Lần thứ hai nghe thấy có người nói với mình những lời khinh miệt, thậm chí là chửi bới, vẻ mặt Chấn Văn chợt nghiêm lại, lập tức quay đầu nhìn Chấn Võ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt nhau sự lo lắng, không phải là vì những lời kia, mà là lo lắng những lời đó sẽ làm tổn thương đối phương.
Sau khi thấy được sự lo lắng cho nhau, hai người nhìn nhau cười, nắm tay không những không buông, mà còn nắm càng chặt.
Chấn Văn cười xấu xa, trong mắt hiện vẻ tinh ranh.
Cậu xoay người nhìn, người vừa nói là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, lưng hùm vai gấu, tóc phần trên vót nhọn, phần dưới cạo ngắn, trông giống như một viên đạn. Khuôn mặt đầy đặn, phối hợp với đôi mắt bị thịt dồn cho híp tịt lại. Lúc này đôi mắt kia đang nhìn hai anh em, khóe miệng lộ nụ cười khinh bỉ.
Chấn Văn khoa trương mà nhìn xung quanh, hai mắt mở to, vô tội nhìn sang Chấn Võ hỏi: “Anh, anh trai kia đang nói chúng ta hả?”
Chấn Võ phối hợp xoa đầu Chấn Văn, hơi cúi đầu, nhìn vào mắt Chấn Văn: “Không phải đâu, em trai, anh đó đâu vô vị như thế đâu.”
Chấn Văn hạ giọng, vừa đủ để mấy người đứng gần nghe thấy: “Anh, anh trai kia trông dữ dằn quá, hay là chúng ta về nhà đi.”
Những người đang xếp hàng ở đó nghe vậy cũng dò xét mà nhìn người đàn ông cường tráng kia, còn thận trọng mà kéo con nhỏ dẫn theo sát mình hơn.
Chấn Võ lập tức đáp lại: “Em trai, đừng sợ, anh thấy anh đó không phải người xấu đâu.” Lúc nói mấy lời cuối còn dùng ánh mắt sợ sệt mà liếc người đàn ông kia.
Bị nói như vậy, người đàn ông lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mà Chấn Văn, Chấn Võ, một tuấn tú trong sáng, một dịu dàng ổn trọng đứng trước mặt một người đàn ông tướng tá dữ dẵn chẳng khác nào dê trước miệng sói, lập tức nhận lại sự thương cảm của những người xung quanh.
Người nọ mất tự nhiên mà thu nụ cười giễu cợt của mình lại, nhìn hai người chẳng có điểm nào giống nhau: “Hai đứa là anh em?”
“Vâng.” Chấn Văn sợ sệt đáp.
“Chúng em nhìn không giống nhau bởi vì em giống mẹ, còn em ấy giống ba.” Chấn Võ ôm bờ vai Chấn Văn, Chấn Văn thuận thế tựa đầu lên vai Chấn Võ.
“Tính cách em trai em hướng nội, không dễ gì mới khuyên được em ấy đi xem phim, anh trai à, anh đừng làm em ấy sợ.”
“Xin lỗi, ha ha, vừa rồi anh đây chỉ nói thế mà thôi. Thực ra đồng tính cũng không có gì đúng không? Ha ha ha.” Người đàn ông nhìn đám người xung quanh đang quăng ánh mắt hoài nghi tới, cười hai tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Chấn Văn vùi đầu trên vai Chấn Võ, thân thể khẽ run rẩy. Chấn Võ nhẹ nhàng vỗ lưng Chấn Văn, như là đang an ủi cậu, lại thì thầm bên tai: “Được rồi, xong rồi, đừng cười nữa.”
Người đàn ông kia thấy Chấn Văn run rẩy, áy náy nói: “Em trai, anh không phải người xấu, em đừng sợ. Hay là để anh đứng cách xa em một chút nhé.” Người đàn ông nhìn phía sau, thấy hàng người phía sau rất dài, cuối cùng đành cắn răng, rời khỏi vị trí đã sắp đến cửa soát vé, đứng xuống cuối hàng.
Chấn Văn ngừng run, đứng thẳng người, lau nước ở khóe mắt, thật giống như cậu bé trai hướng nội bị dọa cho phát khóc.
