Thấy Vương Tuần Dương trịnh trọng nhìn mình, cân nhắc lời nói, Chấn Văn cảm thấy căng thẳng.
Trong ký ức tuổi thơ của cậu, lúc Vương Tuần Dương chưa kinh doanh lớn như bây giờ, cậu thường chơi đùa với ba, mẹ cũng ở bên cạnh nhìn hai người. Mặc dù hình ảnh của mẹ đã rất mơ hồ, nhưng cảm giác này vẫn còn nguyên.
Cậu không còn nhớ nổi mẹ biến mất khỏi cuộc sống của mình từ lúc nào, chỉ nhớ từ sau khi mẹ biến mất, cậu không tổ chức sinh nhật nữa.
Sau đó, Vương Tuần Dương làm ăn ngày càng phát đạt, nhà ở của cậu càng ngày càng lớn, khoảng cách giữa cậu và Vương Tuần Dương cũng càng ngày càng xa, dù hai cha con gặp nhau cũng đều là trên một bàn ăn khổng lồ. Ít nhất đối với đứa trẻ Chấn Văn, bàn ăn đó rất lớn, lớn đến nỗi cậu không nhìn rõ đôi mắt của ba.
Bây giờ cậu có thể nhìn rất rõ mắt của Vương Tuần Dương, cẩn thận đánh giá cảm xúc trong mắt ông biểu đạt điều gì, nhưng lại không nhận ra được.
“Chấn Văn, xét đến sau này con sẽ kế nghiệp, ba muốn đưa con sang Anh học quản lý.”
“Sang Anh? Tại sao phải sang Anh, ở đây không được ạ?”
“Nơi này sao có thể so với trường đại học nổi tiếng của nước Anh? Công ty của chúng ta không chỉ phát triển ở Đài Loan, tương lai sẽ vươn ra thế giới, cho nên phải nhìn xa một chút.”
“Chấn Võ thì sao? Anh ấy có đi không?”
“Ba có sắp xếp khác cho Chấn Võ.”
“Sắp xếp thế nào?”
“Ba sẽ nói với Chấn Võ sau. Giờ ba hỏi con trước là muốn bàn bạc với con, chứ không phải ra lệnh.”
“Ba, Chấn Võ ở đâu con ở đó!”
Vương Tuần Dương xoa huyệt thái dương, thở dài: “Ba biết con sẽ nói như vậy mà. Con trúng độc của Chấn Võ rồi!”
“Con đi xem Chấn Võ có cần giúp đỡ gì không.” Chấn Văn không muốn thảo luận vấn đề này, ít nhất không muốn một mình thảo luận với Vương Tuần Dương.
Chấn Võ nấu rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nấu xong mấy bát mì nước.
Bốn người ngồi vây quanh bàn, yên tĩnh ăn mì.
Có lẽ bàn ăn quá yên tĩnh, Chấn Võ cảm thấy hơi mất tự nhiên. Anh nhìn Điền Duy Thành, hỏi: “Cố Tiềm thế nào? Hôm nay cậu ấy làm gì?”
“Tôi không biết. Từ sáng sớm cậu ấy đã đi ra ngoài, nói là đến thư viện.”
“Một mình cậu ấy ra ngoài không sao chứ?”
“Không sao. Gần đây cậu ấy rất vui vẻ, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Vương Tuần Dương nhìn hai người, hỏi: “Hai người đang nói đến ai thế? Cố Tiềm là ai?”
Chấn Văn giải thích: “Cậu ta là bạn học của Chấn Võ, hình như bị mắc bệnh trầm cảm, thời gian trước suýt chút nữa đã tự sát, bây giờ đang sống cùng A Thành.”
Vương Tuần Dương ngẩn người, sau đó nhận ra xưng hô của Chấn Văn, trầm mặt nói: “Gì mà A Thành? Không biết lớn nhỏ, cậu ấy lớn hơn con gần mười tuổi đấy.”
“Được rồi, được rồi, gọi tôi là anh A Thành, được chứ?”
