Văn Võ Song Toàn

Chương 83




Cá viên của người phụ nữ rơi đầy đất, lăn đến chân của người đàn ông đang chờ lấy thức ăn. Ông ta bất mãn mắng mấy câu, nhìn thấy người phụ nữ đột nhiên xoay người bỏ chạy cũng sửng sốt, sự cố nhỏ nhặt này đâu đến mức phải chạy trối chết.

Nếu như đổi lại là Chấn Võ, thấy người phụ nữ kia hoảng hốt bỏ chạy, có lẽ sẽ chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi. Nhưng Chấn Văn không phải Chấn Võ. Cậu đưa mắt nhìn chỗ Chấn Võ đang ngồi, thấy anh vì nghe thấy tiếng động bên này đã đứng dậy nhìn sang. Chấn Văn đặt đĩa trong tay xuống bàn, đi ra khỏi nhà hàng.

Có lẽ bởi vì chạy quá vội, người phụ nữ kia ra khỏi nhà hàng không xa đã thở dốc, cô ta quay đầu nhìn, thấy đằng sau không có người mới bình tĩnh lại, đi tới một góc của khu nghỉ ngơi, ngồi xuống vỗ ngực, nhớ đến đĩa cá viên, buồn bực vỗ tay vịn sofa một cái.

“Thật xui xẻo, sao lại đụng mặt ở chỗ này cơ chứ?”

“Cô à, đúng là trùng hợp thật, gặp nhau ở đây. Cố Tiềm không tới sao?”

Người phụ nữ đang tiếc món cá viên, đột nhiên nghe thấy tiếng của Chấn Văn, giật mình đến mức đứng bật dậy, sau khi nhận ra cậu thì vẻ mặt chuyển sang bối rối: “Đúng vậy, thật trùng hợp, ha ha. Các cậu ở đây sao?”

Chấn Văn ra vẻ lễ phép: “Vâng. Xin hỏi cô là thím của Cố Tiềm ạ? Cố Tiềm cũng ở đây sao?”

“Ừ, ừ, đúng vậy, tôi là thím của nó. Nó… nó không ở đây. Chúng tôi ở chỗ khác. Tôi… tôi vì thích… Nghe nói tiệc đứng ở chỗ này rất ngon, cho nên mới tới đây nếm thử. Ha ha, tôi chỉ nói với cậu, không dám nói cho người khác, cho nên lúc nãy gặp cậu mới bị dọa hết hồn, sợ cậu nói lại với Tiểu Tiềm Tiềm.”

“Vâng, cháu sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu. Vừa nãy cháu còn tưởng cô có chuyện gấp, còn chưa ăn xong đã vội chạy đi. Cô có muốn ăn tiếp không? Chúng ta cùng ăn nhé?”

“Được, được. Ha ha, cậu đảm bảo sẽ không nói ra, coi như không nhìn thấy tôi chứ?”

“Không thành vấn đề, cháu sẽ không nói.”

Người phụ nữ nhìn cửa nhà hàng, có chút do dự, nhưng vẫn theo Chấn Văn quay lại.

Chấn Võ đứng ở ngưỡng cửa thấy hai người cùng đi vào, không biết Chấn Văn có chủ ý gì.

Chấn Văn vui vẻ đi đến bên cạnh Chấn Võ: “Chấn Võ, người này chính là thím của Cố Tiềm.”

Chấn Võ lễ phép chào thím của Cố Tiềm. Ba người đi vào trong, Chương Vũ thấy bọn họ trở lại cũng đi ra đón. Chấn Võ cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là thím của Cố Tiềm tới đây ăn tối.”

“Được, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Chấn Võ gật đầu, Chương Vũ mới quay lại bên cạnh Liễu Ngu, chỉ có điều ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo sang bên này.

Thím của Cố Tiềm dần bình tĩnh lại, đi lấy chén đĩa, giả bộ lấy rất nhiều đồ ăn, vốn định tìm một chỗ ngồi xuống, lại bị Chấn Văn gọi tới ngồi cùng.

Người phụ nữ không thể làm gì khác, đành phải bưng đĩa tới, ngồi xuống.

Cô ta nói mình thích ăn đúng là không giả. Từ lúc ngồi xuống, cô ta ăn không ngừng nghỉ, khiến hai thiếu niên kinh ngạc mà nhìn.

Mãi cho đến khi người phụ nữ ngừng lại, ợ một tiếng, hài lòng xoa bụng: “Đồ ăn ở chỗ này thật ngon, chả trách lại đắt như vậy, quả nhiên có lý do để bán đắt.”

