Ngày hôm đó, đến chiều quả nhiên Cố Tiềm bị bệnh, hơn nữa xem ra bệnh không nhẹ, sốt đến mê sảng. Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn kiên quyết không chịu gọi điện cho thím mình.
Chấn Võ nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi điện cho bà cô kia. Qua điện thoại, người phụ nữ chỉ cảm ơn, nói sẽ đến xem cậu ta rồi cúp điện thoại, khiến Chấn Võ luôn trầm ổn tức đến muốn ném điện thoại đi.
Cố Tiềm bị bệnh, kẻ tốt đến ngu ngốc là Chấn Võ vô cùng lo lắng. Nhận ra tâm trạng của anh, Chấn Văn cười, nói với Điền Duy Thành: “Anh trai à, Cố Tiềm giao cho anh đấy. Trong mấy người chúng ta, anh là người chu đáo nhất, giao cho anh, Chấn Võ mới yên tâm. Anh thấy sao?”
Điền Duy Thành cười khổ nhìn Chấn Văn nịnh nọt: “Được rồi, tôi biết rồi, các cậu về nghỉ ngơi đi.”
Chấn Võ còn muốn nói gì đó, Chấn Văn đã chặn miệng, đẩy anh ra khỏi phòng.
“Em làm vậy thật không hay, dù sao cũng là người chúng ta kéo về, sao có thể giao cho người khác?”
“Nếu không thì sao? Anh muốn vất vả ngày đêm, không nghỉ ngơi chăm sóc cậu ta hả? Đừng hòng!” Chấn Văn đảo mắt: “Nếu không thì để em đi chăm sóc cậu ta, lau lưng, lau người cho cậu ta.”
“Không được!” Chấn Võ dễ dàng lọt bẫy, nhìn Chấn Văn cười y chang hồ ly, bất đắc dĩ thở dài.
“Cho nên giao người cho anh ấy là thích hợp nhất rồi.” Chấn Văn an ủi vỗ vai Chấn Võ, nửa túm nửa kéo anh về phòng.
Mà người phụ nữ kia, đến ngày hôm sau, khi mưa đã bớt mới sang đây thăm cháu mình.
Cô ta đeo một cái túi nhỏ, mặc chiếc váy bó sát màu xanh nhạt, đi vào phòng của Điền Duy Thành, nhìn quanh đánh giá, chắt lưỡi: “Không hổ là khách sạn cao cấp, quả nhiên rất sang trọng.” Dò xét xong mới đưa mắt nhìn Cố Tiềm đang nằm trên giường.
Cố Tiềm đang sốt cao nửa ngủ nửa tỉnh, nghe thấy tiếng cô ta thì nhắm chặt mắt lại.
Chấn Võ khoanh tay đứng bên cạnh người phụ nữ: “Cô à, bây giờ cậu ấy đang bị sốt, cô xem có nên đưa cậu ấy tới bệnh viện không?”
“Ấy, không cần đâu, chỉ là cảm lạnh thôi mà, uống nước, ngủ một giấc sẽ khỏe, không cần phiền toái vậy đâu. Nhưng, tôi thấy nó nghỉ ngơi ở đây sẽ thoải mái hơn, không biết có thể phiền các cậu cho nó ở đây đến khi hết sốt không?”
Mắt người phụ nữ đảo tới đảo lui giữa Chấn Văn, Chấn Võ và người duy nhất trưởng thành trong phòng là Điền Duy Thành, cuối cùng dừng trên người Điền Duy Thành.
Điền Duy Thành nhìn Chấn Võ, Chấn Văn.
Chấn Văn không nén được tính khí của mình, tay đút trong túi quần, nhìn khuôn mặt trang điểm kỹ càng của người phụ nữ: “Tôi luôn thắc mắc, rốt cuộc cô là ai?”
Biểu cảm tự nhiên của người phụ nữ đột nhiên cứng ngắc, ấp úng nói: “Hả? Sao? Là ai là sao? Tôi không phải là thím của nó à?”