Cách nói này vẫn chưa làm Vương Tuần Dương hài lòng, nhưng ông không nói gì thêm, cúi đầu ăn tiếp, rồi chợt nói: “Bệnh trầm cảm dù nặng hay nhẹ cũng nên đến bệnh viện kiểm tra, đừng trì hoãn.”
Điền Duy Thành lắc đầu nói: “Cậu ấy không chịu đi, tôi cũng không biết làm sao. May mà thời gian này khá rảnh rỗi, có thể để mắt đến cậu ấy.”
“Ừ, vậy thì tốt. Tay nghề của Chấn Võ cũng ngày càng tốt, nấu mì rất ngon.”
“Đúng thế. Con bị anh ấy nuôi đến kén ăn rồi, không ăn được thức ăn người khác làm.” Chấn Văn khen ngợi Chấn Võ, ẩn ý nhìn Vương Tuần Dương, nhưng Vương Tuần Dương không ngẩng đầu lên, chuyên tâm ăn mì.
Ăn xong, Chấn Văn và Chấn Võ nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn.
Lúc ngồi xuống, Vương Tuần Dương sửa sang lại quần áo trên người, nhìn Chấn Võ nói: “Chấn Võ, ba vừa nói với Chấn Văn về việc sẽ đưa thằng bé sang Anh học quản lý. Còn con, ba dự định đến khi con tròn hai mươi tuổi sẽ dẫn con đến công ty, bắt đầu từ công việc cơ bản nhất. Như vậy, đến khi Chấn Văn tốt nghiệp trở về, con có thể dẫn dắt thằng bé. Có con, ba mới yên tâm.”
Chấn Võ sửng sốt, quay đầu nhìn Chấn Văn. Chấn Văn cũng đang nhìn anh, hơi lắc đầu.
Vương Tuần Dương trầm giọng nói: “Vương Chấn Văn, đừng có nháy mắt với Chấn Võ, để anh con tự quyết định. Dù tình cảm của các con thế nào, sau này cũng sẽ phải trở thành người đàn ông một mình gánh vác trách nhiệm, đâu thể cả ngày dính lấy nhau mãi.”
Chấn Văn vội dùng cách khác: “Ba, con mới mười tám tuổi thôi mà. Giờ ra nước ngoài có sớm quá không?”
“Vũ Thần nhà chú Khương của con cũng đã ra nước ngoài, việc học và cuộc sống không tệ. Năng lực của con không kém thằng bé, sao không thể đi?”
“Nhưng con…”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ cầu xin. Chấn Võ nhẹ lắc đầu. Cậu đành bực bội ngậm miệng.
Chấn Võ im lặng một hồi rồi mới nói: “Ba, con cũng cảm thấy bây giờ để Chấn Văn ra nước ngoài hơi sớm. Khương Vũ Thần hòa đồng, dễ thích ứng với môi trường mới. Nhưng Chấn Văn thì khác, em ấy không được linh hoạt như vậy, cũng không giỏi giao tiếp, lại xúc động, liều lĩnh. Con lo em ấy ra ngoài sẽ bị bắt nạt.”
Vương Tuần Dương hơi có ý trách cứ, nói: “Là do con bao bọc nó quá kỹ nên nó mới không chịu trưởng thành.”
Chấn Võ xoa nắn tay nói: “Bây giờ Chấn Văn đã bắt đầu thích ứng, ví dụ như việc em ấy tham gia câu lạc bộ lái xe mô tô, cũng đang làm quen với các bạn trong câu lạc bộ. Dù sao làm chuyện gì cũng cần thời gian.”
“Chắc chắn thằng bé phải ra nước ngoài học. Nếu như không đi bây giờ, thì con nghĩ lúc nào đi sẽ thích hợp?”
“Ít nhất một năm nữa.”
“Chấn Văn, con thì sao?”
Chấn Văn vội nói: “Hai năm! Hai mươi tuổi Chấn Võ vào công ty, đến khi con hai mươi tuổi sẽ ra nước ngoài, được chứ ạ?”
Vương Tuần Dương vỗ đùi nói: “Được, hai năm thì hai năm, con nói được thì phải làm được, không được đổi ý!”
Chấn Văn đã bắt đầu đổi ý rồi, nếu biết ba mình thoải mái đồng ý như vậy, cậu đã nói ba, bốn năm.
