Trở về lớp sau trốn tiết, hiệu suất học tập của Chấn Văn tăng lên rõ rệt, ngoại trừ có đôi khi cậu thừ người cười ngây ngô.
Lúc tan học, tâm trạng của Chấn Văn rất tốt, thấy Hạ Vũ Hào bên cạnh vội vã thu dọn sách vở cũng không trêu chọc cậu ta như mọi lần, làm Hạ Vũ Hào trước lúc ra cửa còn phải quay đầu nhìn cậu.
“Cậu không muốn nói gì sao?” Hạ Vũ Hào hỏi Chấn Văn.
“Không, gửi lời hỏi thăm của mình đến bạn trai cậu nhé.”
Hạ Vũ Hào nhíu mày.
“Thôi.” Không thèm để ý đến cậu nữa, cậu ta xoay người chạy ra ngoài.
Chấn Văn lắc đầu, bội phục Hạ Vũ Hào, trời nóng như vậy còn chạy đi gặp Khâu Tử Hiên.
Cậu vừa thong thả thu dọn sách vở vừa ngâm nga hát. Chấn Võ chờ cậu một lát, rồi ra tay sắp xếp giúp cậu: “Em chậm chạp quá!”
“Anh ở đây, em vội vàng làm gì?”
“Không nhanh lên sẽ lỡ tàu điện ngầm, phải đợi chuyến sau đấy.”
“Vậy thì chúng ta tìm một chỗ ngồi đợi là được mà.”
Chấn Võ híp mắt nhìn Chấn Văn, hai tay chống bàn, ghé sát mặt Chấn Văn, hỏi: “Em đang muốn hẹn hò với anh sao?”
Chấn Văn cũng ghé tới gần, mũi hai người suýt chạm nhau: “Cứ coi như vậy đi. Thế nào? Anh hẹn hò với em chứ?”
Chấn Võ gật đầu: “Được.”
Nói xong, chóp mũi quệt qua chóp mũi cậu, nụ cười càng sâu.
Chấn Văn nhìn quanh, thấy bạn bè đã về hết rồi, ghé tới hôn lên môi Chấn Võ.
“Anh cười thật đẹp.” Chấn Văn tỏ vẻ thèm thuồng nhìn anh.
Chấn Võ mím môi, muốn giả bộ như không thèm để ý, nhưng thất bại, không giấu được nụ cười. Anh cầm cặp sách của Chấn Văn, kéo tay cậu, đi ra khỏi lớp học.
Vừa ra cửa thì bắt gặp Tằng Chính Phàm đang đi trên hành lang, ngó nghiêng kiểm tra các lớp học. Chấn Văn vội hất tay Chấn Võ ra, hai người liếc nhau, miễn cưỡng đi tới, bởi vì giám đốc đang đứng ở đầu bậc thang.
Tằng Chính Phàm nhìn hai người, môi mím chặt, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào trong phòng học bên cạnh.
Lúc Chấn Văn, Chấn Võ đi tới, chào giám đốc, chuẩn bị chạy xuống cầu thang, Tằng Chính Phàm mới lên tiếng: “Hôm nay không bắt được, nhưng tôi biết chính là hai cậu. Tôi cảnh cáo các cậu, trường học có nội quy của trường học, đừng có để tôi bắt quả tang các cậu phạm quy.”
Hai người đành dừng bước, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình. Lúc này đương nhiên không ai dám lên tiếng, vì có nói gì cũng là sai. Chờ Tằng Chính Phàm nói xong, hai người vội cúi đầu chào lần nữa, rồi chạy ào xuống cầu thang.
Ra khỏi cổng trường, Chấn Văn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn trường học trống vắng: “Ông ta lúc nào cũng như thế hả?”
“Có lẽ vậy. Ông ấy đã nói như vậy, lần sau chúng ta nên cẩn thận hơn.”
“Còn có lần sau? Chấn Võ, bây giờ em thật nghi ngờ anh có đúng là con nhà người ta trong truyền thuyết không đó?”
“Anh có nói anh là con nhà người ta sao?”
