Vấn Vương Gió Xuân Năm Ấy

Chương 27: 27: Thiên Duyên Tiền Định





Nó chợt nhận ra dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra như vậy, hai người cũng chưa đối thoại tử tế với nhau câu nào.

Ôm một lúc, Nadalia vùng vẫy muốn thoát ra, nó theo phản xạ nhìn đến chỗ bị thương của hắn, không giấu được lo lắng: "Anh có sao không? Đã khỏe hẳn chưa?"
Lục Nam Phong cười mãn nguyện, vẻ mặt rất hưởng thụ sự lo lắng của Nadalia dành cho mình.

Sớm biết nó mềm lòng như vậy, có đỡ thêm vài nhát dao nữa hắn cũng cam tâm.

Hắn xoay người nó, ép nó nhìn vào mắt mình rồi dịu dàng nói: "Anh thật sự không sao hết."
"An Nhu chết rồi.."
Lục Nam Phong đi đến đây cũng vì chuyện này.

Hắn nhớ lúc gặp Nghiên Dương tại lâu đài, bản thân cứ ngỡ gặp được công chúa thật sự nhưng An Nhu bên cạnh liên tục ra ám hiệu.

Thì ra khi đó cô ta muốn nhắc nhở hắn đây chỉ là công chúa giả mà thôi.

An Nhu cùng Nadalia lớn lên, dù là danh phận người hầu nhưng hai người thân thiết, gần gũi với nhau vô cùng.

Vậy nên sự ra đi của An Nhu khiến nó bị sốc, thậm chí còn xử tử Nghiên Dương.

Điều làm nó hụt hẫng là cách hoàng gia xử lý mọi việc.

Dẫu biết là hoàng thất luôn đặt mặt mũi và danh dự lên trên hết nhưng khi trở thành người trong cuộc, điều đó khiến nó không hề thoải mái chút nào.

Thay vì tìm kiếm nó, họ chọn một cô gái dung mạo hao hao để giả làm công chúa.

Thay vì đòi lại công bằng cho An Nhu, họ bỏ mặc cô ấy, thẳng thừa đưa xác cô ấy về quê.
Tại sao có thể lạnh lùng đến vậy?
"Tại sao anh đến đây? Sao không nói trước cho em biết?"
Tạm gác qua những nỗi đau thương, Nadalia nghiêng đầu hỏi.

Hắn cười hết sức mờ ám, nháy mắt vói nó: "Đến để bàn hôn sự."
Nó ngây ra, IQ cao ngất chợt trở nên vô dụng nên hỏi một câu ngớ ngẩn: "Hôn sự của ai cơ?"
Lục Nam Phong phì cười, cốc nhẹ lên đầu nó một cái.

Vệ sĩ đứng bên cạnh suýt xông lên đánh hắn một trận, may mà có quản gia nhanh trí cản lại, còn biết điều kéo hết đám "bóng đèn" ấy đi nơi khác, chưa lại không gian riêng tư cho đôi trẻ.
"Đương nhiên là hôn sự của tụi mình rồi.

Em quên là chúng ta có hôn ước với nhau hay sao? Thế nào? Muốn đổi hả?"
Nadalia ngại ngùng cúi mặt không đáp lời.

Ai nói muốn đổi chứ? Nhưng Lục Nam Phong cả gan nhéo mũi nó, bắt đầu tính nợ cũ: "Em thật đáng đánh, lại dám bỏ trốn ư? Biết bao người si mê anh mà em thì tránh anh như tránh tà, đến công chúa cũng không muốn làm nữa à?"
Nó thoáng đỏ mặt, đâu ngờ đi một vòng cuối cùng vẫn không thoát được mối duyên này chứ? Nadalia nhẹ giọng thành thật nói: "Tại vì hồi trước em nhờ An Nhu đi hỏi thăm xem anh là người như thế nào.

Kết quả cô ấy đi mấy ngày trời, về bảo với em anh là người vô cùng xấu xa, nhân phẩm thì tồi tệ, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, sống dựa vào tài sản của nhà họ Lục, nói chung là phế lắm!"
Lục Nam Phong mặt mũi cứng đờ, bần thần hết một hồi.

Sao An Nhu lại nói về hắn như thế? Hắn nhất thời lắp bắp: "Tại..

tại sao cô ấy nói vậy chứ? Anh..

anh.."

"Làm sao em biết được? Từ đó đến giờ em có bao giờ ra khỏi cái lâu đài này đâu.

Tất cả chuyện trong ngoài em chỉ biết qua quản gia với An Nhu mà thôi."
"Nhưng..

nhưng sao anh lại trở thành người tồi tệ như vậy được?"
Thảo nào Nadalia sống chết đòi từ hôn, còn bất chấp tất cả bỏ trốn khỏi hoàng cung.

Nếu là hắn, nghe thấy người bạn đời tương lai của mình là người tệ hại như vậy chắc hắn cũng bỏ của chạy lấy người cho rồi.

Có trách thì trách An Nhu nghe ngóng tin tức lung tung, truyền đạt vớ vẩn mà thôi.
"Thế còn anh thì sao?" Nadalia quay sang dỗi ngược lại: "Anh cũng kiên quyết từ hôn với em còn gì? Đến công chúa mà anh còn chê thì anh lấy được ai hả?"
"Thật ra..

anh.." Hắn không biết liệu có nên nói ra hay không.

Song, dưới ánh mắt uy hiếp của Nadalia, Lục Nam Phong chỉ còn cách thú thật: "Thật ra anh cũng nghe loáng thoáng đôi điều về em.."
"Nghe gì đấy?" Nó tò mò.

Chắc toàn mấy lời nịnh bợ như xinh đẹp, tài hoa, thông minh các kiểu chứ gì.

Mấy lời này nó nghe đến ngấy rồi.
"Nghe nói em xấu tính lắm, đanh đá này, ỷ mình là công chúa nên bắt nạt người khác không thôi.


Đã thế còn mè nheo, nhõng nhẽo với hay đòi hỏi nữa chứ!"
"Gì cơ?"
Lần này thì đến lượt Nadalia sốc không nói nên lời.

Rốt cuộc là tên chết dẫm nào dám đi bêu xấu nó như thế? Đây là đang ghen tỵ với nó đúng không?
Hóa ra cả hai người đều chỉ nghe mấy lời đồn thổi không căn cứ đã vội quy chụp đối phương không xứng với mình.

Cất công trốn chạy cuối cùng vẫn va vào đời nhau.

Đã thế lại còn kết thành oan gia nữa.

Nhưng cũng may sau tất cả, người có tình cũng lại về với nhau.
"Chắc là ông trời thương xót, nên mới cho chúng ta một cơ hội thấu hiểu nhau, gỡ bỏ những hiểu lầm không đáng có với đối phương."
Nó tha thiết cảm thán.

Hắn vuốt làn tóc nâu mềm mượt, bâng quơ cất lời: "Ừ, thật may mắn vì đã không bỏ lỡ em.".