Văn Mộc Cảnh nhìn vết đỏ trên mặt cô, dùng ngón tay sờ lên, "Được rồi, lần sau tôi sẽ đón em ở bất cứ nơi nào em muốn.
Đừng lấy việc dọn ra ngoài hù dọa."
Anh vẫn cho rằng là do cô tức giận.
Đường Oanh nghĩ vậy, nghĩ đến đây, tránh sự đụng chạm của anh và nói lại: “Chúng ta kết thúc đi.”
Trước kia cô thật hèn mọn, bây giờ cô cảm thấy bản thân thật buồn cười, quan hệ giữa bọn họ, không xứng để nói hai từ “chia tay”.
Văn Mộc Cảnh ánh mắt u ám, kiềm chế tâm trạng tức giận, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết rời đi thật lâu, “Lúc trước em quỳ xin tôi giúp đỡ, lúc muốn ở bên cạnh tôi sao không muốn rời đi, bây giờ dùng thủ đoạn là muốn đạt được mục đích gì?.”
Đường Oanh sửng sốt, lời nói của anh như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cẩn thận bảy năm thích, trong miện anh lại thành tính toán trăm phương nghìn kế, quá khứ trước đây đều trở thành hư vô.
Cô tức giận lên tiếng: "Đúng vậy, ở bên cạnh anh, cùng anh yêu đương, tất cả đều là bởi vì tôi thích anh, bây giờ tôi chẳng có mục đích gì, chỉ là không thích anh nữa, tôi muốn rời đi!"
“——”
Đây là lần đầu tiên cô cuồng loạn.
Cô thực sự rất mệt mỏi và không muốn kiên trì nữa.
Thời gian như ngừng trôi.
Khuôn mặt của Văn Mộc Cảnh trở nên đáng sợ sau khi nghe những lời cô nói, như thể cô sắp xé nát cô ra.
Giọng anh lãnh đạm: “Được thôi, tôi xem em tính rời đi như nào.”
Dứt lời, anh đứng dậy rời khỏi phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đập mạnh vào tường.
Đường Oanh thất thần ngồi trên giường, một giọt nước mắt chảy xuống từ mắt trái.
Anh chưa bao giờ thích cô, tại sao phải giữ cô bên mình? Cô không thể hiểu suy nghĩ của anh, có lẽ do tính chiếm hữu của anh nổi lên, hoặc có lẽ là tính cách hiếu thắng của anh.
Dù sao, cô cũng sẽ không tiếp tục lừa dối bản thân.
Thật lâu sau, bên ngoài không có động tĩnh gì.
Dì Lưu lại nấu một phần hoành thánh khác bưng lên, còn bị Văn Mộc Cảnh yêu cầu phải nhìn thấy cô ăn xong, nếu không Lưu Phương Linh không được phép rời đi.
Dưới áp lực, Đường Oanh miễn cưỡng ăn xong, không biết từ khi nào nước mắt đã rơi xuống bát.
Căn biệt thự trở nên yên lặng, dù có một tiếng động nào cũng có thể nghe rõ ràng.
Cô vùi mình vào trong chăn, đôi mắt trừng to, không hề buồn ngủ.
……
Dường như thật lâu sau, cô mở điện thoại lên, thời gian hiển thị vừa vặn đúng mười hai giờ.
Đường Oanh chợp mắt một lúc, thật sự không nhịn được, rón rén xuống giường đi đến cửa xem xét.
Ngay sau đó, cô lấy vali từ trong tủ quần áo, xếp mấy bộ quần áo cần thiết, thẻ ngân hàng và điện thoại, ngoài ra không lấy bất cứ thứ gì mà Văn Mộc Cảnh đưa cho.
Rất nhanh, Đường Oanh đã thu dọn đồ đạc xong, không chút lưu luyến, xách vali đi xuống tầng.
Rốt cuộc, cô không chắc liệu anh có còn ở nhà hay không.
Ban đêm, không nhìn rõ lối đi nhỏ đen sì, cô dựa vào trí nhớ mà đi, khi chuẩn bị đi ngang qua phòng khách để ra cửa.
Đèn bàn phía sau sô pha sáng lên.
“Sớm hơn so với tôi nghĩ, đã gấp không chờ nổi rồi?”
Sườn mặt Văn Mộc Cảnh ẩn trong nơi tối tăm, nhìn không rõ biểu cảm.
Anh ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái, chỉ hận không thể hiểu rõ.
Âm thanh đột ngột cùng ánh đèn khiến Đường Oanh hoảng sợ, bàn tay căng thẳng cầm chặt vali.
Không nghĩ ngợi thêm, cô lập tức bước nhanh đến cửa nhà
Cô vặn tay cầm, bị khóa.
