Vạn Vực Chi Vương

Chương 15: Kẻ can thiệp




- Tiểu hài tử tranh đấu, người lớn không cần nhúng tay vào sao?

Nhưng vào lúc này, đại hán Lăng Vân tông, từ phía sau đám người không ngừng ồn ào bước ra, chậm rãi đứng bên cạnh Nhiếp Thiên, sắc mặt không vui nhìn vợ chồng Viên Thu Oánh.

- Ngươi là ai? Lúc nào thì tới lượt ngươi chỉ bảo ta?

Viên Thu Oánh tức giận như muốn bốc khói.

- Lệ Phiền?

Vân Chí Quốc quan sát kỹ đại hán kia, sắc mặt khẽ biến, vô thức kéo nhẹ góc áo Viên Thu Oánh.

- Chính là Lệ mỗ.

Lệ Phiền hừ một tiếng.

Nhiếp Thiến lo lắng bất an, dường như đã từng nghe qua Lệ Phiền này rồi, sau khi nàng biết đại hán trước mắt, không ngờ là Lệ Phiền Lăng Vân tông, trong mắt lập tức hiện ra sắc thái vui mừng.

- Lệ tiên sinh, kính xin chủ trì công bằng cho chúng ta!

Nhiếp Thiến vội nói.

Lệ Phiền gật đầu, tùy tiện nói:

- Ngươi mang đứa bé kia về Nhiếp gia trước đi, ta muốn xem thử, ai dám ngăn cản các người!

Viên Thu Oánh độc đoán trước tới nay ở thành Hắc Vân, sau khi nghe thấy Lệ Phiền báo tên, trong nháy mắt cũng tỉnh táo trở lại.

Nàng trái lại không dám tranh chấp với Lệ Phiền, chỉ dùng ánh mắt cừu hận, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nhiếp Thiến cùng Nhiếp Thiên.

- Tiểu Thiên, chúng ta đi.

Nhiếp Thiến tóm lấy Nhiếp Thiên, không để cho Nhiếp Thiên có thời gian nói chuyện, kéo hắn đi, vội vàng rời khỏi trước cửa Linh Bảo Các.

Nhiếp Thiên lúc rời đi, liên tục quay đầu lại, không ngừng nhìn về phía vợ chồng Vân Chí Quốc cùng Lệ Phiền.

- Dì cả, Lệ Phiền kia... là ai? Tại sao nữ nhân ngoan độc kia, còn có người của Vân gia, đều e sợ ông ta?

Nhiếp Thiên dò hỏi.

- Lệ Phiền là đệ tử của tông chủ Lăng Vân tông, Đại Luyện Khí Sĩ cảnh giới Tiên Thiên, cho dù là Vân Mông đứng đầu Vân gia hiện nay, cũng tuyệt đối không dám lỗ mãng.

Nhiếp Thiến nhẹ giọng giải thích.

- Cảnh giới Tiên Thiên!

Nhiếp Thiên thất kinh.

Theo như hắn biết, Vân Mông Vân gia, cũng chỉ là mấy năm gần đây, mới vô cùng khó khăn bước vào cảnh giới Tiên Thiên.

Vân Mông bước vào cảnh giới Tiên Thiên, đã là đại nhân vật đứng đầu ở thành Hắc Vân, bởi vì như thế, Vân gia ngày nay ở thành Hắc Vân, mới vững vàng chèn ép Nhiếp gia.

Lệ Phiền không chỉ có Đại Luyện Khí Sĩ cảnh giới Tiên Thiên, còn là đệ tử tông chủ Lăng Vân tông, bất luận là thân phận hay là thực lực, đều mạnh hơn Vân Mông một bậc.

Có thân phận địa vị và thực lực như vậy, Vân Chí Quốc tất nhiên không dám để cho Viên Thu Oánh xằng bậy, chỉ có thể chịu thua.

- Lần này, đúng là may mắn trùng hợp Lệ tiên sinh có mặt ở đây, bằng không Viên Thu Oánh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ta rất hiểu nữ nhân kia.

Nhiếp Thiến âm thầm may mắn:

- Đứa nhỏ này, luôn làm người ta không bớt lo được, Viên Thu Oánh miệng tiện thì cứ mặc cho ả miệng tiện, không cần để ý tới ả ta là được. Mấy năm nay, lời ác độc nào ả cũng đều nói với ta rồi, không phải ta vẫn sống tốt đó sao?

- Nói chuyện, cũng không gây ra tổn thương gì, nhịn một chút rồi cũng qua được thôi.

- Con bây giờ nên tập trung tinh lực vào chuyện tu luyện, nếu mười lăm tuổi con có thể đột phá tới tầng chín Luyện Khí, trở thành đệ tử chân chính của Lăng Vân tông, tất cả những gì nhục nhã dì cả chịu đựng, mới có hi vọng được đòi lại.

- Dì cả yên tâm đi, con sẽ không để cho người thất vọng!

Nhiếp Thiên hùng hồn nói.

- Dì cả tin tưởng con.

