“Anh tỉnh lại đi, em đồng ý mà.”
“Văn Mộc Cảnh! Nếu anh mà ngủ, em sẽ không bao giờ cùng anh về nhà nữa!”
“……”
Người đàn ông vẫn nhắm mắt, không hề đáp lại.
Một lúc sau, Chu Trạch Sâm theo xe cảnh sát đuổi đến hiện trường, nhìn người đàn ông không có biểu cảm gì trên mặt đất, hơi vô lực, “Đường Đường.”
Đường Oanh nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, đôi mắt đã khò đến sưng đỏ, cô khóc không thành tiếng cầu xin.
“Ba.”
“Ba cứu anh ấy được không?”
“Con không muốn anh ấy chết……”
“……”
_________
“Vết dao của bệnh nhân chỉ cách trái tim mấy centimet, may không tổn thương đến mạch máu, sau khi phẫu thuật đã không còn lo ngại, nhưng bởi vì mất máu nhiều, nên bệnh nhân vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cần một thời gian để tỉnh lại, khi tỉnh lại cũng phải dùng thức ăn thanh đạm…..”
Lời bác sĩ dặn dò, không ngừng lặp lại trong đầu Đường Oanh.
Mấy centimet, cách trái tim chỉ có mấy centimet thôi.
Cô nắm bàn tay Văn Mộc Cảnh gắt gao không dám buông, nếu lần này không phải vì cô, anh sẽ không suýt mất đi tính mạng.
Dường như cô đã liên lụy anh.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, Đường Oanh ngoài về nhà thay quần áo ra, còn lại không rời phòng bệnh nửa bước.
Cô ngồi trên ghế cứ như một pho tượng đá, vẫn luôn ở bên Văn Mộc Cảnh.
Mặc ai khuyên cũng không rời đi.
Giữa trưa, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ phòng bệnh, chiếu xuống giường.
Màu da người đàn ông trắng nõn đến trong suốt, nhưng cũng may đã có chút hồng hào. Tóc mái đen nhánh ngoan ngoãn rũ trên trán anh, đôi mi nhắm chặt che đi con ngươi đen láy của anh.
Những đường nét trên khuôn mặt anh thiên về sự mềm mại.
Bây giờ dáng vẻ ngủ càng là gió mát trăng thanh, không nhiễm bụi trần.
Ánh mắt Đường Oanh từng chút từng chút khắc họa gương mặt anh, nhìn lâu như vậy, cũng không thấy ngấy.
Chợt ——
Bàn tay cô đang nắm có chút sức lực, cúi đầu nhìn, ngón tay anh hơi cong.
Vừa nhấc đầu.
Cặp mắt đen nhánh như hắc diệu thạch đang nhìn chằm chằm cô.
Đường Oanh lập tức lại gần, tâm hồn vốn dĩ là một hồ nước lặng bỗng như bị cái gì đó quấy nổi lên gợn sóng.
Cô sờ trán, còn cả mặt mũi má anh, “Tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái không? Có cần em đi gọi bác sĩ không?”
Văn Mộc Cảnh giơ tay đè lại tay nhỏ đang ở trên mặt anh, tham luyến hôn, lắc đầu.
Bây giờ anh còn hơi yếu, khi nói chuyện tiếng có hơi nhỏ: “Đau không?”
Đường Oanh nhất thời không phản ứng kịp, ấy anh nhìn chằm chằm vào vết máu bầm trên trán mình, mới hiểu ra, “Không đau, người đau là anh mới đúng.”
Văn Mộc Cảnh khẽ mỉm cười gật đầu.
Đúng vậy, cô bị thương, không phải anh sẽ là người đau lòng à?
“Anh nằm xuống trước đã, em đi gọi bác sĩ khám lại chút.” Đường Oanh vẫn không yên tâm, rút tay ra đứng dậy.
Mãi đến khi cô chính tai nghe thấy bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi thêm mới yên tâm.
Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, cô nâng giường bệnh lên một chút, muốn để anh dựa thoải mái hơn.
Văn Mộc Cảnh duỗi tay, “Yên tâm rồi?”
“Dạ.” Đường Oanh ngồi lại ghế dựa, cứ tự nhiên đặt tay vào lòng bàn tay anh để anh nắm.
Hết thảy đều không cần nói cũng biết.
