Vạn Vực Chi Vương

Chương 11: Mộng cảnh thần kỳ




Màn đêm buông xuống.

Nhiếp Thiến biết hai ngày nay Nhiếp Thiên chịu khổ quá nhiều, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho sớm, cũng nối đuôi Nhiếp Đông Hải rời khỏi phòng.

Đêm khuya yên tĩnh, Nhiếp Thiên chậm chạp không cách nào chìm vào giấc ngủ, không khỏi xếp bằng ngồi trên giường, vận chuyển bí quyết Luyện Khí, hấp thu linh khí của trời đất tiến hành tu luyện.

Một tia linh khí mỏng manh, theo quá trình hít thở ra vào của Nhiếp Thiên, từ bên ngoài lan vào trong linh hải đan điền.

Nhiếp Thiên trong ý thức dò xét, có thể cảm nhận rõ ràng, linh khí mỏng manh kia, sau khi bị hút vào đan điền, lại rất khác với thường ngày.

Trước kia, lúc hắn tu luyện bí quyết Luyện Khí, sẽ phát hiện phần lớn linh khí, cũng không phải được dẫn vào đan điền, mà tán loạn khắp tứ chi bách hài và huyết nhục của nó.

Lần này, huyết nhục và ngũ tạng lục phủ của nó, dường như đã hấp thụ được rất nhiều sức mạnh, không còn cưỡng ép cướp đoạt linh khí của trời đất dung nạp từ bí quyết Luyện Khí.

Nó tập trung tinh thần tu luyện, lúc ẩn lúc hiện, dường như còn có thể nghe thấy tiếng huyết nhục reo hò.

- Quái thật...

Trong mơ mơ màng màng, ý thức tinh thần của nó, dần dần từ linh hải đan điền di chuyển đến trong huyết nhục.

Từng điểm dị quang, trong cảm nhận của nó, phảng phất đột nhiên nảy sinh trong cơ thể trong máu thịt của nó, lặng lẽ bừng cháy.

Nháy mắt, linh hồn của nó, giống như bị kéo mạnh vào máu tươi, cả người bỗng chốc thảng thốt.

Ầm!

Sau tiếng nổ vang kỳ quái, Nhiếp Thiên vẫn đang tu luyện, giống như bất chợt rơi vào trong cảnh mơ viễn cổ!

Mộc sum xuê không biết trời đất, đỉnh núi cao vút xuyên thẳng mây xanh, ở nơi hư không, có ma ảnh to lớn như ẩn như hiện.

Cả vùng đất rộng lớn bát ngát, có người khổng lồ kết bầy đàn với nhau, khiêng cự mộc đen kịt mấy trăm mét, ngẩng đầu tiến bước, cùng hát khúc ca cổ thê lương.

Trên ngọn núi cao mấy ngàn mét, bị một con cự xà vảy bạc lấp lánh quấn quanh, nhìn kỹ, con cự xà kia như hòa cùng một thể với ngọn núi ấy.

Cự xà phun ra nuốt vào minh nguyệt ánh sao đầy trời, ánh sao lấp lánh và ánh trăng dịu nhẹ, giống như dòng nước trút xuống, toàn bộ sát nhập vào thân rắn.

Mây mù lượn lờ không trung, có cung điện nguy nga tráng lệ, có sấm giật trong ánh sáng chớp nhoáng của sấm sét.

Sâu trong lòng đất, truyền đến âm thanh gào thét khủng bố cuồng bạo, từ tiếng gầm giận dữ đó, mặt đất nứt toát, lộ ra khe nứt sâu hoắm không nhìn thấy đáy.

Sương mù màu tím đen, xen lẫn âm hồn quỷ quái, cuồn cuồn bốc lên từ trong lòng đất sâu hút của khe nứt.

Từng bóng người, từ xa đường chân trời phương xa xông thẳng lên không trung, những bóng người ấy có cánh chim xám to lớn, cánh chim vừa sải cánh, đã có thể nháy mặt vượt xa mấy trăm dặm.

Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, lần lượt xuất hiện trong cảnh mơ của Nhiếp Thiên.

Nhiếp Thiên giống như bị dẫn dắt vào thế giới thần bí cổ xưa, dùng thân phận người đứng xem, quan sát thần tích trong thiên địa.

- Hộc hộc!

Không biết qua bao lâu, Nhiếp Thiên kịch liệt thở dốc, đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Cả người hắn mồ hôi như mưa, cảm giác mỏi mệt cực kỳ, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nào động đậy được.

- Giấc mơ thần kỳ! Trời đất thần kỳ!

Nhìn ánh nến chập chờn bất định trong phòng, ánh mắt hắn sáng rực như ánh sao, trên mặt hiện lên cảm xúc kích động vô cùng mơ ước.

Một đêm kéo dài, hắn cũng không hề cảm thấy bùn ngủ, giống như hoàn toàn chìm đắm trong mộng cảnh lúc trước, không muốn rút chân bước ra.

