Văn Võ Song Toàn

Chương 8




Vương Chấn Văn choàng tỉnh trong sợ hãi, đau đớn truyền khắp thân thể khiến cậu không nhịn được mà rên thành tiếng. Cậu chậm rãi thử cử động, luồng ánh sáng trước mắt mỗi lúc một lớn, sau khi tầm mắt trở nên rõ ràng liền nhìn thấy trước mắt là trần nhà trắng bóc sạch sẽ. Mình đang ở trên thiên đường sao? Mình chết rồi hả?

Cậu muốn giơ tay lên chắn ánh mặt trời, lại phát hiện không sao giơ lên được. Trong lòng hoảng hốt, cậu vẫn bị trói sao? Cậu gắng hết sức nghiêng đầu, phát hiện thứ đang túm chặt tay mình chính Trương Lực Cần đang nằm sấp bên giường, nắm cổ tay cậu chặt đến nỗi không thể động đậy. Cậu gắng mở to hai mắt, nhắm lại rồi mở lần nữa mới xác định không phải ảo giác. Cậu thử rút tay, Trương Lực Cần càng nắm chặt hơn. Tay đau, người cũng rất đau, cậu thật sự không nằm mơ! Cậu được cứu rồi!

Vương Chấn Văn không nhịn được mà bật khóc. Lúc bị trói cậu không hề khóc, dù rằng cậu rất sợ hãi nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào cả. Cậu gào thét, đá chân, hy vọng có người nghe thấy. Nhưng cậu gào đến khàn cả tiếng, bên cạnh vẫn là mấy kẻ điên kia. Giờ cậu không nhịn nổi nữa, nhìn chằm chằm Trương Lực Cần đang nằm sấp bên giường. Mỗi lúc sợ hãi, trong lòng cậu không ngừng gọi anh ơi, anh ơi, anh ơi, chỉ cần gọi như vậy thôi, cậu như được tiếp thêm sức mạnh.

“Chấn Văn!” Trương Lực Cần hô lớn một tiếng rồi ngồi bật dậy, tầm mắt quét quanh một vòng rồi mới đối mặt với Vương Chấn Văn đang đầm đìa nước mắt.

“Chấn Văn, em sao thế? Em đau chỗ nào? Anh đi gọi bác sỹ.”

Trương Lực Cần hô lớn gọi người xong, liền chăm chú nhìn khuôn mặt của Chấn Văn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, hai mắt hai tay quanh quẩn trên người cậu, muốn giúp cậu giảm bớt đau đớn, lại không biết phải làm thế nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ về cậu, rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cậu đau.

“Em đau ở đâu?”

“Chỗ nào cũng đau. Anh, em rất sợ hãi.” Vương Chấn Văn khàn giọng nói. Mới nói một câu, cổ họng cậu đã đau như muốn nứt ra, nhưng cậu cảm thấy an tâm hơn nhiều, vì cậu lại có thể gọi anh rồi.

“Chấn Văn, xin lỗi, nếu anh không cãi nhau với em, em đã không gặp phải chuyện như vậy.”

“Em đi tìm anh, nhưng anh không có ở đó, em tưởng anh vẫn còn giận em. Em vốn dĩ đang rất sợ hãi, nhưng nghe được điện thoại của anh, em không sợ nữa.”

“Xin lỗi, Chấn Văn, anh xin lỗi.” Trương Lực Cần ôm đầu Chấn Văn, lời xin lỗi Chấn Văn không ngừng lặp lại trong lòng giờ đã có thể trực tiếp nói với cậu rồi. May mắn vì có được cơ hội chính miệng nói ra, Trương Lực Cần cũng khóc theo.

Cửa phòng bị đẩy ra, một bác sỹ bước vào: “Cháu tỉnh rồi? Sao thế? Sao cả hai cùng khóc thế?”

Trương Lực Cần vội lau nước mắt: “Không có gì. Bác sỹ xem giúp tình hình hiện tại của em cháu? Cháu có thể giúp gì không?”

Bác sỹ bắt mạch Chấn Văn, nhìn đồng hồ một lát, sau đó hỏi: “Cháu cảm thấy thế nào? Đầu có đau không? Có cảm thấy buồn nôn không?”

Vương Chấn Văn ngừng nức nở, hắng giọng, khàn giọng nói: “Không chỉ đau đầu, cả người cháu đều đau, nhưng không thấy buồn nôn ạ.”