Nhưng ngày hôm qua vì anh mất quá nhiều máu nên rơi vào hôn mê không có ý thức, không nghe rõ đáp án của cô.
Cho nên… Anh muốn hỏi lại lần nữa.
“Đường Đường, ngày hôm qua có phải em đã tha thứ cho anh đúng không?”
“…… Ừm.”
“Có phải cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại từ đầu đúng không?”
“Ừm.”
“Cũng đồng ý cùng anh về nhà? Một lần nữa trở về bên anh?”
“Ừm.”
Trả lời đến vấn đề cuối cùng, Đường Oanh hơi xấu hổ, “Nếu anh hỏi lại, em sẽ đổi ý cho mà xem!”
“Được được được, anh không hỏi.” Khóe môi anh cong lên, vội ngừng câu hỏi, tâm trạng cực tốt.
“Đường Đường.” Văn Mộc Cảnh thân mật gọi nhũ danh của cô, dịu dàng lưu luyến nói: “Anh muốn nói với em một việc.”
“Gì vậy?”
“Em đến gần chút.” Anh đang muốn trêu cô.
Đường Oanh khẽ nghiêng người.
Văn Mộc Cảnh lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ mép giường, “Gần thêm nữa.”
Cô cười thở dài một hơi, nghe lời ngồi vào mép giường.
“Lại gần thêm chút.”
Anh vẫn không hài lòng.
Đường Oanh nghĩ anh muốn thì thầm gì đó, bất đắc dĩ cong người đến trước mặt anh, “Nói đi.”
“Ưm ——”
Đột ngột không kịp phòng ngừa, bàn tay to của người đàn ông khống chế sau cổ cô, nhướng về phía trước.
Một nụ hôn dài tràn ngập vị thuốc giữa hai người.
Môi anh chậm rãi ngậm môi cô, cẩn thận vào sâu hơn.
Nhưng Đường Oanh sợ đè vào vết thương của anh, đứng dậy lui về sau, lại khiến Văn Mộc Cảnh nghĩ cô né tránh, sống lưng trực tiếp bị anh đè xuống.
Động tác anh cũng dần kịch liệt, hàm răng bị đầu lưỡi anh cạy mở dễ dàng, không ngừng quấn quýt dây dưa với cô.
Eo Đường Oanh cứng đờ cố gắng tránh chạm vào vết thương của anh, nhưng thời gian dài, eo cô trở nên đau nhức.
Có lẽ anh đã phát hiện, bàn tay to của người đàn ông phủ lên eo cô, khẽ kéo sang bên phải, để cô dựa vào người mình thả lỏng.
Một tay Văn Mộc Cảnh khống chế sau cổ cô, tiếp tục mút cánh môi cô, trên người cô gái ngát hương thơm.
Vất vả lắm mới mang được bảo bối về, anh chỉ cảm thấy thân mật như nào cũng không đủ.
Giờ phút này Đường Oanh bị anh hôn đến mức thiếu oxy, lâu đến mức cô không chịu nổi, nhưng anh lại không ngừng dùng kỹ xảo đẩy khí cho cô, trêu đùa lý trí cô.
Cô như một miếng cao su dẻo trong tay anh, tùy ý anh xoa bóp thưởng thức, cô đều ngoan ngoãn phối hợp.
Cứ thế mấy lần, bên tai cô gái đã đỏ đến cổ, Văn Mộc Cảnh mới rời khỏi môi răng cô dù chưa đã thèm.
Nhìn đôi môi đỏ ướt át như cánh hồng kiều diễm của cô, trong mắt ngập tràn tình yêu.
Mắt đào hoa đậm tình của anh nhìn cô thật sâu khiến cô ngượng ngùng, tiếp đó bàn tay đặt sau gáy cô chậm rãi di chuyển, khẽ đè đầu cô lên bả vai, tham lam cắn vào vành tai cô.
Giọng nói khàn khàn mê hoặc, “Đường Đường, anh yêu em.”
“……”
—
Phòng bệnh quay về yên lặng, Đường Oanh dịu ngoan dựa vào vai phải anh, nhịp tim dần ổn định. Cô thích mùi thơm cơ thể anh trộn lẫn với mùi thuốc trong hơi thở của anh.
Văn Mộc Cảnh gắt gao ôm lấy bảo bối trong ngực, dường như hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến anh không rõ là cô thật sự thay đổi suy nghĩ hay chỉ là thương xót anh bị thương nên mới ở bên anh.