“Nếu cô thích thì lần sau gọi Cố Tiềm và chú tới, chúng cháu mời.”

“Hả? Không cần đầu, bọn họ sẽ không tới.”

“Không sao, chúng cháu là bạn bè, sau này Cố Tiềm và Chấn Võ còn là bạn cùng trường. Đúng rồi, Cố Tiềm qua vòng phỏng vấn rồi chứ?”

“Hả? Chuyện này nó không nói cho tôi, tôi hoàn toàn không biết. Lát nữa về tôi sẽ hỏi nó, hoặc nói nó gọi điện cho cậu. Không còn sớm nữa, tôi phải về đây, về muộn sẽ không an toàn.”

Chấn Võ lần đầu tiên mở miệng: “Cô à, món tráng miệng ở đây cũng rất ngon, cô có muốn nếm thử không?”

“Món tráng miệng á? Thôi, tôi không ăn nổi nữa.” Cô ta đang định đứng dậy, điện thoại trong túi chợt vang lên. Người phụ nữ giật mình, vội lấy điện thoại ra, ngẩng đầu nhìn Chấn Văn, Chấn Võ, cười khan một tiếng, do dự một lát nhưng vẫn nhận điện thoại, giọng điệu rụt rè: “A lô? Tôi… tôi đến nếm thử tiệc đứng. Hả? Có thật không? Được, được, tôi biết rồi, không thành vấn đề, anh yên tâm. Ừ, được, được.”

Cúp điện thoại, người phụ nữ nở nụ cười.

Cô ta cầm đĩa, đúng dậy nói: “Tôi đi chọn món tráng miệng.”

Chờ người phụ nữ đi xa, Chấn Võ kéo tay Chấn Văn: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Em cũng không biết, chỉ cảm thấy người phụ nữ này có chút kỳ lạ cho nên muốn hỏi cho rõ.”

“Đúng là cô ta có chút kỳ lạ. Em định hỏi thế nào?”

“Em chưa nghĩ ra. Hay là nhờ Chương Vũ giúp?”

Chấn Văn nhìn hai người bên kia đang thấp giọng trò chuyện, lắc đầu: “Tạm thời đừng quấy rầy, hình như bọn họ đang nói chuyện quan trọng.”

Người phụ nữ chậm rãi bưng một đĩa bánh ngọt quay lại, bắt đầu thưởng thức.

“Cô à, vết thương trên tay Cố Tiềm đã khỏi rồi chứ?”

“Hả? Vết thương ấy à, khỏi rồi, khỏi rồi. Cậu xem nó cử động không còn vấn đề gì nữa. Ha ha.” Người phụ nữ ăn một miếng bánh, uống một ngụm trà.

“Cháu thấy cậu ấy trắng hơn trước kia, còn mập hơn nữa.”

“Ngày nào cũng ăn, có thể không mập lên sao?” Người phụ nữ hậm hực nói, lại ăn thêm một miếng bánh socola.

Chấn Võ uống một ngụm nước trái cây, không kiêng dè mà hỏi: “Cố Tiềm nói có một người giúp đỡ cậu ấy học đại học, không biết ai lại có lòng tốt như vậy?”

“Chuyện này tôi không tiện nói, người ta không cho tôi nói. Được rồi, tôi ăn no rồi, không thể ăn thêm được nữa. Có cơ hội sẽ trò chuyện sau nhé.”

Lúc này, người phụ nữ không chút lưu luyến, đứng dậy bước nhanh rời đi, tựa như có chuyện rất vội.

“Lại chạy, thật là một người phụ nữ gian giảo. Rõ ràng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở đâu.”

Chấn Võ vỗ tay Chấn Văn, an ủi: “Được rồi, ít nhất chúng ta biết là kỳ lạ. Nếu như thật sự muốn biết, anh cảm thấy tốt nhất là nên hỏi thẳng Cố Tiềm.”

Chấn Văn trở tay, nắm tay Chấn Võ: “Hỏi Cố Tiềm chắc chắn cậu ta không chịu nói đâu. Em thấy cậu ta cứ ấp a ấp úng, vô cùng khả nghi.” Nhìn bánh ngọt còn dư lại trong đĩa của người phụ nữ, Chấn Văn nói: “Chấn Võ, em cũng muốn ăn bánh ngọt.”

“Được, anh đi lấy.”

Chọn mấy món Chấn Văn thích, Chấn Văn thấy Chấn Võ không lấy cho mình, xúc một thìa đút cho anh.