“Đau là bình thường, nếu như đau không chịu đựng được nhớ phải nói cho bác biết để bác tiêm thuốc giảm đau cho cháu. Xương sườn của cháu bị gãy, không được vận động mạnh. Chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, hai, ba tháng sẽ hồi phục.”

“Muốn cháu vận động cũng không được, cháu không có chút sức lực nào cả.” Chấn Văn yếu ớt trả lời.

Nhìn dáng vẻ không ngừng nhíu mày của Chấn Văn, Trương Lực Cần đau lòng nói: “Bác sỹ, hay là cứ tiêm thuốc giảm đau cho em ấy đi ạ, cháu thấy em ấy đang rất đau.”

“Tiêm thuốc giảm đau không phải là giải quyết được hết mọi đau đớn, hơn nữa tiêm nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, dễ thành nghiện. Nếu như cháu có thể chịu được, thì cố gắng hết mức để không tiêm thuốc.”

“Cháu không sao. Bây giờ đã không còn đau như trước nữa.” Vừa nói xong, một cơn đau khiến cậu không nhịn được mà rên khẽ.

“Lúc mới gãy xương quả thật là rất đau, mấy ngày sau sẽ không còn đau như vậy nữa.” Câu này là nói với Trương Lực Cần.

“Được rồi. Vậy giờ em ấy có thể ăn cơm, uống nước được chứ ạ?”

“Không vấn đề, chỉ cần không bắt phần ngực vận động nhiều thì đều có thể làm.”

“Cảm ơn bác sỹ.”

Sau khi bác sỹ rời đi, Trương Lực Cần trở lại bên cạnh Chấn Văn. Vương Chấn Văn vì muốn quên đi đau đớn trên người mà chuyển sự chú ý sang mặt Trương Lực Cần, hai mắt anh sưng lên, quầng thâm rõ ràng, môi khô nứt nẻ.

“Nhìn anh thật xấu.”

“Anh vẫn ổn. Em có muốn uống nước không? Có đói bụng không?”

“Đừng nói em muốn uống nước, giờ em chỉ muốn xả nước.”

“Hả?” Trương Lực Cần sửng sốt một lúc mới suy nghĩ lại, cười gãi gãi mái đầu rối tung. Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra cầm theo một thứ đồ.

“Đây là cái gì?” Vương Chấn Văn nhìn đồ vật kỳ quái kia hỏi.

“Đây là bô. Em bị gãy xương sườn, không thể thoải mái đi lại. Anh cầm thứ này giúp em đi vệ sinh.”

“Em không cần.” Vương Chấn Văn kháng nghị.

“Ngoan, nếu em cử động nhiều, vết thương không hồi phục được sẽ thành dị tật đó.” Trương Lực Cần kiên nhẫn giải thích.

“Đây là lời anh nói hay bác sỹ nói.”

“Đương nhiên là bác sỹ nói rồi.” Trương Lực Cần đỏ mặt kiên trì.

“Anh nói dối.” Vương Chấn Văn híp mắt nhìn Trương Lực Cần. Anh không có khiếu nói dối.

“Được rồi, là anh nói. Bây giờ em cử động chắc chắn là rất đau, hơn nữa anh cảm thấy em nên ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi mới có thể nhanh hồi phục được.”

“Vậy anh cũng đâu thể không cho em đi vào nhà vệ sinh chứ?”

“Được rồi, nếu em không muốn dùng thứ này, anh bế em vào đó.”

“Dù sao cũng tốt hơn dùng thứ này.” Vương Chấn Văn không kiên trì nữa.

Đặt bô xuống, Trương Lực Cần thận trọng luồn tay xuống dưới người Chấn Văn, nhẹ nhàng bế cậu lên, đi tới nhà vệ sinh, đặt xuống, sau đó đưa tay định kéo quần Vương Chấn Văn.

Đẩy tay Trương Lực Cần ra, Vương Chấn Văn bối rối nói: “Này, anh làm gì thế? Em tự làm được.”

“Vậy em cẩn thận, đừng đụng đến vết thương.”

“Được rồi, anh ra ngoài chờ đi, xong em sẽ gọi anh.”

“Được. Em nhớ cẩn thận đó.”

Đến khi vấn đề nhân sinh giải quyết xong, Vương Chấn Văn đã trở về giường nằm, bụng chợt réo vang.

“Em đói rồi, uống tạm chút sữa trước đã.” Trương Lực Cần cầm lấy một hộp sữa, định lấy ống hút ra, nhưng hai tay anh đều quấn băng, động tác vô cùng vụng về.

“Ba mẹ bao giờ mới tới? Hôm qua em vô cùng nhớ mọi người.”