Chấn Võ hỏi theo Chấn Văn: “Cô chắc chứ? Vậy chú cậu ấy đâu?”
“Ông ấy có việc phải đi, vì mưa lớn nên không thể trở về ngay, mai kia mới về. Ai da, không thì chúng tôi về. Tiểu Tiềm Tiềm, chúng ta về nhé?” Nói xong đưa tay định kéo người dậy.
Điền Duy Thành chắn trước mặt cô ta, nói: “Cậu ấy đang sốt cao, chờ hạ sốt đã. Có được không, Chấn Võ?”
Người phụ nữ dậm chân nói: “Ai da, các người thật là. Lúc thì nói tôi đưa nó về, lúc lại không cho. Tôi mặc kệ, các người phải cho nó ở lại đây đến khi hết sốt. Tôi về đây.”
Chấn Võ, Chấn Văn không muốn nhìn thấy người phụ nữ này thêm một giây nào nữa, ăn ý dạt sang một bên, nhường đường cho cô ta, nghe tiếng giày cao gót lộp cộp đi xa.
Chấn Văn khoác vai Chấn Võ, nhìn người đang ngủ: “Bao giờ Cố Tiềm mới tỉnh? Em nhất định phải hỏi cậu ta xem người phụ nữ kia có phải thím ruột của cậu ta không.”
“Được rồi, chúng ta đừng làm ồn cậu ấy nữa. Anh Điền, hôm qua anh ngủ ngon không? Hay là thuê thêm một phòng để anh nghỉ ngơi.”
“Không cần, sofa này rất thoải mái. Nhưng còn anh bạn nhỏ kia, nếu ngày mai không hạ sốt thì phải đưa đi bệnh viện.”
Dù lo lắng thế nào bọn họ cũng không giúp đỡ được gì, chẳng bằng giao hết cho Điền Duy Thành, cũng không qua thăm hỏi quá nhiều.
Thời gian còn lại trong ngày, Chấn Văn, Chấn Võ ở trong phòng khách sạn, cùng chơi game đến khi tay đau nhức, mắt cay xè. Nhìn ra bên ngoài, có lẽ đã gió êm sóng lặng, Chấn Văn ném xuống di động, từ trong ngực Chấn Võ đứng dậy.
“Ra ngoài đi dạo đi, hình như mưa đã ngớt rồi.”
“Được.” Chấn Võ ném di động, lấy từ trong tủ ra hai chiếc áo dài tay, đưa cho Chấn Văn một cái.
Chấn Võ mặc áo, rồi đi tới chỉnh lại cổ áo cho Chấn Văn.
Chấn Văn nhìn vào mắt Chấn Võ, hỏi: “Anh có muốn đi thăm Cố Tiềm không?”
Chấn Võ lắc đầu: “Không cần, không phải mới thăm sao? May mà cậu ấy hạ sốt rồi, hẳn là không vấn đề gì.”
Chấn Văn cầm điện thoại trên giường, cất thẻ mở cửa phòng vào trong túi: “Anh chắc chứ? Em không muốn ra ngoài lại phải quay về đâu.”
Chấn Võ dở khóc dở cười nói: “Anh là người không quả quyết như vậy sao?”
“Còn phải xem đã.”
“Có phải hình tượng của anh trong lòng em càng ngày càng xấu?” Chấn Võ ôm vai Chấn Văn, trở tay đóng cửa phòng, lại không nhịn được mà liếc nhìn cửa phòng của Điền Duy Thành.
Chấn Văn vặn đầu anh lại, nói: “Muốn tăng lên thì dùng hành động thực tế chứng minh là được.”
“Tuân lệnh!” Chấn Võ kéo bàn tay ôm mặt mình xuống, nắm tay Chấn Văn, thẳng cổ nhìn phía trước.
