có, nhìn hai lần rồi lại thu ánh mắt về.

Chỉ có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu: nàng thật đẹp, rất xứng với Trương Thanh Sơn.

Ý nghĩ đó lặng lẽ vụt qua trong đầu hắn, trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết, không ai biết.

Nhưng giờ đây, ý nghĩ gần như bị hắn quên lãng bỗng dưng lại hiện lên trong đầu hắn, xóa đi nửa câu sau, chỉ còn lại nửa đâu “nàng rất đẹp”.

Nhưng khác với lúc đó, giờ đây Tề Thanh nhìn Diêu Xuân Nương, nàng cũng đang nhìn hắn, nàng đưa tay trước mặt hắn vẫy vẫy: “Ngươi nhìn gì mà không nói, thật dọa người mà.”

Tề Thanh hoàn hồn, lập tức dời ánh mắt, nói một câu “Không nhìn gì”, rồi mang thang vào trong phòng.