Chấn Võ thưởng thức, gật đầu: “Đúng là rất ngon. Nhưng anh ăn nhiều rồi, không thể ăn thêm được nữa, em ăn đi.”

Chấn Văn xúc một thìa bánh, đưa vào trong miệng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như ngày mai thời tiết đẹp, chúng ta hẹn Cố Tiềm cùng đi, nhân tiện hỏi cậu ta?”

Chấn Võ lắc đầu: “Anh thấy hay là thôi đi. Em cũng nói nhìn có vẻ cậu ấy không muốn nói, chúng ta cần gì nhất định phải biết? Chuyện này đâu có liên quan gì đến chúng ta.”

“Nhưng em tò mò.”

“Em chưa nghe câu lòng hiếu kỳ sẽ độc chết mèo sao? Được rồi, ăn xong rồi thì về nghỉ thôi. Anh mệt rồi.”

Chấn Văn vội ăn hết bánh ngọt, đứng lên: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Khoan đã. Ở đây dính đồ ăn.” Chấn Võ vươn tay, lau bơ dính trên khóe miệng Chấn Văn, đưa lên miệng mình liếm.

Chấn Văn kéo tay Chấn Võ, nhìn bàn Chương Vũ và Liễu Ngu ngồi đã trống không, không biết bọn họ đã rời đi từ lúc nào. “Không biết hai người kia có chuyện gì, vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy.”

Chấn Võ bất đắc dĩ nói: “Chấn Văn, hôm nay em sao thế? Chuyện của ai cũng thấy tò mò.”

“Không hẳn. Nếu là chuyện của anh, em sẽ không tò mò.”

“Đó là bởi vì không có chuyện gì của anh mà em không biết.”

“Cũng đúng. Em biết rõ anh như lòng bàn tay.” Chấn Văn cười nhìn Chấn Võ, quyết định ném chuyện của người khác sang một bên. Nếu biết thì sao nào, đúng như Chấn Võ nói, chẳng liên quan gì tới bọn cậu.

Nói là muốn ngủ sớm, nhưng sau khi rửa mặt, nằm trên giường, hai người đều tỉnh táo. Chấn Văn ngửi mùi sữa tắm trên người Chấn Võ, cọ cọ cằm của anh, vùi mặt vào trong cổ anh.

“Chấn Võ, nếu Cố Tiềm thi đậu học viện pháp luật, hai người sẽ là bạn học rồi.”

“Ừ. Sao thế? Em ghen?”

“Vâng, đúng là có chút ghen. Nhưng, em càng không thích cậu ta vụng trộm nhìn anh hơn.” Bàn tay Chấn Văn không thành thật mà luồn vào bên trong vạt áo của Chấn Võ, vuốt ve làn da mát lạnh.

“Có lẽ là bởi vì cậu ấy không có bạn bè, sau này kết thêm nhiều bạn sẽ không vậy nữa. Lần này cậu ta đã bớt hơn trước rồi mà, có đúng không?”

“Đúng, nhưng em vẫn không thích.”

Chấn Võ bật cười, nghịch vành tai của Chấn Văn: “Vậy phải thế nào em mới vừa lòng?”

“Anh có thể giúp đỡ cậu ta, có thể làm bạn với cậu ta, nhưng nhất định phải giữ khoảng cách.”

“Chuyện này hơi khó. Đâu thể lần nào thấy cậu ta cũng đo khoảng cách.”

“Vậy không tiếp xúc thân thể, được chứ?”

“Được, việc này dễ hơn. Này, em đừng chạm vào rốn anh.”

Chấn Văn ngẩng đầu, cười xấu xa: “Em đã nói rốn của anh rất đáng yêu chưa?”

“Vậy sao? Đáng yêu thế nào?”

Chấn Văn ngồi dậy, vén áo Chấn Võ, nhẹ liếm rốn anh: “Đáng yêu thế này.”

Chấn Võ cười, kéo Chấn Văn lên, xoay người đè lên cậu: “Anh cũng phải xem rốn của em có đáng yêu hay không.”

Chấn Văn cười ha hả: “Chúng ta so xem.”

“So thế nào?”

Chấn Văn cởi áo Chấn Võ ra, lại cởi áo của mình, cười càng vui vẻ hơn: “Phải thế này mới có thể nhìn rõ.”

Không đợi Chấn Văn nói xong, Chấn Võ đã cúi đầu, ngậm lấy tiếng cười của cậu.

