Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 34




Đường Anh buộc nút cho đoạn chỉ vừa may xong, thở dài lắc đầu: “Ta chỉ có thể vá áo thôi, phức tạp hơn thì không được, vẫn phải nhờ các ngươi làm. Nói thật, ta nghe nhiều người nói Xuân Nương ngươi thêu rất đẹp.”

Diêu Xuân Nương hôm nay chứng kiến Đường Anh dù hai mắt không nhìn rõ vẫn có thể vá áo, đâu dám tự nhận mình thêu giỏi, nàng khiêm tốn nói: “Cũng không phải là giỏi, chỉ là biết nhiều kiểu hoa văn hơn người khác, bỏ ra chút công sức thêu cho tỉ mỉ hơn thôi.”

Nàng nói xong, lấy cái bánh thịt còn ấm trong bát đưa cho Đường Anh: “Cháu làm chút bánh thịt rau muối, đại nãi nãi ngài thử xem, mới rán xong không lâu, giờ ăn là vừa.”

“Được, cảm ơn Xuân Nương, sáng sớm thế này, làm phiền ngươi rồi.”

“Không phiền.” Diêu Xuân Nương nói: “Cháu còn mang hai cành liễu về, đợi Tề Thanh về, ngài bảo hắn cắm lên cửa, tránh tà.”

Đường Anh đáp một tiếng “Được”, rồi lại tò mò hỏi: “Cành liễu này từ đâu mà có, Xuân Nương ngươi có phải đi xuống bờ sông hái không?”

Diêu Xuân Nương gật đầu, sau đó nàng bí mật nói với Đường Anh: “Đại nãi nãi ngài có biết không, hôm qua cháu và Phùng Xuân đi hái cành liễu, ở trong rừng lê dưới kia đã thấy gì không?”

Diêu Xuân Nương nói với giọng nghiêm túc, như thể đã bắt gặp phải diêm vương tiểu quỷ trong rừng, Đường Anh rất phối hợp, hỏi nàng: “Thấy gì vậy?”

Diêu Xuân Nương hạ thấp giọng: “Cháu thấy Chu Mai Mai và phụ thân của Phùng Xuân lén lút làm chuyện đó trong rừng!”

Đã lâu không có ai nói chuyện phiếm như vậy với Đường Anh, bỗng nghe những câu chuyện của người khác trong thôn, khiến cụ hơi ngạc nhiên. Cụ suy nghĩ một lúc: “Phụ thân Phùng Xuân không phải đã ra đi nhiều năm rồi sao?”

“Đúng vậy, đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, giờ mẫu thân nàng ấy lại tái hôn với người khác, hình như tên là gì nhỉ, là Mã Bình.”



Đường Anh nghe thấy cái tên này khẽ nhíu mày: “Người này ta biết, hồi trẻ làm ra mấy việc không có mặt mũi, đã làm hại một cô nương nhà khác, khiến cô nương đó phải nhảy sông tự vẫn.”

Diêu Xuân Nương không ngờ còn có đoạn quá khứ này, ngạc nhiên nói: “Ôi! Thật sao! Khó trách mẫu thân Phùng Xuân bảo Phùng Xuân phải để ý đến phụ thân nàng ấy.”


Đường Anh thắc mắc: “Ngươi vừa nói, ngươi và Phùng Xuân cùng đi hái cành liễu, nơi đó xa như vậy, sao phụ thân của Phùng Xuân lại đi đến chỗ xa như vậy? Nếu muốn gặp Chu Mai Mai, về nhà nàng ta cũng được, sao phải mất công chạy ra nơi hoang dã?”

“Không biết, có thể là sợ bị người khác nhìn thấy.” Diêu Xuân Nương nói: “Ngày mốt cháu và Phùng Xuân hẹn nhau đi giặt quần áo bên sông, cháu sẽ hỏi nàng ấy.”

Đường Anh nghĩ một chút, có chút lo lắng, nhắc nhở: “Dù sao Mã Bình không phải phụ thân ruột của Phùng Xuân, giờ Phùng Xuân sống chung với hắn, ngươi bảo Phùng Xuân cẩn thận một chút.”

Diêu Xuân Nương hoàn toàn không nghĩ đến điều này, nàng ngẩn người một chút, đáp: “Được.”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy một loạt bước chân trầm ổn ở cửa, Diêu Xuân Nương quay lại nhìn, thấy Tề Thanh đã về.

Tề Thanh hiếm khi thấy Đường Anh và người khác trò chuyện vui vẻ, hắn không tiến lại làm phiền. Có lẽ vì hôm qua thái độ của Diêu Xuân Nương quá lạnh nhạt, hắn không nói một lời, tự mình ở bên cạnh làm việc của mình.

Dù vậy, Diêu Xuân Nương vẫn cảm thấy không quá thoải mái, nàng đứng dậy, tìm một lý do để rời đi: “Đại nãi nãi, cháu đi trước, về cắm cành liễu lên.”

Nàng nói xong hạ thấp giọng, lẩm bẩm: “Để tránh cho Trương Thanh Sơn và mẫu thân hắn trách cháu, ban đêm lại đến tìm cháu.”

Đường Anh nghe thấy thì buồn cười, gật đầu: “Được, ngươi về nhé.”