Không cam lòng vặn vài lần, lại không có chìa khóa cho nên không có cách nào mở được cửa.
Văn Mộc Cảnh nhìn cô không cam lòng từ bỏ, u ám từ trong xương cuồn cuộn thành sóng to gió lớn.
Anh lao tới, nắm chắc cổ tay gầy guộc của cô rồi kéo lại.
“A ——”
Đường Oanh ném vali xuống, đau đến hít hà, “Anh buông tôi ra, tôi không trở về!”
Mặc cho cô kéo như thế nào, người đàn ông một tay dùng sức kéo cô lên tầng.
Cuối cùng, cô lại về phòng ngủ.
Sau đó bị Văn Mộc Cảnh mạnh mẽ ném lên giường, anh hung hăng hỏi: “Muốn rời đi nhanh như vậy, chờ không nổi muốn thấy ai? Quý Ngôn Tu sao? Hả?”
Đường Oanh ngã nhào lên giường, căn phòng tối đen không chút ánh sáng, cô xoay người nắm lấy cổ tay đau đớn của mình.
Không kịp nói gì.
Văn Mộc Cảnh bật đèn ở đầu giường, kẹp lấy đầu gối cô, khống chế hai tay cô lên phía đỉnh đầu, cúi người.
Đôi mắt nhu tình hằng ngày giờ đây bị lạnh lùng chiếm giữ, xung quanh toát ra khí thế kinh người.
“Nói mau, chỉ muốn gặp Qúy Ngôn Tu à? Các người mới gặp nhau vài lần, nói cách khác là lén lút gặp mặt sau lưng tôi!”
Đường Oanh giãy giụa, chật vật như một con cừu non chờ bị làm thịt, “Văn Mộc Cảnh, anh buông tôi ra, anh làm tôi đau, anh quản được tôi gặp ai chắc!”
Văn Mộc Cảnh thấy cô có chết cũng không nói, vẻ ngoài ôn nhu của anh không thể che đi tính cách thô bạo, “Em tốt nhất ngón ngoãn ở bên tôi, tôi nhìn thấy em lần nữa đi gặp Qúy Ngôn Tu thì em đừng hòng rời khỏi cái nhà này!”
“Đồ điên.” Đường Oanh mắng.
Đôi mắt trong veo của cô gái nhuốm một tầng sương nước, vẻ mặt khóc lóc lại thêm chút đáng thương, lực sáng thương của câu chửi gần như bằng không.
Văn Mộc Cảnh một tay bóp chặt cái eo đang lộn xộn của cô, cố định lại.
Ngay sau đó, thô bạo chặn đôi môi anh đào của cô, bắt đầu giằng co xâm lược.
“Ưm...!Ưm ưm......”
Thân thể Đường Oanh không thể nhúc nhích, đầu lưỡi bị anh cắn và cọ xát, cô không thể tránh được đôi môi, đầu lưỡi linh hoạt, buộc phải chịu đựng nụ hôn này.
Sức lực quá chênh lệch, chỉ một thời gian sau cô liền bỏ mặc chống cự.
Anh thấy cô không hề phản kháng, buông lỏng đôi tay nàng, hành vi thô bạo bừa bãi trở nên nhẹ nhàng, anh ngậm lấy vệt nước ở khóe môi cô, giọng đanh lại: “Đừng nghĩ có thể chạy trốn.”
Mấy ngày nay số lần cô tức giận so với ngày xưa tăng lên rất nhiều lần.
Trước giờ khi hai người có xung đột, cô đều tự mình nuốt xuống, ngoan ngoãn làm anh bớt lo.
Cứ tưởng rằng hai ngày tranh chấp này anh chỉ cần dỗ là được rồi, không ngờ cô muốn rời đi.
Con mèo nuôi nhiều năm rồi, đột nhiên trở nên phản nghịch, ngoài Quý Ngôn Tu, anh không nghĩ được thêm nguyên nhân nào khác.
Nhưng những cảm xúc kỳ lạ vẫn còn đó khiến anh hơi hoảng loạn.
Cổ họng cô gái dưới thân vẫn luôn nghẹn ngào, cánh môi đỏ thắm như máu làm người khác để ý, anh xoa tóc cô rồi đứng dậy, đè lại khác thường ở đáy lòng, giúp cô sửa sang lại quần áo.
Nói như ra lệnh: “Bây giờ lập tức ngủ.”
Nói xong xoay người kéo tấm rèm, cùng lúc đó, Đường Oanh đứng dậy chạy ra cửa.
“!”
Người đàn ông cảnh giác quay đầu lại, nhanh chóng đuổi theo, chặn ngang rồi vác cô lên vai, ném trở lại trên giường.
