Editor: Mun (The Mooniesss)
Giờ khắc này, sự mập mờ giữa trai gái đã được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Vậy mà ngay giữa chốn vui chơi tìm lạc thú thế này, đêm nay lại có những mỹ nhân tuy nằm trong ngực thiếu gia, nhưng tâm trí lại chẳng đặt trên người bọn họ, không khỏi khiến cho người ta có chút mất hứng.
Men theo tầm mắt đến chính giữa hội trường, ở đó có một chiếc ghế dài vô cùng rộng rãi và thoải mái nhưng chỉ mấy người ngồi.
Đoạn Thanh không chịu nổi ánh mắt khao khát của đám người xung quanh nên uống xong ngụm rượu cuối cùng trong ly, anh ta liền ném áo vest lên người Văn Mộc Cảnh:
“Mặc quần áo hoặc biến khỏi đây.”
Văn Mộc Cảnh ném quần áo sang một bên, lười nhác ngồi dựa vào sofa, cúc áo sơ mi trước ngực đã cởi hơn nửa, đường cong cơ thể trắng nõn như ẩn như hiện.
Tay áo được anh xắn lên làm cơ bắp trên cánh tay lộ ra mồn một, ngón tay với khớp xương thon dài nổi gân xanh cầm ly rượu hình trụ khẽ lắc lắc.
Chất lỏng sẫm màu trở nên trong suốt như pha lê dưới tác dụng chống bỏng của thủy tinh.
Khóe môi người đàn ông như cười như không, ánh mắt đong đầy tình ý, phong thái vừa dịu dàng lại vừa hoang dã quyến rũ dễ dàng khơi gợi tâm tư của biết bao cô gái.
“Gọi tôi đến để cổ vũ cậu, cuối cùng còn chưa kịp uống mấy chén đã muốn đuổi người rồi à?” Văn Mộc Cảnh cười nhạo.
“Cậu bớt bớt lại cho tôi nhờ.” Đoạn Thanh lười nhác trả lời, “Sao? Trong nhà không ai quản nên cậu bung lụa đấy hả?”
“…”
Văn Mộc Cảnh liếc anh ta, sắc mặt không chút thay đổi.
“Tính ra cậu cũng giỏi lượm nhặt đấy nhỉ. Vơ trúng ngay con gái cưng của Chu tổng, chưa kể đến việc bao nuôi suốt bảy năm qua, nhỏ này không thèm nhớ lấy một điểm tốt của cậu, bảo đi là đi liền. Bảy năm qua cậu sống lỗi lắm à?” Đoạn Thanh ngồi bắt chéo chân, hả hê khẩu nghiệp khi thấy người khác gặp họa.
Đến cả Phó Tề Phách, người vừa mới biết được lý do cũng không thể nén được nụ cười trên khóe miệng.
Văn Mộc Cảnh uống một ngụm rượu, mặt hơi tối đi.
“Xem ra là nói trúng tim đen cậu rồi, bình thường không đối xử tốt với người ta chút đi, giờ người đi mất rồi cậu lại tiếc nuối.” Đoạn Thanh nói không chút kiêng nể.
Lúc này Văn Mộc Cảnh mới thôi trầm mặc, ánh mắt tối đi, “Tôi tiếc nuối?”
Như muốn hỏi lại, cũng như tự vấn lòng mình.
…..
Xung quanh quá ồn ào, Đoạn Thanh không nghe rõ nên bước về phía trước, hỏi:
“Cậu vừa bảo gì cơ?”
“Tôi luyến tiếc khi nào thế?” Ánh mắt đăm chiêu của Văn Mộc Cảnh bỗng sáng quắc, anh ta cười khẩy:
“Chỉ cần cô ấy trả hết tiền thì việc đi hay ở chẳng liên quan gì đến tôi nữa.”
“…”
Đoạn Thanh cười trừ rồi nâng ly cùng Phó Tề Hách, “Xem kìa, cậu ta vừa nói gì thế, Văn tổng của chúng ta vẫn luôn rộng lượng cơ mà.”
Phó Tề Hách uống rượu, trong lòng cảm thấy may mắn thay cho Đường Oanh, anh ta như vô ý nói:
“Đường Đường đi rồi cũng hay, Phó gia gần đây đang muốn bàn bạc ngày đính hôn với Văn gia, như vậy cô ấy sẽ không xen giữa hai người một cách không rõ ràng.”
Đoạn Thanh nhìn về phía Văn Mộc Cảnh theo bản năng, không còn dáng vẻ muốn trêu trọc như vừa nãy nữa, anh ta cười gượng gạo:
“Người anh em, chúc mừng trước nhé.”