Đường phố sau mưa không quá đông đúc. Hai người che ô, đi giữa làn mưa nhẹ, không khí tươi mát xen lẫn hương biển khiến người ta khoan khoái.
Chấn Văn nhìn mặt biển phía xa, sóng biển không còn sục sôi giống hôm qua, mà lại như bàn tay của thiếu nữ, nhẹ nhàng vỗ về bãi cát. Cảnh tượng này làm Chấn Văn đột nhiên cảm khái: “Mấy tháng nữa chúng ta sẽ trở thành sinh viên đại học rồi, nghĩ lại thật khó tin.”
“Em lo lắng sao?”
“Không biết, có chút lo lắng cho anh.”
“Lời này anh nói mới đúng chứ?”
“Anh ngốc như vậy, em lo anh sẽ bị bạn học mới, cả thầy cô giáo trong trường ăn hiếp.”
“Vậy anh sẽ cẩn thận để không bị ăn, được chưa? Còn em đó, đôi mắt phóng điện khắp nơi, anh cũng rất lo lắng.”
“Em có hả?” Chấn Văn nháy mắt với Chấn Võ.
Hai người đối mặt năm giây, Chấn Võ đáp chắc nịch: “Có!”
“Vậy từ này về sau em không nhìn vào mắt người khác nữa.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Hai người trò chuyện rồi tìm kiếm trên trang web trường đại học, nói về các câu lạc bộ muốn tham gia, không kiềm được mà bắt đầu mong đợi cuộc sống đại học.
Đến khi trở lại khách sạn, Điền Duy Thành đang ở trong sảnh chờ, thấy hai người đi vào thì ra đón.
Chấn Võ hỏi: “Anh đang chờ chúng em à? Sao thế ạ? Cố Tiềm lại sốt ạ?”
Điền Duy Thành lắc đầu: “Hạ sốt rồi, cũng tỉnh táo hơn. Nhưng vừa nãy chú cậu ta đến đón đi rồi.”
Chấn Văn vội hỏi: “Đã đi rồi sao? Lại bỏ lỡ, thật tiếc. Chú cậu ta trông như thế nào?”
“Khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, gầy teo, dáng vẻ mệt mỏi.”
Nhớ tới bà cô mập mạp kia, Chấn Văn bật cười: “Bọn họ thật xứng đôi.”
Chấn Võ khẽ cười, hỏi tiếp: “Cố Tiềm có nói gì không ạ?”
Điền Duy Thành nhớ lại: “Ngoại trừ nói cảm ơn, hình như còn nói cậu ta sắp trở về Đài Bắc, có lẽ là sớm mai sẽ xuất phát.”
Chấn Văn kinh ngạc khi biết Cố Tiềm vội vàng như vậy: “Làm gì mà đi gấp gáp vậy? Ngay cả gặp mặt cảm ơn cũng không làm, thật ngốc.”
“Thôi, người nhà người ta tới đón, cậu ấy lại muốn đi, đâu thể không để cậu ấy đi.”
“Em đâu có không cho cậu ta đi. Cậu ta đi rồi, em vui mừng còn không kịp.”
“Sao nét mặt của em không giống vậy? Không nỡ để cậu ấy đi sao?”
“Thôi đi nha. Chỉ là em còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, cậu ta đi rồi, em không hỏi được nữa.”
“Không phải em có số điện thoại của cậu ấy rồi sao? Muốn hỏi thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện mà.”
“Nói chuyện qua điện thoại không biết thật giả, ai biết cậu ta có nói dối em không.”
“Thôi nào, đừng nghĩ ai cũng xấu như vậy.”
“Anh cũng thế đừng nghĩ ai cũng tốt!”
Hai người nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương, tựa như trong mắt chỉ có nhau.