Anh nhìn Đường Oanh đang nắm chặt tay, trực giác nhạy bén khiến anh bẻ ra từng ngón tay của cô.
Ở giữa lòng bàn tay trắng nõn, có một chiếc chìa khóa.
Văn Mộc Cảnh sờ túi mình, cười nhạo: “Em vẫn chưa từ bỏ ý định à.”
Thấy chìa khóa bị lấy đi, trên mũi Đường Oanh lấm tấm mồ hôi, người đàn ông tràn ngập cảm giác áp bách đứng trước mặt cô.
Cô nhìn thấy động tác cởi thắt lưng của anh, sự sợ hãi quen thuộc tràn đầy trong lòng, chưa kịp cởi giày đã co lại ở trên giường, thân thể run rẩy không ngừng.
Cô sợ hãi lắc đầu, “Không cần, không cần.”
Khuôn mặt Văn Mộc Cảnh âm trầm, lửa giận vất vả mới dập tắt lại lần nữa bị cô khơi ra, bây giờ anh hoàn toàn không màng trạng thái hỗn loạn của Đường Oanh.
Trực tiếp kéo một cánh tay của cô, dùng thắt lưng buộc chặt cổ tay với thành giường.
Tiếp theo, anh chế trụ cổ cô, đè thân mình xuống, giọng nói như ma quỷ: “Đường Đường, nghe lời.”
Đường Oanh không dám mở miệng thở dốc, ánh mắt mất đi tiêu cự.
Văn Mộc Cảnh vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên, sau đó đóng cửa rời đi.
Tiếng khóa cửa sột soạt vang lên rõ ràng.
Thời gian tích tắc trôi đi, cô nhìn phòng ngủ trống vắng, nỗi sợ hãi giảm bớt, trong lòng trống rỗng.
Thiết bị liên lạc của cô đều bị anh lấy đi, bây giờ bị nhốt lại, cô thật sự không tìm được phương pháp khác để rời đi.
Bình tĩnh một lúc, cô nhìn cánh tay bị bóp đến đỏ bừng của mình, cánh tay bị trói kia, có thể tự bình cởi ra được.
Nhưng cô cảm thấy không cần thiết, không cởi và cởi có gì khác nhau đâu.
Nhớ lại chuyện điên cuồng vừa rồi, Đường Oanh cam chịu nhắm mắt.
Chẳng phải anh luôn như vậy sao, độc đoán, mạnh mẽ và không cho ai từ chối.
Chỉ là, vẻ ngoài ôn nhu văn nhã đã che giấu tất cả.
Bây giờ anh lại bày ra một cảnh chân thật đến trần trụi, chỉ để giam cầm cô ở đây?
A.
Cũng phải, ai lại cho phép con thú cưng đã nuôi bảy năm bỗng nhiên trở nên phản nghịch đâu?
-
Ba ngày liên tục, Văn Mộc Cảnh không đến công ty, mọi việc đều làm ở nhà.
Kiểm tra tài liệu trên tay xong, anh dừng lại nhéo nhéo mi tâm, nhìn thoáng qua thời gian, đi vườn hoa nhỏ phía sau biệt thự.
Gần đây trời mưa nên nhiệt độ ngoài trời giảm một chút, không nắng nóng nên cơ thể luôn có cảm giác rất dễ chịu.
Đứng trong cửa trượt bằng kính nhìn ra ngoài, mặt cỏ bằng phẳng trở thành những hình thù không có quy tắc do những khóm hoa rối loạn.
Đỏ, vàng nhạt, tím nhạt, hồng phấn…
Những khóm hoa hồng đa dạng màu sắc lộng lẫy hé mở.
Ánh mắt hướng lên, trung tâm của tầm nhìn là nhà kính trồng hoa kiểu Pháp vuông vắn, xung quanh con mương được thiết kế như thể nó nổi trên mặt nước.h
Nhà ấm trồng hoa chọn dùng nửa trong suốt màu sắc rực rỡ pha lê, bám vào ở mặt trên tường vi khoa thực vật lợi dụng quang ảnh khiến sự lãng mạn như chạm đến trái tim của người nhìn.
Phòng hoa sử dụng kính pha lê màu sắc rực rỡ nửa trong suốt, các cây tường vi bám vào trên mặt tường lợi dụng ánh sáng và bóng tối để tạo nên sự lãng mạn như gãi đúng chỗ ngứa.
Hai cánh cửa mở ra, gió xuyên qua đại sảnh, một cô gái mặc váy chiffon dài màu trắng đang ngồi ở mạn sườn chính giữa phòng.