Nhưng cậu cũng biết, Vương Tuần Dương sẽ không cho cậu trì hoãn lâu. Hai năm này cũng phải nghe ý kiến của Chấn Võ mới đồng ý. Trước giờ Vương Tuần Dương luôn rất tôn trọng ý kiến của Chấn Võ, bởi vì anh không bao giờ hành động theo cảm tính như cậu.
Tiễn Vương Tuần Dương, Chấn Văn kéo Chấn Võ lên giường. Vừa rồi hoảng hốt rời giường, cảm thấy thân thể vẫn thiếu ngủ.
Hai người nằm sát nhau, nhớ lại những lời vừa rồi của Vương Tuần Dương, Chấn Văn nói: “Chấn Võ, có phải là ba bị gì đó kích thích không?”
“Có lẽ vậy.”
“Bắt đầu so sánh con mình với con người khác?”
“Ừ, cũng có thể.”
“Vậy sao ba không so sánh anh với cậu ta?”
“Bởi vì anh giỏi hơn cậu ta.”
“Cũng đúng. Nếu như em giỏi hơn cậu ta, có phải là em sẽ không phải đi nữa?”
“Anh thấy không được đâu.”
“Anh muốn em đi sao?”
“Không muốn, nhưng em nên đi.”
“Tại sao?”
“Anh muốn nhìn thấy em xuất sắc hơn anh.”
“…”
*
Từ sau lần bị lôi ra khỏi ký túc xá, ký túc xá nam trở thành nơi Chấn Văn bị cấm đi vào.
Trừ khi hai người cùng đi.
Nhưng lúc Chấn Võ đến, mấy người kia lại như được cài chế độ tự động, nói năng rất cẩn thận. Phải chăng Lương Tử Hiền đã nói gì đó, hoặc có lẽ là lúc Chấn Võ mím môi quá mức uy nghiêm, khiến bọn họ không dám nói mấy lời táo bạo trước mặt anh?
Sang mùa xuân năm sau, lần đầu tiên Chấn Văn tham gia hoạt động lái xe, Chấn Võ còn căng thẳng hơn cậu.
Bởi vì hoạt động này là một hành trình dài, hai ngày một đêm đi đến Cao Hùng.
Chấn Võ lo lắng khuyên cậu lần sau hãy tham gia, nhưng Chấn Văn rất kiên quyết.
“Không sao đâu. Giữa đường sẽ nghỉ ngơi, hơn nữa có mười mấy người đi cùng, anh yên tâm.”
Thấy Chấn Văn kiên quyết như vậy, Chấn Võ cũng không nói thêm gì nữa, cẩn thận chuẩn bị tất cả hành lý cho cậu, kiểm tra một lượt, sợ sơ sót gì.
“Nếu anh lo lắng như vậy, hay là đi với em?”
“Anh có hai buổi tọa đàm quan trọng. Cố Tiềm không đi học, không có ai ghi chép giúp anh.”
“Không phải có rất nhiều bạn gái sẵn lòng ghi chép cho anh hay sao?”
“Thôi, họ giấu thư tình trong vở ghi chép, làm anh nhìn mà đau đầu.”
“Vậy anh tự đi mà nghe.” Mặc dù Chấn Văn không lo lắng Chấn Võ bị bẻ thẳng, nhưng có người theo đuổi anh cũng không phải chuyện tốt.
Sáu rưỡi sáng, Chấn Văn tụ hợp cùng mười một thành viên của câu lạc bộ lái xe mô tô trước cổng trường học, dựa theo phân chia ba người một nhóm trước đó, người dẫn đầu là Lương Tử Hiền. Anh ta đến số người, thông báo các điểm nghỉ ngơi, sau đó đoàn xe bắt đầu xuất phát.
Cùng nhóm với Chấn Văn là Trương Uy nhìn có vẻ thô lỗ và cô gái duy nhất trong số người mới của câu lạc bộ, Đỗ Duyệt. So sánh hình thể cường tráng của Trương Uy và dáng người hấp dẫn của Đỗ Duyệt, Chấn Văn có vẻ hơi gầy.