Nhiếp Thiến nhoẻn miệng cười, lại nói:

- Có điều, mặc dù cách làm của con thiếu thỏa đáng, nhưng con đánh trả mụ tiện nhân Viên Thu Oánh kia, trong lòng dì cả nghe xong cũng thấy rất vui mừng.

- Ha ha.

Nhiếp Thiên cũng vui vẻ mỉm cười.

- Này, xin chào, ngươi tên gì vậy?

Lúc Nhiếp Thiến cùng Nhiếp Thiên sắp xoay người bỏ đi, tiểu cô nương vẫn luôn đứng chung với Lệ Phiền lúc trước, đột nhiên tới chào, bừng bừng hào hứng nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên, trong đồng tử linh hoạt lóe lên đốm sáng.

- Ta tên là Nhiếp Thiên.

Chiến thắng Vân Tùng, Nhiếp Thiên tâm tình sảng khoái, nụ cười trên mặt đã lui, thuận miệng trả lời.

- Ta tên là Khương Linh Châu.

Tiểu cô nương mắt sáng răng trắng, chủ động báo tên họ của mình, mỉm cười nói:

- Ngươi làm sao mà thắng được cái tên kia?

- Họ Khương, tên Linh Châu...

Nhiếp Thiến giật mình, lại nhìn tiểu cô nương kia, sắc mặt không khỏi thay đổi.

- Tiểu tử tên Vân Tùng kia sao?

Nhiếp Thiên ha ha cười, lắc đầu nói:

- Không có gì đặc biệt, chỉ bởi vì hắn quá yếu mà thôi.

- Hắn quá yếu?

Khương Linh Châu lại bật cười, càng thêm thích thú nói:

- Là ngươi yếu thì có! Cảnh giới của hắn, cao hơn ngươi những ba tầng lận đó!

- Ai nói cảnh giới cao, thì nhất định dễ dàng chiến thắng?

Nhiếp Thiên tỏ ra kinh ngạc, khí phách hiện lên nói:

- Từ nhỏ đến lớn, đối thủ của ta, đều có cảnh giới cao hơn ta, nhưng cuối cùng vẫn là đều bị ta đánh ngã chổng vó.

- Lợi hại như vậy sao?

Khương Linh Châu càng thêm hứng thú:

- Nói như vậy, sau này ngươi nhất định muốn vào Lăng Vân tông sao?

- Đó là đương nhiên rồi!

Nhiếp Thiên lòng tin tràn đầy.

- Ừm, thực chờ mong ngươi giống như Nhiếp Nhàn, cũng được Lăng Vân tông chủ động đón lên núi.

Khương Linh Châu cười tủm tỉm nói.

- Nhất định rồi.

Nhiếp Thiên tuyệt không khiêm tốn.

- Nhiếp Thiên, con người ngươi thú vị thật đấy, ta sẽ ghi nhớ ngươi.

Khương Linh Châu phất phất tay, nhảy nhót chạy về bên Lệ Phiền, vừa đi, vừa quay đầu lại nói:

- Ta tên là Khương Linh Châu, ngươi cũng phải nhớ ta đó, chúng ta sau này còn gặp lại.

- Ừm.

Nhiếp Thiên không quá bận tâm đáp.

- Khương Linh Châu, cùng đi với Lệ Phiền...

Nhiếp Thiến nhìn tiểu cô nương đã đi kia, suy nghĩ tới xuất thần.

- Dì cả, chúng ta đi thôi?

Nhiếp Thiên thúc giục.

- Ừm, được, chúng ta đi.

Nhiếp Thiến giống như đột nhiên phản ứng lại, nàng cũng không giải thích dài dòng với Nhiếp Thiên, cùng Nhiếp Thiên sóng vai rời khỏi.

Nhiếp gia, giăng đèn kết hoa, tiếng người huyên náo.

Đến khi hai người Nhiếp Thiên cùng Nhiếp Thiến, từ Linh Bảo Các trở về, phát hiện trên mặt mỗi một tộc nhân Nhiếp gia gặp qua đều tràn đầy nụ cười.

- Đại thiếu gia đã về rồi, hắn đi Lăng Vân tông chưa được mấy năm, hôm nay đã đến cảnh giới trung kỳ Hậu Thiên. Có đại thiếu gia tọa trấn Lăng Vân tông, Nhiếp gia chúng ta về sau chắc chắn thịnh vượng.

- Nghe nói, lần này đại thiếu gia dẫn theo cao đồ tông chủ Lăng Vân tông Lệ Phiền Lệ tiên sinh đi cùng, mặt mũi của đại thiếu gia thật ghê gớm!

- Đó chứng tỏ đại thiếu gia ở Lăng Vân tông rất kiệt xuất!

- Đó là đương nhiên!

...

Một đường đi tới, Nhiếp Thiên từ trong miệng những người Nhiếp gia đó, nghe thấy phần lớn tiếng tán thưởng Nhiếp Hàn.

