Vấn Vương Lòng Anh

Chương 21




“Tiểu Quý càng miễn bàn, tuy rằng là người mới, nhưng kĩ thuật diễn đó làm tôi cực kì kinh ngạc, thằng nhóc này này tiền đồ vô lượng*.”

Văn Mộc Cảnh nghe thấy câu sau, không nhịn được cười lạnh, thấp giọng lặp lại một lần, “Tiền đồ vô lượng.”

Sau đó uống cạn ly rượu trắng đầy ắp.

Vương Xương Bình là người chỉ uống một chút nhưng vẫn thích uống, thấy anh đã uống xong, bản thân cũng nâng ly uống hết, cơ bản không cảm nhận được có gì khác thường.

Bữa ăn trở nên náo nhiệt, tốc độ mang đồ ăn lên phục vụ cũng nhanh hơn.

Cửa phòng bao bị đẩy ra, người phục vụ bưng món cá bọc giấy bạc nóng hổi đi vào. Đường Oanh ở gần định đứng lên giúp bưng đến những bàn đông người.

Không ngờ lúc người phục vụ mở giấy bạc ra, vừa lúc đó cô cũng đi lướt qua.

Nước nóng làm tay cô đau đớn co rút lại, Đường Oanh hít hà một hơi, vội bỏ khay xuống xem xét.

Quý Ngôn Tu lập tức đứng lên tiến lại gần, “Chị Đường Oanh, cánh tay chị có sao không?”

Bạch Nhụy sửng sốt dừng động tác gắp đồ, “Đường Đường, bị bỏng hả?”

“Ối Tiểu Đường, cánh tay làm sao đó?” Vương Xương Bình quan tâm hỏi.

Tất cả ánh mắt trong phòng tụ lại, Đường Oanh nhìn cánh tay đã bị đỏ một mảng hình quả trứng, lắc đầu, “Không sao ạ.”

Văn Mộc Cảnh nheo mắt, xúc động muốn đi lên bỗng tiêu tán khi thấy Quý Ngôn Tu nắm lấy tay cô.

Người phục vụ nhanh chóng lấy cái khăn ướt trong tủ đắp lên, cuống quít xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tiểu thư, cô vào toilet ngâm nước lạnh đi ạ, bây giờ tôi lập tức lấy đá chườm cho cô.”

“Chị Đường Oanh, chị đi ngâm nước đi đã, tôi và phục vụ đi lấy đá cho chị rồi đi tìm chị sau.” Quý Ngôn Tu vỗ vỗ Đường Oanh an ủi nói.

Vương Xương Bình đồng ý: “Đúng đúng đúng, đi ngâm nước đi.”

Đường Oanh gật đầu, nhanh chóng đến bồn rửa tay xả nước.

Bồn rửa tay ngăn cách với WC, là khu vực công cộng, không gian bên ngoài, bất kể ai đều có thể vào được.

Cô xả nước vào chỗ đỏ, làn da trắng nõn có viết đỏ tươi, mà da cô lại mỏng, xem ra vài ngày nữa vết đỏ này nhất định sẽ biến thành vết sẹo đen.

Vừa định rút tay ra, giây tiếp theo, một bàn tay mảnh khảnh và ấm áp đã nắm lấy khớp khuỷu tay của cô đưa về phía trước, vết đỏ lại được bao phủ dưới làn nước chảy.

“Thêm một lúc nữa, nếu không sẽ để lại sẹo.”

Đường Oanh nghe thấy giọng nói này, đột nhiên ngẩng đầu, quả nhiên là Ôn Mạt Uyển, cô bỏ tay ra, giọng nói không chút độ ấm: “Cảm ơn Văn tổng đã quan tâm, tôi không sao hết, ngài có thể về trước đi.”

“……”

Tay Văn Mộc Cảnh đình trệ trên không, vài giây sau, anh dừng lại nhìn cô nói: “Phòng làm việc mới lập ra, cần anh giúp gì không?”

“Giúp cái gì?” Đường Oanh tức giận nói: “Giúp đỡ cướp tài nguyên của tôi đưa cho Điền Tử à?”

“……”

Văn Mộc Cảnh muốn mở miệng giải thích, rồi lại không biết nên nói cái gì, lúc trước là anh thật sự không muốn cô nổi tiếng.

Thấy anh không nói lời nào, Đường Oanh ngẩng đầu đóng vòi nước, chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã.” Văn Mộc Cảnh quyết đoán nắm lấy cánh tay còn lại của cô, khiến cô không cách nào thoát ra được.

“Văn tổng, ngài còn có chuyện gì sao?”