“Nhưng biểu hiện của anh giống như con nhà người ta vậy. Hay đây mới đúng là anh?”
“Thật ra trước giờ anh luôn muốn thử làm mấy chuyện như là trốn tiết, đánh nhau.”
“Giờ anh được như ý, đã đánh nhau, cũng đã trốn tiết. Anh còn muốn làm gì khác nữa không?”
“Bây giờ anh chưa nghĩ ra. Em nghĩ giúp anh xem?” Chấn Võ đưa tay lên che ánh mặt trời chói mắt lại, nhìn quanh tìm kiếm nơi hai người có thể hẹn hò.
Sau khi quét một vòng, tầm mắt chợt dừng lại ở một góc.
Dưới tán cây góc bên phải cổng trường, một cậu bé đeo kính đang dựa người lên thân cây, dáng vẻ như là đang cúi đầu xem điện thoại, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng liếc trộm qua phía này đã làm bại lộ ý đồ của cậu ta.
Chấn Võ thả tay xuống, ôm vai Chấn Văn, đi về phía bên trái.
“Đi đâu thế?” Chấn Văn ngước đầu hỏi Chấn Võ.
Đi hai bước, Chấn Võ ngừng lại, nhẹ cắn môi, cúi đầu nhìn Chấn Văn: “Chấn Văn, hình như là người hâm mộ ở phía sau.”
“Người hâm mộ nào?” Chấn Văn tìm kiếm trong trí nhớ, đột nhiên hai mắt trợn lớn, nhìn Chấn Võ. “Nam sinh trông giống con gà kia á?”
Chấn Võ bật cười: “Em… em miêu tả rất chuẩn.”
Chấn Văn định quay đầu nhìn, nhưng Chấn Võ cản lại, không cho cậu làm vậy, hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Nhìn xem thế nào. Lần trước em chưa thấy rõ mặt cậu ta.”
“Em sẽ không qua đó nhìn người ta đấy chứ?”
“Không đi thì bay qua đó chắc?”
Chấn Võ véo mũi cậu, nói: “Chúng ta coi cậu ta không tồn tại không được sao?”
“Nếu em không biết thì đương nhiên là được, nhưng đã biết rồi thì tò mò lắm. Hơn nữa cậu ta ở đây, cũng nên tới chào hỏi cho đàng hoàng chứ?”
“Thế nào là chào hỏi đàng hoàng?”
“Anh cứ để em.”
“Cũng được. Nhưng em nói chuyện khách sáo một chút nha.”
“Được rồi mà. Em đâu phải người hở tý là động chân động tay.”
Chấn Văn xoay người, nam sinh kia đang nhìn theo hai cậu, thấy Chấn Văn nhìn mình thì vội cúi đầu xem điện thoại.
Chấn Văn bước đến tán cây, một tay chống lên thân cây, một tay giật điện thoại của nam sinh nọ.
Tay nam sinh kia đã trống không, nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế như đang cầm điện thoại, đứng bất động tại chỗ, cũng không ngẩng đầu lên, như thể bị đóng băng.
Chấn Văn xoay điện thoại trong tay, hỏi: “Cậu tên gì? Đứng đây làm gì?”
Lúc này nam sinh nọ mới chậm rãi thả tay xuống, hai tay vặn xoắn vào nhau, mắt vẫn nhìn chân, lắp bắp đáp: “Tôi đi ngang qua chỗ này, dừng lại hóng mát.”
“Cậu muốn gạt ai thế? Nếu không nói thật, có tin tôi đánh cậu không hả?” Chấn Văn học giọng điệu uy hiếp của Hạ Vũ Hào, nhẹ gõ điện thoại trong tay lên đầu cậu ta.
Nam sinh nọ rụt người lại, không nói gì nữa.
Chấn Văn dùng điện thoại di động đẩy cằm cậu ta để cậu ta ngẩng đầu lên, rồi ngắm nghía.
Dưới cặp mắt kính gọng đen là một đôi mắt long lanh, hàng mi cong dài chớp chớp nhìn có vẻ đáng thương. Ngoại trừ đôi mắt này, cái mũi khuôn miệng đều bình thường, trên mặt còn có rất nhiều mụn và vết thâm, trông vô cùng thê thảm.