Mái tóc đen dài ngang lưng của cô ấy được uốn xoăn nhẹ ở đuôi, tóc mái nhẹ nhàng rũ trên lông mày, các đường nét trên khuôn mặt trong ánh sáng trở nên sắc nét hơn.
Bảng vẽ trước mặt khiến cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Nhìn từ xa, cô giống như một chú mèo lười đang bị nuôi nhốt.
Đôi mắt Văn Mộc Cảnh dần tố đi, con mèo thu móng vuốt lại có vài phần khiến người khác đám chìm.
Anh quay người lại đi lên tầng.
Đường Oanh buông lỏng tay đang cầm chặt cọ vẽ, liếc mắt nhìn trong phòng, trước cửa kính đã không còn bóng dáng anh nữa.
Mấy ngày nay ngoại trừ dì Lưu được đi ra bên ngoài bình thường, Văn Mộc Cảnh đều nhìn cô chằm chằm, không cho cô có cơ hội thở dốc.
Ngay cả một vài hoạt động kinh doanh cũng bị anh trực tiếp hủy bỏ, chỉ để phòng ngừa cô ra ngoài.
Bằng cách này, cô thật sự trở thành thú cưng nuôi trong nhà.
Nhìn bức tranh bán thành phẩm trước mặt, cô bực bội vẽ loạn lên.
“Mệt mỏi?”
“......!”
Một giọng nam đột nhiên từ phía sau vang lên, khiến cô dừng tay.
“Nếu mệt thì nghỉ ngơi chút.” Văn Mộc Cảnh đứng ở phía sau nhẹ nhàng vén tóc của cô, chậm rãi đeo lên cho cô chiếc vòng cổ đang cầm trong tay.
Chính là chiếc vòng cổ đưa cho cô lúc ở huyện Mai.
Đường Oanh cúi đầu nhìn phỉ thúy màu đỏ trước ngực, chỉ cảm thấy chói mắt.
Vứt đi cái kính tình yêu đi, anh cũng không thu hút cô như ban đầu nữa.
Văn Mộc Cảnh giúp cô vuốt tóc, khom lưng hôn xuống vành tai cô, “Dì Lưu rửa sạch một ít dâu tây, đi ăn không?”
“……”
Đường Oanh rũ mắt như cam chịu, đứng dậy đi vào nhà.
“Rumhhh ——”
Phía sau, điện thoại Văn Mộc Cảnh rung lên.
Anh đứng đó chờ Đường Oanh đã đi vào nhà rồi mới nghe, “Trình Lê, có chuyện gì?”
“Văn tổng, Chu tổng của bất động sản Đường Dịch đã nhận lời mời của chúng ta, ông ấy muốn gặp ngài ở công ty.”
“Bây giờ?”
“Vâng, nói là rất muốn hợp tác cùng Văn thị.”
“……”
Một lát sau, Văn Mộc Cảnh lên tiếng: “Được, một lát nữa tôi đến.”
Đường Oanh ôm gối tựa mở TV, thực tế tất cả sự chú ý đều ở lối đi nhỏ phía sau.
Cô lau một trái dâu tây bỏ vào trong miệng, cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh Văn Mộc Cảnh vào phòng bếp, hình như dặn dò dì Lưu cái gì đó.
Chờ anh xuất hiện lần nữa, cũng đã sửa soạn vest đi giày da, chuẩn bị ra cửa.
Cô không chút biến sắc vẫn ăn vặt, thỉnh thoảng liếc nhìn anh, mãi đến khi có tiếng đóng cửa mới dừng lại.
—
Trên đường đến tập đoàn Văn thị, ở trong xe Tề Bân vừa báo cáo kết quả điều tra, im lặng chờ đợi.
Trong tay anh ta là tư liệu thông tin cá nhân về cuộc đời của Đường Oanh.
Mọi thứ đều có câu trả lời, nhưng cần được xác nhận.
Chu Trạch Sâm đỡ trán, bàn tay hơi run rẩy, ông hỏi một vấn đề rất đơn giản.
“Hiện tại con bé có khỏe không?”
“……”
Tề Bân cúi đầu lật tư liệu, “Sau khi Đường tiểu thư bị trưởng tử Văn gia, Văn Mộc Cảnh đưa đi, cô ấy đã hoàn thành việc học một cách bình thường với sự hỗ trợ của anh ta, còn ký hợp đồng với công ty dưới trướng Văn thị, chắc hẳn sinh hoạt sẽ không quá khổ sở, hơn nữa mấy ngày gần đây tôi đã cho người đến nơi cô ấy sinh sống để theo dõi, ngài đừng lo lắng quá về vấn đề an toàn của cô ấy.”.