Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 10: Woa! Phò mã tự diệt cửu tộc!(2)




Hứa Yên Miểu gần như thụ sủng nhược kinh.

Thừa tướng mà cũng có tính cách dễ gần như vậy sao?

Binh Bộ Thượng thư liếc nhìn Đậu Thừa tướng, không còn tỏ thái độ với Hứa Yên Miểu nữa.

Lễ Bộ Thượng Thư cố gắng hòa giải: “Hoàng thượng đang ở trong cung, chư vị đồng liêu, chúng ta đi thôi.”



Lão Hoàng đế ngồi trong Võ Anh Điện, nơi xử lý chính sự của tiểu triều, lần đầu tiên không tập trung vào công vụ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cửa điện, nhìn đến mức đại thái giám cũng phải lấy làm lạ.

Hoàng thượng đang đợi ai vậy?

Có tiểu thái giám chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Thừa tướng cùng chư vị Thượng thư cầu kiến.”

Lão Hoàng đế gật đầu, đợi hai ba nhịp thở, không thấy động tĩnh gì, bèn nhìn tiểu thái giám kia, tiểu thái giám kia vẻ mặt hoang mang, cầu cứu nhìn sang đại thái giám. Không biết rằng đại thái giám cũng đang mơ hồ không kém.

Tấm rèm ở góc phòng bị gió thổi lay động, lão Hoàng đế thản nhiên nói: “Ngoài ra, còn có ai nữa?”

Tiểu thái giám bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đáp: “Tư Vụ Lại Bộ Hứa Yên Miểu, cũng đang ở ngoài điện chờ đợi.”

Lão Hoàng đế: “Truyền.”

Thái giám hít một hơi thật sâu: “Truyền —”

Rất nhanh, các vị đại thần lần lượt tiến vào điện.

Lão Hoàng đế theo lệ cũ: “Ban thưởng đồ ăn.”

Lập tức có các cung nhân bê bàn ghế và đệm đến, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Hứa Yên Miểu cẩn thận giữ chặt vạt áo quan, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào khay thức ăn trong tay cung nhân.

Mỗi lần bãi triều xong, lão Hoàng đế đều ban thưởng đồ ăn cho bá quan, nhưng đồ ăn ở các nha môn và Võ Anh Điện không giống nhau — hôm nay hắn cũng có cơ hội được nếm thử đồ ăn của các vị đại thần nhị phẩm rồi!

Sau đó, khay thức ăn được đặt xuống, Hứa Yên Miểu nhìn kỹ.

Đậu phụ? Rau xanh? Mì? Không có thịt, trong bát mì nhiều nhất là hai quả trứng luộc?

Hứa Yên Miểu: “…”

【Thế này còn không bằng về nha môn ăn.】

Lão Hoàng đế coi như không nghe thấy gì, thản nhiên cảm thán: “Haiz, ngự thiện phòng mấy chục năm nay cứ dăm ba món như vậy, ăn mãi cũng ngán, mấy hôm nay trẫm ăn không ngon miệng, chỉ ăn thanh đạm, làm khổ chư khanh phải dùng bữa cùng trẫm rồi.”

Các vị đại thần: “…”

Hoàng thượng nói quá lời rồi.



Thần nào dám.

Thông thường mà nói, người tinh ý lúc này nên chủ động nói với Hoàng đế rằng mình mới được một phương thuốc hay, sau khi thử thì thấy rất ngon miệng, muốn dâng lên cho Bệ hạ.

Thế nhưng, Hứa Yên Miểu, một thanh niên vừa chân ướt chân ráo ra trường lại chẳng có phản ứng gì.

Lão Hoàng đế: “…”

Cho dù tên này có giả vờ trầm mặc thì hắn cũng có thể nhìn thấu vẻ ngây ngô trong mắt đối phương — căn bản là không biết cách dò ý cấp trên, như vậy mà cũng muốn thăng quan tiến chức sao?!

Trong lòng lão Hoàng đế dâng lên một sự tức giận chưa từng có.

Hôm nay ông nhất định phải được ăn món gọi là lẩu kia!

Lại quay sang nhỏ giọng căn dặn đại thái giám vài câu. Chốc lát sau, các cung nhân bưng đến mỗi bàn một cái lẩu nhỏ chia ngăn, mỗi ngăn đều là một không gian nấu nướng riêng biệt, bên trong đựng đầy nước dùng, mùi thịt thơm nồng trong không khí hòa quyện với mùi than củi đang cháy bên dưới, khiến người ta thèm thuồng.

