Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 23: Quyết tâm (2)




Nàng đi chậm lại, nghe thấy tiếng nam nữ bên ngoài bàn tán không chút kiêng nể cùng tiếng cãi vã trong sân vang lên liên hồi, rất nhanh hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Hóa ra trước mắt này, tường cao viện sâu là nhà của Chu quả phụ Mai Mai.

Một nữ nhân đang ăn hạt dưa tóc tết bím, phun một ngụm vào sân: “Thật là cái thứ không ra gì, nhà đã sập mà còn đến đây ăn vụng, đại lão gia nhà nào lại làm chuyện hạ lưu như thế.”

“Nghe nói chính vì trong nhà xảy ra chuyện, đôi phu phụ cãi nhau cả ngày, nam nhân không chịu nổi cảnh này mới đến tìm Chu quả phụ.”

“Cũng không thể nói vậy,” Một nam nhân đứng chắp tay sau lưng, cổ vươn ra nhìn vào sân tiếp lời: “Người họ Tăng này vốn không đứng đắn, huynh đệ của ta trước đây đã từng uống rượu với ông ta, lúc đó ông ta đã nói muốn tìm người bên ngoài, không có Chu quả phụ thì cũng có Lý quả phụ, Triệu quả phụ.”

“Loại nam nhân như vậy đấy mà, chắc chỉ khi c.h.ế.t mới biết thành thật được.”

Nam nhân lại nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chu quả phụ cũng không kén chọn, nếu bà ta biết giữ gìn bản thân, có lẽ đã sớm tìm được nam nhân khác rồi, giờ bà ta làm mình như vậy, thật đáng thương cũng đáng trách, ai còn dám sống với bà ta.”

Nữ nhân tết b.í.m nói: “Ả ta đáng thương cái gì? Thu Điền tẩu còn thảm hơn, nghe nói trong lúc chuyển gạch sửa nhà thì nghe được chuyện này, tẩu ấy ở nhà bận tối mặt tối mày, nam nhân của mình lại chạy đến nơi này, ôi, thật là nghiệp chướng.”

Diêu Xuân Nương biết rõ tiền căn hậu quả, bỗng nhiên không còn hứng thú xem kịch, nàng đã từng bị Lý Thanh Điền chửi mắng, giờ nghe người khác chửi Chu quả phụ cũng cảm thấy như đang chửi chính mình.

Nàng đang định lặng lẽ rời đi, thì thấy trước sân bỗng nhiên xôn xao.

“Ngươi, ngươi làm gì! Ngươi còn muốn g.i.ế.c người sao?!” Một nữ nhân chân đầy bùn vàng hoảng loạn từ đám đông lùi lại, vừa lùi vừa run rẩy chỉ vào Chu Mai Mai đang cầm cuốc đuổi theo, như thể ghét bà ta đến mức không thể chịu nổi nhưng lại không làm gì được.

Chu Mai Mai lúc trước đã có tiếng trong thôn vì cầm xẻng đuổi người ra ngoài, những người xem kịch xung quanh thấy vậy đều không dám tiến lên, như những con chim hoảng sợ bay tán loạn, cửa viện đông đúc bỗng trở nên trống trải.



Diêu Xuân Nương chưa kịp phản ứng, bị nữ nhân đang lùi lại và chửi mắng đụng phải, nàng quay đầu nhìn, đoán người này có thể là Thu Điền.

Diêu Xuân Nương giương mắt nhìn về phía cửa viện, thấy Chu Mai Mai cầm cuốc, khí thế hung dữ quát về phía những người xem kịch: “Ai còn chửi một câu nữa! Ai còn chửi một câu ta sẽ c.h.é.m c.h.ế.t hắn!”

Diêu Xuân Nương chưa thấy ai cãi nhau mà tạo ra cảnh tượng ồn ào như vậy, nàng lùi lại nửa bước, không ngờ Chu Mai Mai lại quay đầu nhìn về phía nàng.

Trên chân của bà ta chỉ còn đi một chiếc giày thêu, áo quần xộc xệch, tóc tai bị người kéo rối bù, như ổ gà, trên mặt có nhiều vết máu, cả người trông thật thảm hại, nhưng ánh mắt lại dữ dội đến cực điểm.