Mi tâm Văn Mộc Cảnh nhíu lại, anh ghét nhất loại liên hôn gia tộc này, “Chúc mừng cái quái gì, tôi nhường cậu slot này cậu có chịu không?”
“Đáng tiếc, nhà họ Phó không vừa mắt tôi đâu.” Đoạn Thanh bật cười.
“…”
Một lúc sau, Văn Mộc Cảnh buông ly rượu xuống, thu dọn quần áo rồi đứng dậy: “Đi đây.”
“Đi luôn à?” Đoạn Thanh gọi với theo nhưng anh không đáp lại, chỉ lười nhác vẫy tay.
Lý Quốc Bình vẫn đang đợi bên ngoài quán bar, thấy Văn Mộc Cảnh đi ra, anh ta vội vàng bước tới mở cửa xe: “Văn tổng, giờ đến công ty ạ?”
“Về biệt thự.”
“…Vâng.” Lý Quốc Bình chậm chạp đóng cửa.
Suốt quãng đường, không khí trong xe vô cùng im lặng.
Văn Mộc Cảnh dựa lên lưng ghế, tay xoa mi tâm, cả người trông đầy mệt mỏi.
Anh không biết cảm giác này đến từ đâu nữa, chỉ thấy trái tim như vơi đi mất một nửa.
Mấy chục phút sau, xe dừng lại, anh nhìn thấy căn biệt thự tối đen như mực, ngây người vài giây mới xuống xe.
Mở cánh cửa ngôi nhà đã lâu không về, luồng khí lạnh phả vào mặt khiến anh không khỏi nhíu mày.
Căn biệt thự đã bỏ trống nửa tháng, ngoại trừ những lúc dì Lưu đến quét dọn định kỳ thì nơi này không có chút hơi ấm.
Văn Mộc Cảnh bật ngọn đèn nhỏ bên hành lang, nửa người chìm vào ánh sáng.
Có lẽ do cảnh vật, cũng có thể bởi tâm trạng đưa đẩy, anh bất giác nghĩ đến Đường Oanh.
Khi ấy, mỗi lần tan làm về nhà, cô gái nhỏ luôn mỉm cười tươi rói rồi nhào vòng lồng ngực anh, đôi lúc, cô bưng những món ăn mới học được cho anh nếm thử, hay ngồi xem truyền hình cùng anh rồi theo anh đi làm việc.
Cô luôn tràn đầy sức sống, nói cười vô tư trước mặt anh, như một cái máy nói.
Nhưng bây giờ, căn nhà này không còn hình bóng cô, sự yên lặng này khiến anh cảm thấy hoang vắng.
Lên lầu hai, anh bước vào phòng ngủ.
Căn phòng vẫn giữ nguyên cách bày biện như trước khi cô rời đi, mỹ phẩm, gương, đồ skincare vẫn sạch bong không dính chút bụi.
Phòng để quần áo vẫn còn không ít đồ, ngay cả những món trang sức anh tặng trước đó cũng được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng.
Văn Mộc Cảnh lấy sợi dây chuyền ngọc bích màu đỏ từ trong túi áo ra, cẩn thận đặt vào hộp trang sức.
Sau đó, anh lặng lẽ ngồi trên đầu giường lấy di động ra, qua một lúc mới phản ứng lại, màn hình hiển thị đang kết nối.
Một lúc lâu sau, điện thoại vẫn không gọi được.
Trong bóng tối, từ đâu đó của căn phòng phát ra một tiếng kêu nhẹ.
Hóa ra là con mèo cưng chạy trốn mà thôi, trước giờ anh đã quen với cuộc sống cô độc một thân một mình.
Suốt khoảng thời gian dài vừa qua, cô là làn gió mới với anh, là thói quen mà không ai có thể thay thế.
Vuốt ve tấm drap trơn nhẵn, năm ngón tay hằn sâu trên đó, tấm drap hiện ra từng nếp nhăn một.
Hạt giống trong lòng sắp tan vỡ đã là phòng tuyến cuối cùng của anh rồi.
Anh không ở lại nữa mà khóa cửa phòng rồi đến thư phòng để sắp xếp các hạng mục gần đây của công ty.
Từ nay trở đi, Văn Mộc Cảnh sẽ không gặp lại Đường Oanh nữa, anh khôi phục lại phong thái sát phạt quyết đoán như ngày nào.
Tài chính cho dự án, kế hoạch cho hằng quý, mục tiêu cho từng hạng mục… Chỉ cần anh muốn, không có lý nào anh không lấy được.
Không lâu sau đó, đối tác lĩnh vực bất động sản của Đường Dịch ở trong nước vẫn là tập đoàn Văn thị như dự kiến, có điều chuyển sang cho phó tổng Đường Dịch phụ trách.