Mãi đến khi màn đêm lui đi, tiếng gà gáy vang lên, hắn mới bất chợt cảm thấy vô cùng buồn ngủ, chính thức chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Nhiếp Đông Hải chủ động mời vài tộc lão Nhiếp gia, trong đại điện nghị sự Nhiếp gia, ở trước mặt những tộc lão trực hệ và chi thứ Nhiếp gia, tuyên bố tinh lực không tốt, nhường lại vị trí gia chủ.

- Đại ca, huynh cứ yên tâm, Nhiếp gia có ta chấp chưởng, tất nhiên có thể hùng phong lần nữa!

Nhiếp Bắc Xuyên thề thốt nói.

- Ta tin tưởng đệ có năng lực như thế.

Nhiếp Đông Hải nhẹ nhàng gật đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của các vị tộc lão Nhiếp gia, chậm rãi rời khỏi đại điện nghị sự.

- Phụ thân...

Ngoài điện, Nhiếp Thiến chờ đợi đã lâu, muốn nói lại thôi.

Nàng nhìn ra, khi Nhiếp Đông Hải rời khỏi đại điện, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.

Nhiếp Đông Hải bị bệnh tật dày vò nhiều năm, vốn đã không còn oai hùng như ngày xưa, hôm nay lui khỏi vị trí gia chủ, dường như lại đột nhiên già đi mấy tuổi, cả người đều có vẻ uể oải không phấn chấn.

- Ta không sao, con không cần lo lắng.

Nhiếp Đông Hải miễn cưỡng cười:

- Lòng ta mệt mỏi, mấy năm nay đám tộc lão kia cũng đã sớm mất kiên nhẫn, ta tiếp tục chiếm vị trí kia không buông, chỉ mang lại càng thêm nhiều phiền phức cho chúng ta. Như vậy cũng tốt, về sau ta có thể dồn toàn bộ sức lực, chăm lo cho Nhiếp Thiên.

- Ta chỉ hi vọng, trước khi ta chết, Nhiếp Thiên có thể có được sự ưu ái của Lăng Vân tông, có thể bước vào Lăng Vân tông tu luyện.

- Đó là kỳ vọng và hy vọng xa vời trong phần đời còn lại của ta.

Trong điện, ồn ào không ngừng, phần đông tộc Nhiếp gia, đều đang chúc mừng Nhiếp Bắc Xuyên.

Nghe thanh âm, cười dài đắc chí vừa lòng của Nhiếp Bắc Xuyên, còn có thanh âm nịnh nọt của những tộc lão kia, Nhiếp Thiến càng tâm phiền ý loạn, thấp giọng thầm nói:

- Trước khi phụ thân chưa bị thương, những tộc lão kia, miệng mồm người nào người nấy cũng chẳng khác gì đối với nhị thúc hiện giờ. Vật đổi sao dời, hiện giờ phụ thân đi ra, không ngờ không ai đi tới an ủi lấy một câu.

- Nhân sinh vốn là như thế, ta sớm đã nhìn thấu, lúc đắc chí, đương nhiên người người thân cận. Một khi mất thế, lập tức cửa nhà vắng vẻ, người người kính nhưng lại xa lánh.

Nhiếp Đông Hải buồn bã lắc đầu:

- Đi thôi, mặc kệ bọn họ, đi xem tiểu tử Nhiếp Thiên kia.

- Hi vọng Nhiếp Thiên có thể phấn đấu vì chúng ta!

Nhiếp Thiến oán hận nói.

Nàng rất rõ ràng, Nhiếp Đông Hải hiện nay, đã đem tất cả kỳ vọng, đều ký thác vào trên người Nhiếp Thiên.

Nếu Nhiếp Thiên trên đường tu luyện có thể thể hiện ra thiên phú bất phàm, trong lòng Nhiếp Đông Hải có lẽ có thể nhen nhóm trở lại ngọn lửa hi vọng, cho dù bản thân hắn khó mà có được thành tựu trên đường tu luyện nữa, chỉ cần nhìn thấy Nhiếp Thiên từng ngày một mạnh mẽ, hắn cũng có thể kiên trì, tiếp tục sống tốt.

Nhiếp Thiên hôm nay đã là toàn bộ cột trụ tinh thần của hắn.

Khi Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến đi đến bên cạnh Nhiếp Thiên, phát hiện Nhiếp Thiên vẫn còn đang say ngủ, đang ngáy ầm ĩ trong phòng.

- Mấy ngày nay nó chịu nhiều khổ cực rồi, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì, chúng ta đợi nó tỉnh lại đi.

Nhiếp Đông Hải chăm chú nhìn Nhiếp Thiên, nói khẽ.

- Vâng.

Nhiếp Thiến đau lòng nói.

Bóng đêm dần lan tràn, y sư Hoa Mộ hôm qua rời khỏi, lại đúng hẹn đi tới.

- Hoa tiên sinh, thùng gỗ và nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, kính xin tiên sinh tiếp tục thi triển diệu thủ, giúp đứa nhỏ này trị khỏi bệnh căn.

Nhiếp Đông Hải cung kính nói.

- Đương nhiên rồi.

Hoa Mộ khẽ gật đầu:

- Các người đều ra ngoài hết đi, cũng đừng đánh thức nó.

Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến nghe lời ra ngoài, cùng giống như hôm qua, chờ ở ngoài phòng, lẳng lặng chờ mong.

Sau khi bọn họ đi rồi, Hoa Mộ cũng giống như ngày hôm qua, chai chai lọ lọ trong hòm thuốc nhỏ đều được hắn lấy ra, đổ vào trong nước nóng thùng gỗ.

Sau khi mọi thứ xong xuôi, hắn cẩn thận ôm Nhiếp Thiên còn đang ngủ say, nhẹ nhàng đặt vào trong thùng gỗ.

Nước ấm trong thùng gỗ, sau khi Nhiếp Thiên ngâm mình vào, lại lần nữa nháy mắt đạt tới độ nóng, bỗng chốc sôi trào.

Nhiếp Thiên như con tôm luộc chín, toàn thân đỏ bừng, lại không kiềm chế được đau đớn la hét.

Quái lạ, hôm nay hắn cũng không sốt cao, nhưng vừa vào thùng gỗ, vẫn là hôn mê bất tỉnh.

Hoa Mộ phóng xuất ra màn sáng nhấp nhô, ngăn cách âm thanh, ánh ma trơi màu xanh lóe lên trong mắt, vẫn yên tĩnh chăm chú nhìn Nhiếp Thiên.

Nước thuốc đục ngầu trong thùng gỗ, lại trở nên trong veo lần nữa, Hoa Mộ khôi phục thái độ bình thường, màn sáng trong phòng biến mất, Nhiếp Thiên mới chậm rãi tỉnh lại.

- Đa tạ Hoa tiên sinh.

Nhiếp Thiên mở mắt ra, lập tức cảm giác được toàn thân tràn đầy sức mạnh, không còn một chút cảm giác mệt mỏi nữa.

Hoa Mộ nhẹ gật đầu:

- Ngày mai ta lại đến.

Nói xong, hắn vác hòm thuốc lên, không thèm quan tâm Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến chân thành nói lời cảm tạ, trực tiếp rời khỏi Nhiếp gia.

Sau mấy ngày, Nhiếp Thiên hàng đêm lúc tu luyện, đều không hiểu tại sao lại rơi vào trong cảnh mơ, ở trong trời đất không biết tên tuổi kia, nhìn thấy đủ loại hiện tượng thần kỳ không thể tưởng tượng.

Mà mỗi lần từ trong cảnh mơ tỉnh lại, hắn đều mỏi mệt muốn chết, bình thường lúc hừng đông, mới có thể ngủ vùi lần nữa.

Còn Hoa Mộ, hằng đêm mỗi ngày, đến đúng giờ, dùng dược vật kỳ dị, làm Nhiếp Thiên đau đớn vô cùng.

Ngày cuối cùng.

Nhiếp Thiên toàn thân đỏ bừng, từ trong thùng gỗ dòng nước trong veo nhảy ra, cung kính cảm ơn Hoa Mộ.

Sắc mặt Hoa Mộ lạnh nhạt, giống như chỉ thuận miệng hỏi:

- Đoạn thời gian gần đây, có phải mỗi ngày cậu đều nằm mơ không?”

- Làm sao ngài biết?

Nhiếp Thiên kinh ngạc nói.

- Ta biết nguyên nhân cậu đột nhiên bị bệnh lạ.

Hoa Mộ trầm ngâm một chút, cố gắng hạ thấp giọng:

- Chuyện này, không được nói với người nào, kể cả ngoại công và dì của cậu.

- Tại sao?

Nhiếp Thiên khó hiểu.

- Đừng hỏi nguyên nhân, chỉ cần cậu đồng ý với ta, ta sẽ cho cậu một viên đan dược, đan dược này có thể bảo vệ ông ngoại cậu sống thêm mười năm.

Hoa Mộ nghiêm túc nói.

- Được!

Nhiếp Thiên kinh hỉ đồng ý.

Không cần người khác nhiều lời, từ trạng thái Nhiếp Đông Hải, hắn đã có thể nhìn ra ngày tháng của Nhiếp Đông Hải đã không còn nhiều.

Thân thể Nhiếp Đông Hải ngày càng sa sút, vẫn luôn là tâm bệnh trong lòng nó, hắn sớm đã âm thầm thề rằng, chờ khi hắn mạnh mẽ hơn, chuyện đầu tiên, chính là giúp Nhiếp Đông Hải tìm kiếm thuốc hay.

- Đan dược kia, không thể giúp ông ngoại cậu khôi phục trọng thương, chỉ có thể dùng để kéo dài tánh mạng, điểm này cậu phải hiểu rõ.

Hoa Mộ giải thích.

- Ta hiểu.

Nhiếp Thiên hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, nhấn mạnh nói:

- Mười năm! Trong vòng mười năm, ta sẽ dốc hết toàn lực giúp ông thoát khỏi biển khổ!

- Cậu có chí khí này, tốt lắm.

Hoa Mộ vươn tay ra, vỗ nhẹ lên vai nó, lời nói sâu xa:

- Chúng ta còn có thể gặp lại nhau.