【Lẩu sao?!】

Nghe thấy tiếng lòng kinh ngạc của Hứa Yên Miểu, lão Hoàng đế gắp một miếng mì lên, vừa ăn vừa nghĩ: Ta biết mà, tự mình dùng đũa gắp thịt sống nhúng vào nồi, cho dù ăn thế nào thì cũng không thể thiếu nồi để đựng nước dùng!

Ôn đỉnh chính là loại nồi nhỏ có thể bưng lên bàn!

Bên kia, tiếng lòng của Hứa Yên Miểu cũng vang lên: 【Ồ, không phải lẩu, là Ôn đỉnh, dùng để giữ ấm cho thức ăn. Tiếc thật, đồ tốt như vậy đáng lẽ phải dùng để ăn lẩu mới đúng.】

“Thế nhưng, trẫm nghĩ đi nghĩ lại, chư khanh đều là trụ cột của đất nước, ngày thường lại vất vả, ăn uống quá thanh đạm thì không tốt cho sức khỏe.”

Trên mặt lão Hoàng đế lộ ra nụ cười xen lẫn chút đắc ý: “Chư khanh muốn ăn gì thì cứ phân phó cung nhân, cho vào Ôn đỉnh này là được.”

Mắt Hứa Yên Miểu sáng rực.

Các vị đại thần khác cũng… mắt sáng rực.

Hứa Yên Miểu: “Cho ta hai cân thịt bò, hai cân thịt dê, đều thái lát mỏng!”

Các vị đại thần khác: “Đúng đúng đúng, thịt bò, thịt dê, thái lát mỏng!”

Hứa Yên Miểu: “Thêm than vào, ít như vậy không đủ để đun sôi nước dùng.”

Các vị đại thần khác: “Ừm ừm, than, cho chúng ta thêm than nữa!”

Hứa Yên Miểu: “Ớt, muối, tỏi băm, còn có dầu… dầu thì phải…”

Các vị đại thần khác: “Ớt…”

Hứa Yên Miểu âm thầm quay đầu nhìn bọn họ.

Những vị đại thần nhị phẩm này mặt ai nấy đều dày như tường thành, coi như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của hắn.

Lão Hoàng đế: “Khụ khụ, cũng cho trẫm một phần.”

Đại thái giám nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, vậy bên Hoàng hậu nương nương có cần phải theo lệ cũ…”



“Đương nhiên là đã cho người đưa qua…”

Lão Hoàng đế dừng lại.

Lão Hoàng đế nổi giận: “Hoàng hậu cái gì! Trẫm có gì là phải đưa cho nàng ấy cái đó sao?”

Giọng nói hơi lớn tiếng một chút.

Hứa Yên Miểu khó hiểu.

【Chuyện gì vậy? Phu thê cãi nhau à?】

Lão Hoàng đế cứng đờ người.

【Hay là lão Hoàng đế biết chuyện Phò mã muốn đánh c.h.ế.t Công chúa, ông ta muốn tha cho Phò mã, nhưng Hoàng hậu không đồng ý, nên hai người cãi nhau?】

“Phụt —”

Lễ Bộ Thượng Thư đang uống rượu, lúc này phun ra một ngụm, vừa cay vừa sặc, khiến ông ta ho sặc sụa.

“Khụ khụ khụ —”

Đánh chết?

Đánh c.h.ế.t ai?

Ai muốn đánh c.h.ế.t ai?

Ông ta không nghe nhầm đấy chứ?

Lão Hoàng đế ngây người.

Cũng không còn tâm trạng để tức giận nữa, thay vào đó là sự khó hiểu của người bình thường đối với kẻ không bình thường.

Tên Phò mã này… có thù oán gì với cả cửu tộc nhà hắn sao?

Ông ta có tất cả hai mươi mốt nữ nhi, rốt cuộc là tên Phò mã nào to gan lớn mật như vậy?



Ngũ công chúa của Hoàng đế, Vạn Thọ công chúa cũng hỏi Phò mã của mình câu hỏi tương tự.

“Kéo người đàn bà độc ác này ra đánh chết?!”

Vạn Thọ công chúa kinh ngạc nhìn Phò mã.

“Cả cửu tộc nhà chàng có biết chàng đang nói gì không?”