“Đó không phải là chuyện hôm qua, mà là chuyện bốn ngày trước. Em đã ngủ bốn ngày rồi. Bởi vì bị lạnh cộng thêm bị thương và hoảng sợ, em không ngừng sốt cao, đến sáng hôm nay mới hạ sốt.”

“Bốn ngày cơ á? Em còn tưởng mới hôm qua.”

“Không sao. Bây giờ em tỉnh rồi, bác sỹ cũng nói chỉ cần phần xương bị gãy liền lại là không còn vấn đề gì nữa. Lúc nãy mẹ có tới, rồi lại về nấu chút gì đó cho em ăn. Ba có thể sẽ vào muộn hơn một chút. Nếu hai người biết em đã tỉnh, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.” Trương Lực Cần nói chuyện có chút lộn xộn.

Trương Lực Cần mất một lúc lâu mới lấy được ống hút, cắm vào, đưa cho Vương Chấn Văn. Vương Chấn Văn uống một chút, tầm mắt liếc qua tay của Trương Lực Cần.

“Để anh chụp một bức ảnh gửi cho ba mẹ.”

Trương Lực Cần đang định cầm điện thoại lên, nhưng Vương Chấn Văn đột nhiên nắm chặt tay Trương Lực Cần không buông, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Cảm nhận được sự sợ hãi của cậu, Trương Lực Cần nhớ lại lúc chăm sóc Chấn Văn mấy ngày hôm nay, vội cầm lấy tay cậu.

Chấn Văn hơi buông lỏng tay, lại nhìn bàn tay bị quấn băng của anh, hỏi: “Tay anh sao thế? Lúc cứu em đánh người sao? Có đánh chết người không?” Nhớ lần trước anh một tay đánh Hùng Hán Lương, nếu thật sự đánh người, nhất định là sẽ vô cùng dũng mãnh.

“Không phải, mấy người kia đều tự thú, không cần anh ra tay.”

“Chuyện xảy ra như thế nào vậy? Anh kể em nghe đi.”

“Chờ em khỏi bệnh, anh sẽ kể em nghe.”

“Nhưng em muốn nghe bây giờ cơ.”

“Anh hứa chỉ cần bác sỹ nói em đã khỏi bệnh, anh sẽ kể em nghe. Nhưng bây giờ tuyệt đối không được.”

“Vậy thì đám người kia trông như thế nào? Em bị bịt mắt nên không biết bọn họ nhìn ra sao.”

“Không biết còn đỡ, nhìn thấy liền khiến người ta thấy căm ghét.”

“Anh nhìn thấy bọn họ rồi sao? Bọn họ thật sự rất đáng ghét, nơi kia cũng đáng ghét, đầy mùi hôi thối, em còn nghe được tiếng chuột kêu nữa. Bọn họ hết hát lại nhảy, rồi còn cười nữa, hứng lên lại còn tới ôm em. Anh biết không, bọn họ đều ở trần hết. Có một người phụ nữ còn đòi cởi quần áo của em, nhưng một người đàn ông nói cô ta đừng gây sự nữa, cô ta mới thôi.”

“…” Trương Lực Cần nghe Chấn Văn kể lại, trái tim như bị ai bóp nghẹt.

Đang nói Chấn Văn phát hiện Trương Lực Cần chảy nước mắt, im lặng nhìn mình, vội dừng lại hỏi: “Anh sao thế?”

“Chấn Văn, anh không bảo vệ tốt cho em, xin lỗi em, Chấn Văn, xin lỗi em.” Trương Lực Cần áp đầu lên tay Chấn Văn, bờ vai run rẩy, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay cậu.

“Anh nhắc lại chuyện này nhiều quá rồi đấy. Còn toàn là nói nhảm, ai nói anh phải bảo vệ em? Em nhận anh là anh trai không phải vì để anh bảo vệ em. Hơn nữa em bị bắt cóc cũng đâu phải tại anh.”

“Là tại anh. Nếu không phải anh ra mặt chọc tên Hùng Hán Lương kia, sao anh ta lại nghĩ đến chuyện bắt em? Nếu không phải anh và em cãi nhau, để em phải về nhà một mình, sao anh ta lại có thể dễ dàng bắt em đi như vậy?” Trương Lực Cần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của Chấn Văn, không ngừng nhận trách nhiệm về mình.

“Hùng Hán Lương nào? Sao lại liên quan đến anh ta? Là anh ta tìm người làm sao?”