“Em, gần đây…… Có khỏe không?” Văn Mộc Cảnh khẽ kéo cánh tay, làm khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.

Đường Oanh mất khống chế tiến lên, sau đó khi đã đứng vững liền lùi lại mấy bước, cánh tay tuy không giãy giục được, nhưng cô vẫn muốn bảo trì khoảng cách an toàn với anh.

“Văn tổng không cần biết những vấn đề cá nhân của tôi.”

“Nếu em cần……”

“Tôi không cần.”

Cho dù là cái gì thì cô cũng không cần.

Đường Oanh ngắt lời anh trước, giống như trần thuật lại, cũng giống như tự tìm lý do làm bản thân tin tưởng: “Nhiều năm như vậy tôi cũng không muốn bất kỳ thứ gì nữa, cũng đã sớm chán ngấy.”

Âm thanh không lớn không nhỏ đi vào tai anh truyền vào dây thần kinh.

Sắc mặt Văn Mộc Cảnh lạnh lẽo, áp suất thấp khắp người như muốn nuốt chửng lấy anh, cánh tay đang nắm lấy tay cô cũng phải cố hết sức.

Anh cố gắng tìm ra sơ hở của cô, nhưng người trước mặt lại hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức sự chán ghét trong lời nói của cô cực kỳ sắc bén, chói tai.

Chán ngấy?

Văn Mộc Cảnh nghe đúng từ ngữ mấu chốt, dường như mọi thứ bây giờ đều là anh dây dưa.

Đôi mắt hạnh hờ hững, lạnh lùng của cô gái khiến anh bừng tỉnh.

Trước mắt là hình ảnh cô từng cẩn thận hỏi anh.

‘ Anh sẽ luôn ở bên em chứ? ’

Cuối cùng kết quả là, cô là người nói chán ngấy trước.

Anh đè lại trái tim đập đến bất thường của mình, cuối cùng buông tay không nói lời nào.

“—— Chị Đường Oanh, tôi……”

Quý Ngôn Tu cầm khối đá trong tay chạy vào, im lặng nhìn hai người trong bầu không khí kỳ quái, có chút lắp bắp hỏi, “Văn, Văn tổng?”

Đường Oanh cười mỉm lộ hai má lúm đồng tiền, “Đi thôi, chúng ta trở về đi.”

“À, dạ, chị Đường Oanh, chị cầm cái này xoa một lúc đi.”

Quý Ngôn Tu gật đầu nhẹ với Văn Mộc Cảnh, rồi đưa khối đá cho cô, vừa nói vừa cùng cô rời đi.

Không khí tĩnh mịch.

Văn Mộc Cảnh buồn cười nhìn chính mình, giống như tự giễu cợt.

Hít sâu một hơi, thật lâu anh mới cất bước, anh đã cho cô lựa chọn, cô đã không cần, bản thân đừng làm điều thừa thãi nữa.

Đường Oanh trở lại phòng bao, lát sau nghe Vương Xương Bình nói Văn Mộc Cảnh có việc bận nên đã đi trước.

Không hiểu sao trong lòng thấy nhẹ nhõm.

Bữa tiệc liên hoan kết thúc, mọi người nhốn nháo gọi lái xe hoặc người lái hộ.

Quý Ngôn Tu và cô tiện đường, nên xung phong nhận việc đưa cô về.

Trên đường, Đường Oanh dựa vào ghế phụ nhìn cảnh đêm bên ngoài, rất trầm lặng.

Cậu đưa tay vuốt mũi hỏi: “Chị Đường Oanh, vết bỏng trên tay chị thế nào rồi?”

“Không đau không ngứa, không sao đâu.” Đường Oanh đưa tay lên nhìn một cách uể oải.

“Vậy là tốt rồi.” Quý Ngôn Tu hơi do dự, “Chị Đường Oanh, mối quan hệ trước kia của chị với Văn tổng khá tốt sao?”

“……”

Cơn buồn ngủ của Đường Oanh lập tức bay biến, “Cũng bình thường thôi, trước kia gặp đôi ba lần ở công ty.”

“Vậy đêm nay chị với Văn tổng cãi nhau à?” Nếu cậu không nhìn nhầm, vẻ mặt Văn Mộc Cảnh như muốn ăn thịt người, chắc chắn là tức giận.

“Không có đâu, tôi và Văn tổng không cãi nhau đâu, là do chuyện chấm dứt hợp đồng lúc trước.” Đường Oanh lung tung khoa tay múa chân ở không trung giải thích nói, còn mất tự nhiên mà siết chặt móng tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

“À ra vậy.” Quý Ngôn Tu nhìn thẳng chú ý giao thông, gật gật đầu, có chút tin tưởng.

Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại ở chung cư Hoa Đốn, Quý Ngôn Tu đưa cô đến cửa vào, nhìn đèn phòng cô đã bật rồi mới rời đi.

Ở Vân Thành thì chung cư Hoa Đốn có thể coi là khu chung cư cao cấp, an toàn tuyệt đối, căn hộ cao cấp.

Sau khi Đường Oanh và Chu Trạch Sâm thảo luận rồi mới quyết định ở đây.

Nơi này gần với phòng làm việc, với lại cô muốn có một thời gian sống độc lập, tận hưởng cuộc sống một người.

Ngoài ra, cô vừa nuôi một con mèo Munchkin chân ngắn màu trắng ngà, mới bốn tháng tuổi

Trước đây cô rất thích mèo, nhưng do Văn mộc Cảnh không thích, cho nên cô chỉ có thể để suy nghĩ này trong lòng.

Hiện giờ cô đã có thể thực hiện ước nguyện này.

Tắm rửa xong xuôi, thay đồ ngủ, cô mở TV lên, nhưng cũng không xem, lướt điện thoại một lúc, liền ôm bé Mập nửa đêm rồi còn ầm ĩ lên.

Vì mèo con ăn đến mập mạp nên có tên là Mập.

Đường Oanh ôm nó ra ban công, đã sang thu, nhiệt độ chỉ tăng chứ không giảm, chắc đến cuối thu vẫn còn nắng gắt.

Mập còn nhỏ, vừa nhìn thấy độ cao 17 tầng, lập tức ngoan ngoãn, nép trong lòng ngực cô tò mò nhìn khắp nơi.

Trong lúc lơ đãng, Mập kêu vài tiếng “meo meo”, cô cúi xuống vuốt vuốt đầu nó, nhưng mèo con vẫn kêu to nhìn dưới tầng.

Cô nhìn lướt xung quanh, trước mắt là lối đi bộ rộng rãi, cây xanh rậm rạp bao trùm, vườn hoa của chung cư ở ngay phía trước lối đi, khung cảnh tuyệt đẹp.

Buổi đêm tối mịt, dưới tầng không nhìn thấy gì cả.

Cũng không nghĩ nhiều, cô xem thời gian, để con mèo được tự do, súc miệng và lên giường tắt đèn.

Nhưng phía bên ngoài nơi bóng cây che đậy, bên cạnh chiếc xe đơn giản có một người đàn ông đang đứng.

Dáng người đĩnh bạt mặc lên một bộ vest, ăn mặc không chút cẩu thả tràn đầy khí chất tinh anh, nhưng giữa ngón trỏ và ngón giữa lại có một chấm đỏ tươi, tràn ngập trầm mặc.

Anh không biết tại sao lại muốn bán theo Quý Ngôn Tu đến đây.

Văn Mộc Cảnh hút hai điếu thuốc rồi ngừng, ý nghĩ muốn giải tỏa cơn cáu kỉnh bằng cách hút thuốc đã bị xua tan ngay trong giây tiếp theo.

Bởi vì anh nhớ rõ, cô không thích mùi thuốc lá.

*

Vì có một bữa liên hoan, mọi người càng chủ động nghiên cứu kịch bản, cung cấp cho biên kịch rất nhiều sáng tạo và ý tưởng chỉnh sửa.

Dựa theo sắp xếp của đoàn làm phim, hầu hết các địa điểm quay của《 Hiến Châu 》 đều được lấy bối cảnh từ thực địa nên các diễn viên và đội ngũ đạo diễn phải trải qua chu kỳ quay 3 tháng ở nhiều nơi khác nhau.

Thời gian hơi gấp rút cho một bộ phim truyền hình dài 50 tập.

Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng.

Sau khi đọc kịch bản xong, tổ đạo diễn liền tổ chức lễ khởi động máy ở khu điện ảnh Nam Giao ở Vân Thành.

Tính toán ban đầu là ở đây quay chụp một thời gian ngắn.

Tại lễ khởi động máy, tất cả các diễn viên chính đều đã có mặt. mọi người đều mặc áo ngắn tay màu đen có ghi dòng chữ “Hiến Châu”, xếp thành một vài hàng. Vừa đến giờ lành, liền dâng hương theo thứ tự, tế bái, xin những ngày tháng quay chụp được thuận lợi.

Mọi người ở dưới nhìn Vương Xương Bình đọc diễn văn, kết thúc nghi lễ, cuối cùng chính là chụp ảnh chung.

Dựa theo nhân vật, thì hai nhân vật chính đứng giữa, Quý Ngôn Tu thuận lợi đứng cạnh Đường Oanh bên kia.