“Tôi… tôi nói thật. Hôm nay tôi tình cờ đi qua chỗ này, thấy tên trường này rất quen, cho nên dừng lại nghỉ ngơi một lát. Không ngờ lại nhìn thấy anh Vương… Vương Chấn Võ. Tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, cho nên mới nhìn sang mấy lần. Thật đấy!”
“Tại sao cậu lại ngưỡng mộ anh ấy?”
“Anh ấy đánh bóng chuyền rất giỏi.”
“Vậy lẽ nào cậu không biết Hạ Vũ Hào học cùng lớp với chúng tôi? Cậu ấy đánh bóng cũng rất giỏi.
“Anh ấy cười rất dịu dàng.”
“Ôi mẹ ơi, cậu cũng rất có mắt nhìn nha. Còn gì nữa không? Ngoại trừ ngưỡng mộ ra thì không còn gì khác nữa chứ?”
“Không có, không có. Thật đấy!”
“Vậy thì tốt. Tôi nói cho cậu biết, từ trong ra ngoài anh ấy đều thuộc về tôi rồi.”
Nam sinh trợn tròn hai mắt kinh ngạc nhìn Chấn Văn: “Anh ấy không phải anh trai của cậu sao?”
“Cậu còn biết cả chuyện này?” Nói cậu ta không có mục đích gì, đánh chết Chấn Văn cũng không tin.
“À… Ngày đó… Ở trận đấu, tôi đã hỏi người khác.” Cậu bé vội tránh mắt, nhìn xuống chân mình.
“Cậu hỏi chưa đúng người rồi. Nếu cậu hỏi chị Tiểu Tiểu thì sẽ biết, chúng tôi là cặp đôi anh em tái hôn trong truyền thuyết.”
“À, vậy… cũng tốt.” Nam sinh càng nói càng nhỏ.
“Không dông dài với cậu nữa. Lát nữa cậu định làm gì?”
“Hả? Tôi… tôi về nhà.”
“Nhà của cậu ở đâu?”
“Cậu hỏi làm gì?”
“Không làm gì cả, tôi chỉ muốn xác định lát nữa cậu sẽ không đi theo chúng tôi thôi.”
“Không, không đâu.”
“Còn nữa, nếu cậu lại xuất hiện, tôi sẽ cho cậu biết tay. Lần sau tôi sẽ không nói chuyện dễ dãi thế này nữa đâu.”
Nam sinh nọ đưa mắt nhìn Chấn Văn, ngẩn người mấy giây rồi nhẹ gật đầu, nói: “Được.”
Chấn Văn trả điện thoại cho cậu ta, cậu ta rón rén nhận, rồi xoay người chạy vội đi.
Chấn Võ vẫn đứng cách đó không xa, thấy Chấn Văn đi lại chỗ mình, vẻ mặt cậu trông rất khó chịu.
“Sao vậy? Cậu ta chọc giận em à?” Chấn Võ cười, nhẹ vỗ mặt Chấn Văn.
Chấn Văn nhìn nụ cười của Chấn Võ.
Nụ cười của Chấn Võ rất dịu dàng, ngay từ ngày đầu tiên gặp Chấn Võ, cậu đã thấy như vậy rồi. Đây là nụ cười chân thành xuất phát từ trong lòng, giống như ánh mặt trời, có thể xua đuổi muộn phiền trong lòng người.
“Không. Chúng ta đi đâu đây?”
“Bên kia có quán nước, chúng ta qua đó ngồi một lát.”
Chấn Văn không đáp, bước thẳng đến mép đường, chờ đèn tín hiệu.
Chấn Võ đuổi theo, kéo tay cậu, cùng chờ đèn tín hiệu.
Hai người vào quán nước. Bây giờ là giờ tan học, trong này có rất nhiều học sinh, đa phần là đang ngồi chờ tàu điện ngầm, hoặc có lẽ giống như bọn họ, tan học thì hẹn hò. Mãi mới tìm được một vị trí gần bên trong, sau khi Chấn Võ đi gọi đồ uống quay lại, thấy Chấn Văn đang rướn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em nhìn gì thế?” Chấn Võ bưng hai ly nước trái cây, đưa cho Chấn Văn ly nước dưa hấu, rồi tự nhấp một ngụm nước ép ổi, ngồi xuống, nhìn theo tầm mắt của Chấn Văn.