Mặc kệ là gì, chỉ cần cô quay lại bên mình, chắc chắn anh sẽ không làm cô rời đi thêm lần nào nữa.
“Đường Đường, khi nào em dọn về nhà?”
“……”
Đường Oanh nghịch cổ áo bệnh nhân của anh, nghĩ nghĩ, “Có khả năng em sẽ không dọn về.”
“Vậy nãy giờ chỉ là em dỗ anh à?” Văn Mộc Cảnh cúi đầu nhìn cô, trong mắt đầy ảm đạm.
Đường Oanh ngẩng đầu, biết giờ anh đang lo được lo mất, hôn trấn an vào hàm dưới anh, sau đó nhỏ giọng nói, “Ba em chắc sẽ không để em rời khỏi ông ấy sớm vậy đâu.”
Lần ngoài ý muốn này, ngoại trừ là bước ngoặt để cô và Văn Mộc Cảnh thổ lộ tình cảm, đồng thời cũng là mấu chốt kéo gần quan hệ ba con của cô và Chu Trạch Sâm.
Trước đó, tuy ngoài mặt là Chu Trạch Sâm nhận lại con gái, nhưng thực tế là Đường Oanh thiếu hụt cảm giác an toàn nên cô chưa từng gọi ông một tiếng “Ba”.
Tuy nhiên ngay ngày hôm qua, vì hành động xấu xa của Dư Xuyên nên cô đã sửa lại xưng hô với Chu Trạch Sâm.
Nhưng Chu Trạch Sâm lại cảm thấy cô vì sốt ruột muốn cứu Văn Mộc Cảnh nên mới đổi miệng, giờ ông vẫn còn canh cánh việc này trong lòng, sao có thể để cô ở chung với người đàn ông khác.
Chỉ là mấy cái này cô cũng chưa nói.
“……”
Phía trước, lông mày Văn Mộc Cảnh hơi nhảy lên, nghe thấy xưng hô của cô thay đổi, trong lòng hiểu rõ cô chắc hẳn đã tiếp nhận người cha này của cô.
Đúng vậy, nay đã khác xưa, hiện tại cô có người nhà, không cần lấy lý do tá túc để ở nhà anh, cô yêu cầu chính là danh chính ngôn thuận.
Nghĩ vậy, anh chân thành hỏi: “Đường Đường, em đồng ý để anh làm bạn trai em không?”
“——”
Đường Oanh không kịp trở tay, cô còn chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng hai người đã nối lại tình duyên, tất nhiên sẽ phải đối mặt với vấn đề thân phận này.
Lần này quyền quyết định thuộc về cô.
Văn Mộc Cảnh hơi bấy an, thấy cô không nói gì nên truy hỏi: “Em không muốn?”
Đột nhiên cô lắc đầu, sau đó ngượng ngùng vui đầu vào ngực anh, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
“Em đồng ý.”
Cho dù giọng nói của cô gái rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe rõ ba chữ kia.
Ngay lập tức, trái tim anh mềm mại như bị đánh thuốc mê, niềm vui sướng tràn khỏi đôi mắt, anh cúi đầu, quý trọng hôn lên trán cô.
Lỗ tai Đường Oanh nóng như lửa đốt, bọn họ…. Chính thức ở bên nhau ư?
An tĩnh một lúc, Văn Mộc Cảnh muốn cô cho danh phận, “Nếu đã đồng ý rồi, vậy em định khi nào…. Công khai?”
“…… Nói sau đi.”
“……”
“Gần đây 《 Hiến Châu 》 đã phát sóng, bên đạo diễn hy vọng marketing CP.”
Đường Oanh nói không cần nghĩ ngợi, không hề phát hiện sắc mặt Văn Mộc Cảnh trở nên âm u.
Đợi một lúc, không thấy anh nói chuyện, cô mới thấy không đúng nên ngẩng đầu lên, “Anh tức giận sao?…. Nhưng đây là do công việc của em yêu cầu.”
“Không giận.”
Nói xong, trong lòng Văn Mộc Cảnh vẫn còn chưa đã, nắm lấy cằm cô, lại ngậm lấy cánh môi cô thêm lần nữa, muốn an ủi bản thân một chút.
