Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 40




Không may, lại có một tiếng sấm vang lên, cùng với một tiếng nổ đáng sợ, dưới chân Diêu Xuân Nương quay đi, mặt mày nhăn nhó chạy vào nhà, ngay cả thùng nước và cái đĩa để ngoài cửa cũng không thèm lấy.

Nàng không quên gọi Tề Thanh đang đứng im: “Ngươi đừng đứng ngốc ở đó! Sẽ bị sét đánh!”

Vừa dứt lời, nàng nghe thấy tiếng giày trượt dưới chân, nàng kêu lên một tiếng, mũi giày còn lại mắc vào ngưỡng cửa, cả người ngã nhào về phía trước.

Phúc bất song chí, họa vô đơn chí, Diêu Xuân Nương không ngờ hôm qua vừa từ ghế ngã xuống, hôm nay lại ở chỗ này ngã nhào một cú nữa.

Sắc mặt Tề Thanh biến đổi, hai bước đã chạy đến chỗ nàng, nhưng không ngờ đến cửa cũng trượt chân, may mà hắn nhanh trí giữ chặt khung cửa, một tay ôm lấy eo Diêu Xuân Nương, vững vàng kéo nàng lên.

Cánh tay rắn chắc vòng ngang qua trước n.g.ự.c Diêu Xuân Nương, sau khi hắn đỡ nàng đứng vững, cúi đầu nhìn, thấy nơi vừa trượt có một vũng nước, chắc là nàng đã không cẩn thận làm đổ khi mang nước ra.

Tề Thanh buông nàng ra, đóng một nửa cánh cửa lại để chắn sét, giúp nàng yên tâm đứng sau cánh cửa. Sau đó, giống như hôm qua cứu nàng, hắn im lặng giúp nàng nhặt thùng và đĩa lên, không nói một lời định rời đi.

Nhưng Diêu Xuân Nương lại kéo hắn lại: “Ngươi đi đâu?”

Tề Thanh nhìn vào năm ngón tay trắng nõn nắm trên cánh tay mình, chậm rãi nói: “Trở, trở về.”

Diêu Xuân Nương bị hai tiếng sấm làm rối loạn nhưng vẫn không từ bỏ ý định, nàng nhíu mày: “Nhưng ta chưa nói xong.”

Tề Thanh mím môi, hắn nhìn chằm chằm vào Diêu Xuân Nương, không nói gì, mặc dù không đẩy tay nàng ra nhưng cũng hoàn toàn không hợp tác.

Hắn đứng trước mặt nàng to lớn như một ngọn núi, nhưng lại trầm mặc.

Có lúc chỉ cần một câu nói hay một hành động đều cần đến sự dũng cảm nhất thời, Diêu Xuân Nương thấy hắn như vậy, lại không biết phải tiếp tục nói như thế nào.

Nàng mở miệng nhưng mãi không phát ra được âm thanh nào.



Nàng cảm thấy chán nản, Chu Mai Mai quả thật không phải ai cũng có thể làm được.

Nàng cảm thấy hơi nản lòng và một chút xấu hổ, gắt gao nhìn vào Tề Thanh một lúc, nàng quyết định nắm tay hắn đặt lên hông mình.

Tề Thanh không ngờ Diêu Xuân Nương lại làm như vậy, hắn ngẩn người, muốn rút tay lại, nhưng Diêu Xuân Nương không buông tay, mà còn tiến sát lại một bước.

Như vậy trông giống như hắn tự động ôm lấy eo nàng.

Diêu Xuân Nương ngẩng đầu nhìn Tề Thanh, như thể xấu hổ với những gì sắp nói, giọng nói rất thấp, như đang thì thầm với hắn: “Ta mơ thấy ngươi chạm vào ta.”

Giọng nàng nhỏ lại mềm mại, nhưng khiến Tề Thanh bỗng mở to mắt.

Diêu Xuân Nương cũng xấu hổ không chịu nổi, nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống bờ vai rộng lớn của hắn, nhưng một lát sau, lại nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đôi môi hồng hào nhẹ nhàng chạm nhau, một chữ nối tiếp một chữ, như có ý nhưng cũng như không biết gì, tiếp tục kích thích hắn: “Như thế này.”

Nàng kéo tay Tề Thanh dọc theo đường cong hông di chuyển xuống phía mông, nhưng không cho hắn thực sự chạm vào cơ thể nàng, mà chỉ dừng lại ở khoảng trống giữa hai chân.

Nàng hỏi hắn: “Ngươi có làm được không? Tề Thanh?”

Nàng hỏi một cách tự nhiên, khiến Tề Thanh nghi ngờ mình nghe nhầm, có lẽ nàng hoàn toàn không biết mình đang nói gì.

Nhưng Diêu Xuân Nương rất rõ ràng, nàng đã thấy Chu Mai Mai và Mã Bình làm chuyện đó trong rừng lê, trước khi thành thân, mẫu thân nàng còn nói với nàng về nó.

Diêu Xuân Nương thì thầm: “Ta muốn thử.”

Nàng lại bĩu môi: “Ta không muốn làm quả phụ, Tề Thanh, ngươi giúp ta đi.”