Sau ba giờ hứng khởi xuất phát, trời bắt đầu lạnh, chân tê cứng và mông đau nhức kêu gào đòi nghỉ ngơi. Nhưng thấy bạn gái đồng hành không kêu la, phàn nàn gì, Chấn Văn chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Cuối cùng cũng đến điểm nghỉ ngơi đầu tiên. Chấn Văn cảm thấy mông mình bị dán chặt trên yên xe rồi. Cậu xuống xe, chậm chạp di chuyển hai cẳng chân tê cứng, để chúng dần linh hoạt trở lại.
Thấy dáng vẻ thoải mái của đám người Lương Tử Hiền đã đến từ trước, cảm thán mình đúng là kẻ gà mờ trong số người mới lái mô tô.
Lúc nhóm cậu tới nơi, nhưng nhóm khác đã nghỉ ngơi đủ, chuẩn bị đi tiếp. Thấy đám Chấn Văn vừa tới, đi lại dặn dò: “Đoạn đường tiếp theo rất dễ đi, nhưng nhớ khống chế tốc độ, chú ý an toàn.”
Chấn Văn liên tục gật đầu, uống nước, ăn một chút đồ bổ sung thể lực.
Lương Tử Hiền đang định xuất phát, nhìn thấy bọn họ, hỏi: “Sao vẫn còn một người ở phía sau thế? Là thành viên của nhóm nào tụt lại phía sau à?”
Chấn Văn quay đầu, thấy một người mặc quần áo bó sát màu xanh đen, lưng đeo balo, đội mũ bảo hiểm, đeo kính ghé vào trạm nghỉ. Nhìn chiếc xe giống hệt xe của mình, Chấn Văn toét miệng, di chuyển cẳng chân cứng ngắc ra đón.
“Anh vẫn đi theo!”
Chấn Võ xuống xe, tháo mắt kính, nhìn đôi môi hơi khô của Chấn Văn, cau mày nói: “Em vừa đi anh đã thấy lo lắng, không thể tập trung nghe giảng, cho nên đuổi theo.”
Chấn Võ dừng xe, gật đầu chào hỏi Lương Tử Hiền. Lương Tử Hiền cười, không nói gì, quay người xuất phát cùng thành viên của nhóm mình.
Chấn Văn đưa chai nước còn một nửa của mình cho Chấn Võ, Chấn Võ uống sạch, rồi nhận bánh mì Chấn Văn đưa.
Chấn Văn tựa lên người Chấn Võ, Chấn Võ cười hỏi: “Mệt không?”
Chấn Văn nhỏ giọng nói: “Mệt, mệt chết đi được. So với hành trình này, ba mươi kilomet trước kia chỉ là chuyện nhỏ.”
Chấn Võ nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Chấn Văn, nhưng lại không dám thể hiện quá nhiều: “Trời tối mới tới đích, cho nên phải đảm bảo tốc độ. Nhưng mà anh thấy không cần quá vội. Dù sao đây cũng là lần đầu em đi, cứ theo khả năng là được.”
Chấn Văn đè tay Chấn Võ, nắm lấy, hỏi: “Anh thì sao? Có mệt không?”
“Mệt chứ, nhưng rất thích. Tự mình quyết định đường mình đi, vô cùng thỏa mãn!”
“Cũng đúng, nhất là lúc mới bắt đầu. Có lẽ đi quen sẽ không thấy mệt nữa.”
“Ừ. Bây giờ chưa tới giữa trưa, có lẽ đến trưa sẽ tới huyện Chương Hóa.”
“Đúng vậy, đến huyện Chương Hóa sẽ được nghỉ ngơi lâu hơn.”
Hai người trò chuyện chừng nửa tiếng, Chấn Văn giới thiệu Chấn Võ với hai người bạn trong nhóm, đặc biệt nhấn mạnh quan hệ bạn trai, hài lòng khi thấy ai nấy đều ngạc nhiên nhìn hai người.
Nhưng dáng vẻ nho nhã lễ độ của Chấn Võ nhanh chóng khiến hai người đồng hành thoải mái. Nhóm bốn người duy nhất trong đoàn tiếp tục đi.