Điền Duy Thành tằng hắng một tiếng, cắt ngang bọn họ đắm đuối đưa tình: “Các cậu muốn đi đâu nữa? Tôi muốn biết trước để xem tình hình giao thông. Vừa rồi xem tin tức, đợt mưa lớn này khiến rất nhiều con đường bị hư hỏng, có những nơi còn bị chặn.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy được đáp án trong mắt nhau, đồng thanh nói: “Công viên Long Bàn.”
Điền Duy Thành lắc đầu, lặng lẽ cầm di động, quay trở lại tìm hiểu tình hình giao thông.
Khi bọn họ hài lòng từ Khẩn Đinh trở về Đài Bắc đã là bốn ngày sau đó.
Kỳ nghỉ kết thúc, mặc dù đã qua kỳ thi đánh giá năng lực, nhưng vẫn phải tiếp tục đi học. Thậm chí bọn họ còn lên kế hoạch cho toàn bộ thời gian này: ngoại trừ tiếp tục rèn luyện thể lực, bọn họ còn phải tìm hiểu các tin tức khoa hệ trên trang web của trường Đại học Thượng Đài, sắp xếp cho cuộc sống và học tập đại học.
Sau khi trở về, Chấn Văn vẫn tiếp tục hỏi thăm Cố Tiềm, nhưng khi hỏi đến vết thương trên chân cậu ta, lại chỉ nhận được sáu chữ: “Khỏi rồi. Cảm ơn quan tâm!”
Câu trả lời này đương nhiên khiến Chấn Văn bất mãn, muốn lập tức gọi điện thoại chất vấn cậu ta.
Chấn Võ vội trấn an: “Vậy là tốt rồi. Nếu em đã không thích cậu ấy, bớt trò chuyện mới càng tốt.”
Lý do này mặc dù có chút gượng ép, Chấn Văn vẫn bằng lòng bỏ qua.
Cuối cùng cũng có chuyện khiến bọn họ vui mừng. Hạ Vũ Hào cũng thông qua kỳ thi đánh giá năng lực, cậu ta đã được trở thành anh em khóa trên khóa dưới với Khâu Tử Hiên như mong ước. Dáng vẻ ngày ngày vui vẻ của Hạ Vũ Hào làm Chấn Văn thấy hâm mộ.
Thoáng cái đã đến thời điểm tốt nghiệp, được vài giáo viên trẻ tuổi và các câu lạc bộ đề nghị, đặc biệt là đội bóng chuyền dù không có Khâu Tử Hiên vẫn xuất sắc giành được vị trí thứ tư của giải đấu liên kết, Tằng Chính Phàm bảo thủ cuối cùng cũng đồng ý năm nay sẽ tổ chức vũ hội tốt nghiệp.
Nhớ tới kinh nghiệm khiêu vũ đau đớn lần trước, lần này Chấn Văn, Chấn Võ nghiêm túc, không tiếc thời gian tham gia học nhảy ở câu lạc bộ.
Chớ nhìn bình thường hai người ăn ý là thế, trong lúc tập nhảy lại không ngừng làm sai, kết quả chân cả hai đều xanh xanh tím tím.
Sau một lần suýt nữa bị ngã, Chấn Văn bực bội xoa chân mình: “Thôi, em không khiêu vũ đâu. Tiếp tục nữa, chân em đứt rời ra mất.”
Nhìn vết thương trên chân mình, Chấn Võ cũng kiên trì nữa: “Thật là khó, khiêu vũ quá phức tạp, chúng ta từ bỏ đi.”
Hai người cùng thống nhất ý kiến, đồng thời nhìn huấn luyện viên khiêu vũ.
“Các em không muốn học nữa cũng được, chỉ cần nhảy tốt điệu này, tôi sẽ để mặc các em.”
“Vậy là phải học tiếp ạ?”
“Đương nhiên là phải học. Tôi dạy người khác học nhảy chưa bao giờ chỉ dạy nửa điệu, các em cũng không ngoại lệ. Mau đứng dậy, tiếp tục!”
o0o Hết chương 85 o0o