Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 48




“Cô nương, cô nương——”

Ông lão chuẩn bị đóng bì thư, thấy Diêu Xuân Nương đang ngẩn người nhìn chỗ khác, gọi hai tiếng.

Diêu Xuân Nương trở lại thực tại, nhìn vào bức thư trong tay ông ta, khi ông ta chuẩn bị dán miệng thư, bỗng dưng đổi ý: “Đừng, đừng dán lại.”

Ông lão dừng lại: “Sao vậy?”

Diêu Xuân Nương nói: “Thôi, không gửi nữa.”

Nàng vội vàng cầm bức thư từ tay ông ta, gấp lại nhiều lần rồi cất vào túi áo, ấn xuống đáy túi mới thôi.

Ông lão không hỏi lý do tại sao bỗng dưng không gửi nữa, ông ta đã viết thư cho người khác hơn hai mươi năm, thấy nhiều nữ nhân chịu khổ, đến đây viết thư với mặt ủ mày chau.

Cuộc đời mấy nàng ta chỉ có phu gia và nương gia, ở phu gia chịu khổ, chỉ có thể viết thư cho phụ mẫu than phiền than khổ, nhưng nữ nhân đã gả đi như bát nước đổ đi, ít nhất một nửa không nhận được hồi âm.

Có người nhận được hồi âm, cũng chỉ khuyên mấy nàng ta sống tốt, đừng suy nghĩ lung tung, nói rằng sống qua ngày là được rồi.

Những nữ nhân này hầu hết không biết chữ, đôi khi ông ta giúp bọn họ đọc thư, bọn họ giống như nữ nhân đang khóc trong thư quán này, nghe đến nghe đi lại lén lút lau nước mắt.

Nhìn thấy, thật là đáng thương.

Nữ nhân gả đi còn xem số phận, gả được chỗ tốt là trời phù hộ, gả không tốt thì nửa đời sau sẽ không có nhà, khắp nơi đều như vậy.

Ông lão nghe tiếng khóc phía sau, lắc đầu thở dài nói với Diêu Xuân Nương: “Dù thư không gửi đi, nhưng tiền viết và giấy vẫn phải trả.”

Diêu Xuân Nương nói: “Ta biết rồi.”



Nàng lấy tiền từ trong túi ra đặt lên bàn, cầm bức thư đứng dậy, như lúc đến, lặng lẽ rời đi.

Diêu Xuân Nương ở bên ngoài vất vả cả buổi, không kịp ăn cơm, đến nhà đã là buổi chiều.

Nàng dạ dày nhỏ ăn ít, đói cũng nhanh, thiếu một bữa là chóng mặt.

Khi đến cổng nhà, nàng đã đói đến choáng váng, phải dựa vào tường đứng một lúc mới hồi phục lại được.

Tề Thanh đúng lúc từ cánh đồng trở về, thấy Diêu Xuân Nương mặt tái nhợt đứng ở cửa, dựa vào tường thở hổn hển. Không nghĩ ngợi gì, hắn nhanh chóng đi về phía nàng.

Diêu Xuân Nương không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, trên đường về nàng đi nhanh, có lẽ mệt mỏi, giờ đây như có tiếng côn trùng kêu kéo dài vo ve bên tai rất khó chịu.

Nàng đưa tay vào túi, lấy ra hai viên kẹo, bóc ra bỏ vào miệng, rồi nhét giấy kẹo trở lại túi áo.

Ngón tay chạm vào bức thư trong túi, nàng đang định lấy ra, thì đột nhiên thấy bóng dáng cao lớn đổ xuống bức tường trước mặt.

Diêu Xuân Nương quay đầu lại, thấy Tề Thanh nhíu mày đứng sau nàng, sắc mặt lo lắng nhìn nàng.

Vài sợi tóc ướt dính vào má nàng, bờ môi ngày thường hồng hào giờ lại trắng bệch khô khốc, trông như bị bệnh.

Lúc Diêu Xuân Nương thấy bóng dáng đó như một nam nhân thì đoán là Tề Thanh, ngoài hắn ra, không nam nhân nào lại không quan tâm đến danh tiếng mà đến nhà nàng.


Nàng đang ngậm kẹo, hàm hồ nói: “Sao ngươi đi lại không có tiếng động gì thế, giống như ma vậy.”

Tề Thanh không có tâm trạng để ý đến câu đùa của nàng, hắn hỏi: “Nàng bị, bị bệnh à?”



Diêu Xuân Nương “à” một tiếng, nói: “Không có, chỉ là chưa ăn trưa, hơi choáng.”

Nàng nói chuyện yếu ớt, cúi đầu không có sức sống, giống như trái cà tím khô héo treo trên giàn.

Hàng mày của Tề Thanh vẫn chưa thả lỏng, hỏi: “Nàng muốn ăn, ăn gì?”

Diêu Xuân Nương bĩu môi, như cảm thấy câu hỏi này thật vô nghĩa, nàng nói: “Ngươi hỏi làm gì? Ngươi cũng không làm cho ta.”

Tâm trạng nàng không được tốt, lời nói ra cũng có chút châm chọc, không ngờ Tề Thanh lại “ừ” một tiếng.

Diêu Xuân Nương nghe hắn đồng ý, có chút không thể tin nhìn hắn, thấy Tề Thanh vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang đùa, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Từ khi nàng thành thân, không ai làm cơm cho nàng, cũng không ai quan tâm nàng ăn uống ra sao, có đói không.

Nàng hỏi Tề Thanh: “Thật không?”

Tề Thanh nhìn nàng, vẫn gật đầu.

Diêu Xuân Nương cắn nát viên kẹo trong miệng, cúi đầu nhìn mũi giày, suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Ta muốn ăn mì.”

Mì làm rất đơn giản, chỉ cần đun nước sôi rồi cho vào nấu là được. Khó khăn lắm mới có người nói sẽ nấu ăn cho nàng, không nên đưa ra yêu cầu khó khăn khiến người ta chạy mất.

“Được, được.” Tề Thanh đáp: “Nàng vào, vào trong, ngồi đợi một chút.”

Hắn nói xong, như không yên tâm, đưa tay sờ trán nàng, không thấy nóng mới buông tay ra.

Động tác của hắn rất mau lẹ, Diêu Xuân Nương còn chưa kịp phản ứng, nàng đưa tay sờ vào chỗ mu bàn tay hắn vừa chạm vào, nhìn theo bóng lưng hắn, cho đến khi Tề Thanh vào trong nhà mới dời mắt đi.