Anh và cô đã hoàn toàn chấm dứt mọi mối liên hệ.
Hơn nữa, anh cũng không cần.
Cuối tháng bảy, Đường Oanh đăng một bức ảnh selfie ở nước ngoài lên Weibo vào ngày sinh nhật mình, bài viết nhanh chóng leo hot search Weibo.
Anh ngắm thật lâu.
Bởi anh vừa nhận ra anh chưa bao giờ nhớ đúng ngày sinh của cô.
Mặc dù dì giúp việc vẫn luôn nhắc nhở nhưng anh luôn vội vã đứng dậy, hơn phân nửa là không nghe rõ.
Trong lúc mải suy nghĩ, anh nhấp vào ảnh đại diện Weibo của cô, định bụng gửi lời chúc sinh nhật tới cô.
Ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt anh.
Cô đã xóa anh.
Chắc cô đã xóa anh từ lâu rồi.
Văn Mộc Cảnh tắt máy, bỗng nhiên cảm thấy bực bội, anh nới lỏng cà vạt, mãi mới cảm nhận được hô hấp đang lưu thông.
Khỏi cần nghĩ cũng biết số điện thoại anh đã sớm bị cô đưa vào danh sách đen.
Cô ấy có thể làm được.
…
Ngày tháng cứ dần trôi, tháng sau là bắt đầu vào thu.
Phòng làm việc của Đường Oanh chính thức đăng ký tài khoản Weibo. Trong cùng ngày, drama tiên hiệp cấp S+ “Hiến châu” cũng công bố dàn cast chính.
Nam nữ chính lần lượt là Cố Tập và Đường Oanh.
Các diễn viên thứ là Bạch Nhị, Quý Ngôn Tu, Lâm Dật Hiên Đẳng.
Chỉ trong chốc lát, tìm kiếm nóng bùng nổ toàn mạng.
Hai tháng trôi qua, truyền thông lại một lần nữa chú ý đến Đường Oanh.
Chẳng ai có thể ngờ rằng, một Đường Oanh trước đây không có tư bản chống lưng lại có ngày tái xuất như vậy.
Hơn nữa, chế tác cho “Hiến châu” vẫn là công ty Bắc Nam Ca Hoa, một cái tên bảo chứng cho không ít tác phẩm đại bạo.
Họ nhận được sự quan tâm từ khán giả qua những bộ phim truyền hình và tác phẩm điện ảnh chất lượng cao.
Người xem thì chi tiền, diễn viên thì bỏ trí tuệ công sức.
Có điều, lần này, đoàn làm phim đều đưa ra những diễn viên trẻ tuổi và mới, khiến không ít cư dân mạng và fan nguyên tác cảm thấy ngạc nhiên.
Bọn họ nhanh chóng chia thành hai phe, một bên ủng hộ, một bên phản đối.
Hai bài đăng về phòng làm việc của Đường Oanh và “Hiến châu” đều bùng nổ.
Phần bình luận nhốn nháo không ngừng.
[Chúc mừng Đường Đường trở lại! Mọi người ủng hộ phim mới “Hiến châu” nhé!]
[Ohh yeahh, chị iu comeback thật rồi, tôi lại có phim mới để xem đây.]
[Đường Đường mở phòng làm việc! Hóng phim mới quá đi!]
[Bắc Nam Ca Hoa mà chế tác thì auto siêu phẩm, phải cho vào Wishlist mới được!]
[Tuyệt, “Hiến châu” của tôi vào tay Bắc Nam Ca Hoa là yên tâm rồi, mong chờ thượng tiên quá ]
[Không ngờ cuốn tiểu thuyết mình đọc mấy năm trước lại được chuyển thể, diễn viên ok đó, hy vọng không phá nguyên tác.]
[Thôi xong, thượng tiên với ma tôn của tôi bị phá hình tượng rồi, mấy người mới này chả hợp tẹo nào cả!]
[Bắc Nam Ca Hoa lần này phá game ghê.]
[Chuẩn đấy, tiểu thuyết và phim ảnh không ăn khớp, nín họng thôi!]
…
Lý Già đọc những bình luận mới nhất, càng đọc càng thấy hay, cuối cùng chị bật cười đứng dậy.
“OMG, Đường Đường, giữa hai phe, em đứng về phía nào?”
Đường Đường đang bận xem danh sách phỏng vấn của phòng làm việc, cô không ngẩng đầu:
“Em không chọn bên nào cả, ơ, chị Lý Già, chị đừng lướt Weibo nữa, sắp xếp lại giúp em một chút đi.”