“Em xem cậu ta có theo tới đây hay không.”
“Chấn Văn, em quên giao ước của chúng ta rồi sao? Có chuyện gì không vui thì phải nói ra.”
Chấn Văn nhìn chằm chằm ly nước của mình, hậm hực nói: “Em cảm thấy nếu nói ra thì em sẽ là người hẹp hòi.”
“Nhưng em đang không vui. Nói ra xem nào, biết đâu anh không cho là như vậy.”
Chấn Văn quấy ly nước, nói: “Hình như tên kia thích anh.”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, đột nhiên bật cười: “Sao em biết?”
“Ánh mắt, cử chỉ của cậu ta lúc nói chuyện đều cho thấy như vậy, sao em lại không biết?”
“Dù đúng là vậy, nhưng anh không thích cậu ta là được, sao em lại tức giận?”
Chấn Văn nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ: “Nhưng em không thích người khác thích anh.”
“Vậy em nói xem anh phải làm sao để người khác không thích anh nữa? Hay là thế này?” Chấn Võ đưa hai tay lên che mặt, giọng nói ồm ồm: “Từ nay về sau mỗi lúc ra đường anh sẽ làm thế này.”
Chấn Văn bị chọc cười, kéo tay Chấn Võ xuống: “Vậy thì ai cầm cặp sách giúp em?”
“Cũng phải, vậy thì đeo mặt nạ, em thấy có được không?”
“Cũng không cần. Nhưng về sau anh đừng có cười với người khác nữa được không?” Chấn Văn nói xong cũng cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá đáng. Thật ra Chấn Võ rất thích cười, đối với người nào cũng cười vui vẻ thật lòng. Không cho anh ấy cười, chẳng phải là không cho anh ấy vui vẻ hay sao?
Chấn Võ nghiêm túc suy nghĩ: “Anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà hơi khó đó nha.”
“Em biết. Cho nên em mới buồn bực. Anh có biết không, vừa rồi tên kia nói anh cười rất dịu dàng. Em đoán cậu ta đã bị nụ cười của anh mê hoặc rồi.”
Chấn Võ uống một ngụm đồ uống, trầm mặc không nói gì.
“Anh sao vậy? Giận à?”
“Không phải. Thật ra ngày đó nhìn thấy cậu bạn kia, cảm xúc đầu tiên của anh như là nhìn thấy mình vậy.”
“Nhìn thấy mình? Anh và cậu ta hoàn toàn khác nhau mà.”
“Ý anh là, cậu ta rất giống anh lúc còn nhỏ. Hơn nữa nếu anh đoán không nhầm, có lẽ cậu ta thường bị bắt nạt, cho nên mới có dáng vẻ nơm nớp lo sợ như thế.”
“Lúc nhỏ anh thường bị bắt nạt sao?”
“Đúng vậy. Nếu không em nghĩ tại sao mẹ phải ăn mặc tiết kiệm cũng cho anh học Taekwondo? Như vậy ít nhất lúc bị bắt nạt, anh có thể tự bảo vệ mình.”
“…” Chấn Văn kéo tay Chấn Võ, nhẹ nhàng xoa, vẻ mặt thương xót.
Chấn Võ an ủi Chấn Văn: “Được rồi, đây là chuyện đã qua rồi.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Chấn Võ, nghĩ đến trước kia anh cũng có dáng vẻ giống nam sinh kia, cảm thấy xót xa: “Chấn Võ, nếu như em biết anh sớm hơn thì tốt biết bao.”
“Tại sao?”
“Như vậy ít nhất em có thể chạy trốn cùng anh.”
Chấn Võ suýt bị sặc nước, hai người không hẹn mà cùng nhớ lại chuyện chạy trốn Tằng Chính Phàm hôm nay, đều bật cười!
o0o Hết chương 76 o0o