- Tiêu điểm chú ý hiện nay của gia tộc, nhất định thuộc về Nhiếp Hàn và Nhiếp Nhàn, không có quan hệ gì với chúng ta.

Nhiếp Thiến lúc không có người, nói với Nhiếp Thiên:

- Ta hi vọng có một ngày, tất cả mọi người Nhiếp gia, sẽ hoan hô hưng phấn vì con.

- Sẽ có một ngày như vậy.

Nhiếp Thiên ao ước nói.

- Con quay vè đi, ta đi tìm ông ngoại con nói một số chuyện.

Nhiếp Thiến căn dặn một câu, một mình đi đến chỗ của Nhiếp Đông Hải.

Nhiếp Đông Hải từ sau khi nhường lại vị trí gia chủ, đã chuyển ra khỏi chủ điện Nhiếp gia, bây giờ ở trong một thạch lâu khá hẻo lánh.

Nhiếp Thiến khi đi tới, thấy Nhiếp Đông Hải đứng ở cửa sổ, đang xuất thần nhìn về hướng chủ điện.

Nơi đó, tập trung phần lớn tộc lão Nhiếp gia, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh cười nói vui vẻ.

Nhiếp Thiến không cần nghĩ cũng biết, chủ điện giờ này khắc này, đều là tộc nhân khắp nơi đang nịnh nọt Nhiếp Bắc Xuyên cùng Nhiếp Hàn, Nhiếp Nhàn.

Chủ điện ồn ào náo nhiệt, cũng không liên quan đến cha con bọn họ, từ sau khi Nhiếp Đông Hải chuyển ra khỏi nơi đó, những người trong tộc kia, gần như chưa từng tới hỏi thăm Nhiếp Đông Hải.

- Phụ thân, con cùng vừa mới vừa mới ở Linh Bảo Các, gặp Viên Thu Oánh.

Nhiếp Thiến nói khẽ.

Nhiếp Đông Hải giật người quay lại, sắc mặt tối tăm nói:

- Thế nào? Lại bị con ác phụ kia dùng lời lẽ hạ nhục?

- Không có.

Nhiếp Thiến lắc đầu:

- Tiểu Thiên giúp con đánh trả, còn thay con dạy dỗ con trai của Viên Thu Oánh.

Nhiếp Đông Hải cả kinh:

- Tiểu tử Vân Tùng kia, thiên phú tu luyện so với Nhiếp Hoằng còn xuất chúng hơn, nghe nói đột phá đến tầng bảy Luyện Khí, Nhiếp Thiên làm sao có thể dạy dỗ được hắn?

Nhiếp Thiến đem chuyện đã trải qua, tỉ mỉ kể rõ đầu đuôi một lần, không hề giấu diếm phần nào.

Nói xong, nàng có chút lo lắng nói:

- Nữ nhân kia cho tới bây giờ đều không phải là người lương thiện, trước đó bởi vì có Lệ Phiền, nàng ta mới không dám tác oai. Con lo lắng sau khi Lệ Phiền rời khỏi, nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ gây sự với chúng ta. Hiện giờ đã không còn như xưa, phụ thân hôm nay đã lui khỏi vị trí gia chủ Nhiếp gia, nếu nàng làm càng, con lo rằng...

- Con trông chừng Nhiếp Thiên cho tốt, bảo nó sắp tới không được bước chân ra khỏi Nhiếp gia, chỉ cần nó ở Nhiếp gia, Vân gia tuyệt đối không dám làm bừa!

Nhiếp Đông Hải sắc mặt ngưng trọng.

- Con xin lỗi.

Nhiếp Thiến nhỏ giọng nói xin lỗi:

- Là do con không trông chừng Tiểu Thiên.

- Có những chuyện không cách nào tránh khỏi được, không thể trách con.

Nhiếp Đông Hải thở dài.

Cũng vào lúc này.

Nhiếp Thiên gạt bỏ toàn bộ âm thanh ồn ào nhốn nháo của Nhiếp gia ra ngoài tai, trở lại gian phòng của mình, cảm giác thời gian gấp gáp, lập tức bắt tay vào bắt đầu tu luyện.

Nó vẫn còn nhớ, trong lần chiến đấu với Nhiếp Hoằng trước đó, bởi vì trong cơ thể nổi lên dị lực, làm cho hắn ngay đêm đó sốt cao không ngừng.

Lần này, lại đấu một trận với Vân Tùng, hắn cũng sử dụng nguồn dị lực không rõ này, hắn lần này để tâm nhiều hơn, lúc tu luyện lặng lẽ chú ý đến động tĩnh trong cơ thể.

Không biết qua bao lâu, vào lúc tu luyện, dần dần cảm giác được cảm giác nóng rực bốc lên bên eo trái.

Nó còn cho rằng mình lại bị sốt cao, vội vàng phục hồi tinh thần lại, nhìn phần eo của mình

- Ơ!

Hắn liếc thấy, cảm giác nóng rực cũng không phải là đến từ chính cơ thể của nó, mà là bắt nguồn từ đốt xương thú hắn có được trong đại hội bóc thăm.