Chu Mai Mai nhìn từ đầu đến chân Diêu Xuân Nương vài lần, dường như nhận ra nàng, buông cuốc xuống, đưa tay vuốt lại tóc rối, đột nhiên chuyển sang giọng điệu khác: “Ôi, đây không phải tiểu quả phụ Trương gia sao? Sao lại nhìn chăm chú như vậy, muốn cùng tỷ tỷ làm gì à?”

Diêu Xuân Nương không ngờ bà ta lại nói như vậy, mở miệng định chửi lại, nhưng nữ nhân tết b.í.m bên cạnh đã lên tiếng trước: “Người ta là tiểu quả phụ trong sạch, ngươi đừng có bôi bẩn lên người ta, ngươi nghĩ ai cũng như ngươi thích làm những chuyện không biết xấu hổ như vậy.”

Chu Mai Mai giơ cuốc lên dọa nữ nhân tết bím: “Đang nói chuyện với ngươi sao!”

Mắng xong, bà ta lại dáng vẻ quyến rũ lau m.á.u trên mặt, liếc mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ngươi không phải quả phụ, sao ngươi biết quả phụ chúng ta muốn gì.”

Bà ta nhếch môi cười mỉa mai: “Muốn thay người ra mặt, chờ ngươi thành quả phụ rồi nói sau.”

Nữ nhân tết b.í.m tức giận: “Này, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy!”


Bên cạnh, Thu Điền thấy Chu Mai Mai không bao lâu lại lộ ra bộ dạng này, tức giận muốn tiến lên tát bà ta: “Ngươi cái đồ hạ đẳng!”

Nhưng chưa kịp, đã bị một nam nhân cúi đầu từ trong sân đi ra chặn lại. Ông ta đỏ mặt nhìn những người xung quanh, tức giận nói: “Còn đánh! Bà còn chưa thấy đủ xấu hổ sao!”



“Ta xấu hổ!” Thu Điền chỉ vào mũi mình: “Lão nương đâu có trèo lên giường của nam nhân đã c.h.ế.t thê, ta xấu hổ cái gì! Ông mới là kẻ xấu hổ… Này, ông đi đâu vậy!”

Thu Điền nói được một nửa, nam nhân như không thể ở lại thêm nữa, bước chân đi. Thu Điền tức giận trừng mắt nhìn Chu Mai Mai một cái, nhanh chóng đuổi theo: “Ta nói với ông, họ Tăng kia! Hôm nay chuyện này ông đừng hòng qua loa cho xong!”

Hai người đi rồi, những người xung quanh cũng bắt đầu tản ra. Chu Mai Mai nhìn theo bóng dáng của hai người, như thể đã thắng trận, kiêu ngạo hừ một tiếng.

Bà ta nhìn Diêu Xuân Nương, đắc ý nhướng mày: “Tiểu quả phụ, ngươi vẫn chưa trả lời tỷ tỷ, có muốn theo tỷ tỷ hay không?”

Người xung quanh nghe thấy câu này, liền quay đầu nhìn về phía Diêu Xuân Nương.

Diêu Xuân Nương tức đến đỏ mặt, nàng chưa từng thấy ai như Chu Mai Mai, vừa vô liêm sỉ vừa không biết xấu hổ, nàng mắng: “Phi! Ai mà muốn làm cái việc bẩn thỉu như bà! Sau này bị bệnh c.h.ế.t đi cũng sẽ bị người ta chê thối!”

Lời mắng của Diêu Xuân Nương rất lợi hại, xung quanh có người khoa trương kêu lên ‘oa’ một tiếng, nhưng chỉ mình nàng biết, lòng nàng đang hoảng loạn như thế nào.

Diêu Xuân Nương nhìn Chu Mai Mai đang chật vật lại hoang đường, như thể thấy được bóng dáng của chính mình sau nhiều năm, tính cách chua ngoa bị người ghét bỏ, bên cạnh không ai chịu giúp đỡ.

Chu Mai Mai có lẽ cũng không ngờ miệng lưỡi của Diêu Xuân Nương lại lợi hại hư thế, lập tức mặt mày biến sắc, nhưng Diêu Xuân Nương không thèm để ý đến bà ta nữa, chỉ siết chặt cái giỏ, nhíu mày như chạy trốn về nhà.

Nàng cảm nhận được ánh mắt của người khác dán chặt vào lưng mình, phía sau Chu Mai Mai mắng vài câu, nhưng nàng hoàn toàn không để tâm.

Trong lòng nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ.

Nàng muốn tìm một người để sống cùng, nàng không muốn trở thành quả phụ như Chu Mai Mai.