Sau khi chụp ảnh xong, rất nhiều người vây quanh xem ảnh.

Chỉ có Đường Oanh không tham gia, cô đi theo chuyên viên trang điểm để tạo kiểu và thay đồ.

Cảnh quay đầu tiên hôm nay là nữ chính Du Họa vì yêu mà bị cạo tiên cốt, cho nên nam hai Từ Sanh và nam chính Chử Kỳ đại chiến.

Tuy nhiên trong quá trình trang điểm cho diễn viên, các blogger leak tin còn nhanh hơn  《 Hiến Châu 》official weibo.

Không có gì bất ngờ lắm vì mấy ngày nay các trạm tỷ, paparazzi nằm vùng 24/24, đại IP chuyển thể hot như vậy không ai có thể buông tha.

*Trạm tỷ: người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng.

*Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

Buổi sáng dần trôi qua, hầu như tạo hình của các diễn viên đã hoàn thành, các bộ phận phối hợp đã sắp xếp thiết bị, buổi chiều có thể chính thức bắt đầu quay.

Vì tránh cho bị rò rỉ thông tin lần nữa, tổ đạo diễn đã phong tỏa phim trường, ngay cả xe chuyên dụng của diễn viên đều được sắp xếp ở gần.

Kết thúc một tiếng rưỡi nghỉ trưa, Vương Xương Bình cầm bộ đàm chuẩn bị bắt đầu.

Đường Oanh từ xe chuyên dụng đi ra, Lạc Phiêu Phiêu che ô cho cô. Bởi vì diễn viên nam và nữ tách ra trang điểm, bây giờ cô mới thấy tạo hình của các diễn viên nam.

Cảnh đầu tiên là Du Họa cắt bỏ tiên cốt, Quý Ngôn Tu đã cầm sẵn kịch bản.

Cậu mặc áo khoác dài màu trắng với hoa văn sẫm màu, mái tóc rối loạn nửa xõa nửa búi, rất có khí chất thần tiên thanh nhã. Vầng trán cao, gương mặt cậu cực kì đoan chính, so với phong cách hiện đại, càng làm nổi bật phong phạm quân tử.

Có lẽ do quen biết, Đường Oanh nhìn bộ dạng đứng đắn của cậu không nhịn được mà bật cười.

“Chị Đường Oanh tỷ, tôi không đẹp sao?” Quý Ngôn Tu cúi đầu kéo quần áo.

Đường Oanh cười cười lắc đầu, “Không đâu, rất đẹp.”

“Thật à? Lần đầu tiên tôi đóng phim mà lại là cổ trang, có chút khó thích ứng.”

“Tôi cũng vậy, tôi chưa bao giờ quay chụp một bộ cổ trang.”

Hai người và trợ lý đi đến phim trường, Quý Ngôn Tu thẳng thắn khen ngợi, “Chị Đường Oanh tỷ, hôm nay chị rất đẹp.”

“Thật à?”

Đường Oanh cúi đầu nhìn chiếc váy trơn màu hồng nhạt, không có họa tiết tinh xảo, chắc hẳn là phối hợp với cốt truyện, thật sự không nhìn thấy chỗ nào đẹp, “Bộ đồ này giản dị, ngay cả lớp makeup của tôi cũng rất nhạt mà.”

“Đẹp tự nhiên mà.” Quý Ngôn Tu cười cười trả lời.

“——”

Lưu Đậu và Lạc Phiêu Phiêu đi phía sau nhìn nhau, giống như đã hiểu được gì đó, nhưng lại không xác định được.

Tới phim trường, đạo diễn còn đang điều chỉnh quỹ đạo quay chụp của camera.

Phim trường đã có sẵn kiến trúc, bốn cột lớn màu trắng vây lại thành đài hiến tế, bên ngoài điêu khắc rồng phượng, xung quanh đài trống vắng, tràn đầy vẻ uy nghiêm.

Rất thích hợp để hậu kì thêm hiệu ứng.

Đợi chờ một lúc, đạo diễn trở lại máy theo dõi, buổi sáng đã giảng giải vị trí diễn, bây giờ chỉ cần trực tiếp bắt đầu quay.

Người phụ trách cầm bảng diễn hô:”Bắt đầu.”

Trong màn hình, nữ tử đơn độc bị thiên binh áp giải, từng bước tiến lên, mái tóc dài không được búi lên, xõa tung bay, khuôn mặt thanh nhã trắng bệch.

Du Họa không hề sợ hãi, đài Dịch Cốt ngoại trừ quan chấp hành và binh lính thì không còn ai khác, hoang vắng trống trải.