Hai người khát khao chạm vào đối phương, mỗi lần chạm đều mang tới cảm giác thỏa mãn vô cùng, rồi lại khiến bọn họ muốn nhiều hơn, cho đến khi trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng cười thỏa mãn.

Hôm sau, hai người ngủ rất muộn mới tỉnh, sắc trời ngoài cửa sổ âm u, nước mưa đập lên cửa sổ, gió thét gào làm cửa kính rung động.

Bão táp quả nhiên tới đúng như dự báo.

Chấn Văn dậy trước, bước đến cửa sổ, nhìn mưa lớn mịt mù bao phủ mọi cảnh vật. Từ đây chỉ nhìn thấy một góc của cơn bão, dữ dội quét qua, cuốn tung tất cả bay lên.

Đây là lần đầu tiên Chấn Văn chứng kiến cơn bão trên bờ biển. Những lần trước đều ở trong thành phố, chỉ thấy có mưa lớn và tiếng đứt gãy đổ vỡ.

Nhưng bây giờ, ở bên biển rộng, cậu lại nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn khác. Mặt biển thường ngày ôn hòa lúc này đang dậy sóng, tựa như một gã khổng lồ túm lấy bãi cát, đánh lên mỏm đá, hất tung tất cả, như muốn đào bới những thứ chôn sâu dưới lòng đất, tuy vậy lại chỉ nhận được sự im lặng của đất liền.

Chấn Võ đi tới, ôm Chấn Văn, dán sát mặt cậu, cùng nhìn ngắm mưa gió bên ngoài. Khung cảnh hoang tàn này, lại mang một vẻ đẹp mới lạ.

Chấn Võ khẽ than: “Xem ra phải ở lại đây một, hai ngày rồi. Em muốn làm gì?”

“Chơi game? Hoặc xem Chương Vũ có ở đây không thì đến trò chuyện.”

Chấn Võ nghiêng đầu nhìn Chấn Văn: “Em bắt đầu gọi anh ấy là Chương Vũ từ lúc nào thế? Từ lúc thích nghe anh ấy kể chuyện hả?”

“Từ bây giờ. Thế nào? Nếu nghe không quen em sẽ sửa lại.”

“Thế nào cũng được, em thích là được. Anh Chương không để ý, anh thấy cảnh sát Liễu cũng gọi anh ấy như vậy.”

“Không biết hôm qua cảnh sát Liễu có ở lại chỗ này không. Trông anh ta cũng không phải người làm người ta thấy vui vẻ.”

“Có lẽ vậy. Nhưng anh cảm thấy thật ra anh ấy rất nhiệt tình, chỉ là không biểu hiện ra mà thôi.”

“Có lẽ. Em vẫn chưa có hỏa nhãn kim tinh để nhìn thấu anh ta.”

Tiếng nhạc vang lên, Chấn Văn lười biếng trở lại giường, nhìn điện thoại của mình, là một số điện thoại lạ hoắc.

Chấn Văn nhận điện thoại: “A lô?”

Giọng nói cao quãng tám vang lên bên đầu kia: “A lô? Tôi là thím của Cố Tiềm, Cố Tiềm có tới chỗ các cậu không?”

“Không, cậu ta tới đây làm gì? Cậu ta bị lạc ạ?”

“Ừ, sáng nay tôi còn dặn nó hôm nay trời mưa, rất có thể sẽ có bão, đừng đi ra ngoài. Vậy mà không biết nó đã đi từ lúc nào. Tôi gọi điện thoại không thấy nó bắt máy. Nó cũng không quen ai ở chỗ này, tôi mới nhớ ra hai người các cậu.”

“Cậu ta không phải đứa trẻ lên ba, sẽ không lạc mất đâu. Có lẽ cậu ta đi đâu đó.”

“Ừ, được rồi, tôi chỉ đang nghĩ hôm qua nó hỏi tôi đến công viên Long Bàn đi đường nào, còn tưởng là nó hẹn các cậu tới đó. Thôi, tôi đi tìm tiếp đây.”

“Vâng. Chào cô.”

Chấn Võ loáng thoáng nghe được nội dung cuộc điện thoại, hỏi: “Cố Tiềm sao vậy?”

Chấn Văn hơi ngẩn người nhìn phía trước, đáp: “Là bà cô kỳ lạ kia, nói không thấy Cố Tiềm đâu cả, còn nói cậu ta hỏi đường đến công viên Long Bàn. Chấn Võ, cậu ta không ngốc đến mức trời mưa thế này mà vẫn đến công viên Long Bàn chứ?”

o0o Hết chương 83 o0o