“Đến đây.” Lý Già thoát Weibo, cầm bút đi tới: “Đường Đường, em cứ yên tâm đi, danh sách này chị sàng lọc cả rồi đó.”
“Vậy thì em yên tâm rồi.”
Đường Oanh mỉm cười gật đầu, tiếp tục phân loại, có hai người nên tốc độ tăng lên đáng kể.
Cơ duyên thành lập phòng làm việc này cũng là do Lý Già đề xuất.
Hơn nữa, cô cũng đã xem nhiều triển lãm nghệ thuật ở nước ngoài, được ngắm nhìn nghệ sĩ nổi tiếng biểu diễn, nên có thêm động lực.
Vì vậy, hai người lại quyết định hợp tác cùng nhau, Lý Già vẫn là quản lý của cô như trước kia.
Có điều, những ngày mới thành lập, phòng làm việc không đủ nhân lực, mặc dù có sẵn nguồn lực từ Lý Già, nhưng vẫn thiếu hụt đội ngũ truyền thông, pháp lý, và sản xuất.
Vẫn phải giải quyết nó càng sớm càng tốt.
…
Buổi chiều, buổi phỏng vấn diễn ra theo trình tự, nhiều vị trí đã tuyển được nhân viên tốt.
Đến khi gần kết thúc, Lý Già mới thần bí mở ra một bản sơ yếu lý lịch, “Đường Đường, còn một người này nữa, em xem đi.”
“Vẫn còn à chị?” Đường Oanh lật xem tất cả những hồ sơ đã phỏng vấn, tưởng mình còn bỏ sót ai đó, đến khi cô mở sơ yếu lý lịch kia ra xem, trên mặt cô không giấu nổi nụ cười:
“Phiêu Phiêu?”
“Ừm.”
Lý Già cười cười, đoạn nói vọng ra cửa: “Xin mời người tiếp theo.”
Nghe thấy tiếng gọi, Lạc Phiêu Phiêu dè dặt đẩy cửa rồi lễ phép xoay người chào hỏi:
“Xin chào các sếp ạ.”
Đường Oanh vội vàng bước tới, thấy dáng vẻ rụt rè ít nói, cô không đành lòng cười khẽ: “Phiêu Phiêu, em làm chị thấy không quen đó.”
“Đường Đường, chị trở về chỗ ngồi đi, em đến phỏng vấn mà.” Lạc Phiêu Phiêu vừa cười vừa đẩy cô.
“Phiêu Phiêu, em thực sự muốn đến với chị à?”
“Vâng, từ khi tốt nghiệp em vẫn luôn đi theo chị với chị Già, tâm tư cũng sớm bay theo các chị rồi, lần này nghe nói phòng làm việc của chị tuyển người em bèn tới luôn.”
Lý Già bước tới, “Đường Đường, chị cũng không thiên vị ai đâu nhé, con bé thực sự đã qua hai vòng sàng lọc rồi đấy.”
“Em tin cô bé có đủ năng lực này mà.” Đường Đường đảo mắt, lại nói tiếp: “Phiêu Phiêu, giờ em vẫn làm trợ lý cho chị, được không?”
“Dạ được.”
“Công việc sẽ vất vả hơn chút, được chứ?”
“Được ạ.”
“Ngày mai đi làm luôn?”
“Vâng.”
Lạc Phiêu Phiêu nghiêm túc gật đầu, cung phản xạ dường như cũng chậm chạp hơn, “Ơ thế không phỏng vấn à chị?”
“Thôi, em theo chị suốt ba năm rồi, em đang lo lắng cho chị, hay cho bản thân mình đây?” Đường Oanh nói đùa.
“Không phải, đương nhiên là em yên tâm rồi.” Lạc Phiêu Phiêu xua tay, “Nhưng mà không ngờ… lại suôn sẻ như vậy.”
“Chỉ cần em muốn đến, chị nhất định sẽ hoan nghênh 100%.”
Đường Oanh kéo cô ấy ngồi xuống, rõ rang Lạc Phiêu Phiêu đã dè dặt hơn trước đây rất nhiều.
Kết thúc buổi phỏng vấn, ba người tìm một phòng riêng ở gần đó để ăn cơm và trò chuyện.
Trong bữa cơm, Lạc Phiêu Phiêu kể lại những chuyển biến suốt thời gian qua.
Ví dụ như, bây giờ Điền Tử có thể nhận được một vài hợp đồng thương mại nho nhỏ, Phàm Giai muốn chia tay nhưng tạm thời chưa công khai, một nam thần tượng đã ra mắt trong một chương trình tài năng hiện đang bám lấy kim chủ để cầu tài nguyên…