“Cốc cốc ——”
Cửa phòng bệnh chợt vang lên, Lý Già đẩy cửa đi vào, sợ Văn tổng còn chưa tỉnh, nên động tác rất nhẹ, “Đường Đường?”
Cúi người đi vào, thì thấy Đường Oanh vội bò từ trên người Văn Mộc Cảnh xuống, sắc mặt ửng đỏ.
Hình như chị đã tới không đúng lúc…..
“Ách, Văn tổng ngài tỉnh rồi, đúng lúc tôi mang theo ít cháo, ngài và Đường Đường cùng nhau ăn một ít đi.”
“Em đến giúp chị.” Đường Oanh cúi đầu nhận túi trong tay chị ấy.
“Đường Đường, vấn đề trên mạng thảo luận về gia đình em và chuyện ngày hôm qua, phòng làm việc đã viết xong bài thanh minh, em có muốn xem chút hay không?” Lý Già vừa nói vừa lướt điện thoại.
Đường Đường bị bắt cóc, không những lên tiêu điểm giới giải trí, ngay cả chương trình dân sinh xã hội cũng tranh nhau đưa tin, thậm chí trực tiếp lôi ra vụ Dư Xuyên tham ô là cha dượng của cô.
Chẳng qua bình luận trên mạng lại hài hòa bất ngờ, đều tỏ ra đồng tình và thấu hiểu cho Đường Oanh, hơn nữa còn có lời giải thích của Chu Trạch Sâm, phòng làm việc xử lý rất dễ dàng.
“Chị Lý Già, giao quan hệ công chúng cho chị thì em sẽ không quản, em yên tâm mà.” Đường Oanh múc cháo ra bát, cười đáp lại chị ấy.
“Bên Dư Xuyên xử lý như nào?” Văn Mộc Cảnh không quên dò hỏi.
“Đã chuyển cho phía cảnh sát, Trình Lê đang xử lý bên đó.” Lý Già cất điện thoại đi, lấy đồ ăn nhẹ và điểm tâm từ trong túi giấy ra.
“Đúng rồi, Đường Đường, trên đường chị đến đây thì người đại diện của Quý Ngôn Tu đã gửi tin nhắn đến, nói là đã thương lượng xong với đoàn phim, sẽ làm sáng tỏ quan hệ của hai em, rút tuyên truyền CP đã lên kế hoạch từ lâu, push theo hướng tình cảm nam nữ chính.”
Động tác của Đường Oanh hơi dừng lại, lơ đãng nhìn về phía người đàn ông nằm trên giường phía đối diện, cô không có dị nghị gì với sự sắp xếp của họ, nhưng Văn Mộc Cảnh lại không kìm được ý cười trên mặt.
Cô vội chuyển tầm mắt, cầm bát cháo chắc hơn chút.
Lý Già không để ý đến động tác nhỏ của bọn họ, lần này chị đến chỉ để đưa cơm và vài lời nhắc nhở, nhiệm vụ kết thúc thì lập tức phủi tay chạy lấy người.
Trước khi đi, chị ấy đưa mắt ra hiệu: “Đường Đường, chị đã chào hỏi đạo diễn kịch bản vườn trường kia hộ em, chỉ xin nghỉ ba ngày thôi đấy, đến khi đó em đừng quên về đoàn phim.”
“Biết rồi.” Đường Oanh vòng tay ôm cảm ơn chị ấy, đưa Lý Già rời đi.
Chờ lúc về phòng bệnh, đã thấy Văn Mộc Cảnh cầm điện thoại không biết làm gì, thấy cô quay lại, anh giơ điện thoại ra hiệu, “Anh xin nghỉ một tháng giúp em, khi nào anh xuất viện thì em mới được làm việc lại.”
Đường Oanh: “……”
Ba ngày sau, Đường Oanh đúng giờ trở về đoàn phim điểm danh.
Dù gì thì cô cũng có hợp đồng với tổ đạo diễn, cũng không thể xin nghỉ lâu như vậy được.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Lạc Phiêu Phiêu cầm điện thoại chờ giờ đăng Weibo.
Nội dung của Weibo chủ yếu là làm sáng tỏ những tin đồn bịa đặt về chuyện tình cảm của Đường Oanh và Quý Ngôn Tu, Phong Khải và Tinh Ngu cùng dùng một cách viết giống nhau, có thể nói là biến tướng hủy CP.