“Ừ, anh ta nói anh ta chỉ nhờ đám người kia đánh em một trận thôi. Nhưng không ngờ đám người kia nghiện thuốc phiện, nên muốn dùng em để tống tiền. Chú cảnh sát nói lời của anh ta có độ tin cậy cao, bởi vì lúc nghe tin em bị bắt cóc, lại còn bị tống tiền, Hùng Hán Lương đã sợ đến phát khóc.”

“Sau đó thì sao? Mọi người làm cách nào tìm được em?”

“Cảnh sát rất lợi hại, bọn họ tìm được em trước. Bọn anh thì bắt được ba người.”

“Anh cũng đi bắt người hả? Cảnh sát cho anh đi theo sao?” Vương Chấn Văn sùng bái nhìn anh.

“Không có, là bọn họ để anh đi đưa tiền chuộc.”

“Anh ngốc muốn chết, để anh đi anh liền đi luôn hả? Lỡ như anh cũng bị bắt thì sao?”

“Dù vậy anh cũng muốn đi. Bọn bắt cóc nói phải là anh đi bọn chúng mới chịu thả người. Anh còn nghe tiếng bọn chúng đánh em. Đám người hút thuốc phiện đó, cảnh sát nói chuyện gì bọn chúng cũng có thể làm.”

“Anh, anh đối với em thật tốt.”

“Nếu anh đối tốt với em, em đã không bị thế này.”

“Vậy thì anh đối với em tốt hơn đi.”

“Ừ.”

Thời gian Vương Chấn Văn ở trong bệnh viện, Trương Lực Cần luôn ở cùng cậu, cũng không lên lớp. Một, hai ngày thì không sao, thời gian dài cả Vương Tuần Dương và Trần Cẩn đều không đồng ý.

“Lực Cần, con đã nhiều ngày không lên lớp, Chấn Văn ở đây có mẹ rồi, con về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu đi học lại.” Trần Cẩn nhân lúc ra ngoài lấy nước khuyên bảo anh.

“Buổi tối Chấn Văn hay gặp ác mộng, con nắm tay em ấy, em ấy mới có thể ngủ ngon.”

“Mẹ cũng có thể nắm tay thằng bé, con không cần lo lắng.”

“Nhưng mà mẹ, vấn đề là, không nắm tay em ấy con cũng không ngủ được, không ngủ được sẽ không có tinh thần, không có tinh thần ngồi học cũng không vào. Mẹ đừng lo lắng, con tự biết cách sắp xếp.”

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại vô cùng kiên định của con trai, Trần Cẩn hết cách.

“Dù con có chăm sóc em, cũng không thể để bản thân mệt mỏi. Con đang tuổi lớn, huống chi nếu bị bệnh thì làm sao chăm sóc được cho Chấn Văn?”

“Con biết rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để bản thân mệt mỏi.”

Anh nói được làm được, chưa tới mấy ngày, cả sắc mặt và tinh thần của anh đều tốt hơn rất nhiều.

Trương Lực Cần chăm sóc Chấn Văn so với mẹ của mình còn thận trọng hơn. Toàn một hai mươi tư tiếng đồng hồ đều ở bên Chấn Văn. Trong sự che chở, chăm sóc như vậy, tinh thần Chấn Văn khá hơn rất nhiều. Lúc thời tiết tốt, Trương Lực Cần sẽ đưa cậu ra ngoài phơi nắng, đọc sách cho cậu nghe, xem bộ phim mà cả hai cùng thích, thỉnh thoảng tranh luận với nhau.

Có anh ở bên, Chấn Văn càng ngày càng thả lỏng, cười nhiều hơn.

Sau khi xuất viện, mười ngày đầu, Trương Lực Cần đều ở phòng cậu, buổi tối vẫn nắm tay cậu cùng ngủ. Mãi cho đến khi Chấn Văn không gặp ác mộng nữa, Trương Lực Cần mới về phòng mình. Vương Chấn Văn đương nhiên không vui, nhưng cũng không muốn mỗi đêm anh không thể ngủ ngon, nên đành nuốt lời kháng nghị trở vào.

Sau khi Trương Lực Cần trở lại trường học, mỗi ngày đều tan học sớm. Về đến nhà liền bổ túc cho Chấn Văn. Anh giảng bài vô cùng dễ hiểu, còn sinh động hơn cả giáo viên. Chấn Văn nói đùa sau này anh có thể làm gia sư, những bài đã học qua một năm lại có thể nhớ rõ như vậy. Trương Lực Cần chỉ cười, không nói.