Chỉ có Chấn Võ biết, cậu là cười ra nước mắt.
Khi bộ phim kết thúc đã là giữa trưa, Chấn Văn xoa bụng đói.
“Bữa trưa muốn ăn gì?”
“Bò bít tết, lần trước ăn rất ngon.”
Chấn Võ nhìn phương hướng, kéo Chấn Văn tới quán bít tết.
Hôm nay thời tiết rất nóng bức, Chấn Võ tìm cách dẫn Chấn Văn đi lối có mái che, cho nên con đường xa hơn bình thường.
Đến quán bít tết, trong tay Chấn Văn ngoại trừ cành hoa hồng đã hơi héo, còn có thêm một chiếc kẹo ăn gần hết.
Cùng mấy người khác vào thang máy, Chấn Văn ăn sạch miếng cuối cùng, còn chưa thỏa mãn mà liếm môi.
Đến tầng mười chín, người trong thang máy lục tục đi ra, chỉ còn mỗi Chấn Văn, Chấn Võ.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Chấn Võ ghé người tới, nhìn gương mặt còn dính vụn kẹo của Chấn Văn: “Xem em ăn này, dính cả lên mặt rồi.” Nói xong đưa tay xoa môi Chấn Văn, thả vụn kẹo kia vào miệng mình.
Chấn Văn chăm chú nhìn theo động tác của Chấn Võ, híp mắt hỏi: “Không phải anh không thích ngọt sao? Giờ lại muốn ăn hả?”
“Đúng là anh không thích, nhưng đôi khi nếm một chút cũng được mà.”
“Lần này không đủ.” Chấn Văn hơi nghiêng đầu nhìn Chấn Võ, lại nhìn thang máy, đã đến tầng hai mươi.
Chấn Võ khẽ cười, dán môi lên môi Chấn Văn, Chấn Văn nhẹ nhàng đáp trả, rồi vội lui lại, thang máy đã đến tầng hai mươi lăm.
“Sao? Có phải rất ngọt không?”
Chấn Võ liếm môi mình, trầm ngâm: “Cũng được, không quá ngọt.”
Thang máy đến tầng ba mươi, Chấn Võ lại ghé tới, lần này từ môi đến đầu lưỡi, chiếm lấy vị ngọt giữa răng môi Chấn Văn.
Thang máy dừng ở tầng bốn mươi lăm, Chấn Văn đỏ mặt, cúi đầu, cười nhẹ mà đi ra khỏi thang máy, đi theo sau Chấn Võ vẫn đang khẽ liếm môi.
Suốt buổi chiều hôm đó, Chấn Văn như chìm trong hũ mật. Chấn Võ hết lòng che chở cho cậu, nhưng che chở này hoàn toàn không giống như che chở của anh trai đối với em trai. Hôm nay Chấn Võ giống như một người bạn trai ga lăng, che chở chăm sóc cho người yêu mình.
Đi dạo chơi cả một ngày, đến chín giờ tối, hai người tuy mệt mỏi nhưng đầy thỏa mãn mà rời chợ đêm, ngồi trên xe buýt trở về nhà.
Trên xe không nhiều người, phần lớn đều ngồi ở gần cửa phía trước. Chấn Văn, Chấn Võ ngồi ở phía sau, sau lưng bọn họ chỉ có một người đang nhắm mắt, có vẻ như đã ngủ say.
Chấn Văn quay đầu nhìn, xác nhận đúng là người kia đang nhắm mắt, lúc này mới tựa đầu lên vai Chấn Võ.
Chấn Võ vòng tay ôm lấy bờ vai Chấn Văn, cố gắng giữ thân thể thẳng tắp, để Chấn Văn dựa được thoải mái.
Mặc dù người mệt chân đau, mắt cay xè vì buồn ngủ, nhưng cậu lại không nỡ nhắm mắt.
“Hôm nay em vui chứ?”
“Vui, nhưng có vẻ như hôm nay anh giở hết chiêu trò ra rồi, ngày mai anh sẽ làm gì?”
“Ngày mai đương nhiên là vẫn còn. Nếu như em thích đi chơi thì sẽ đi chơi nữa, thế nào?”
“Được thôi! Đều là đi chơi, vậy thì ngày mai chúng ta sẽ đi dã ngoại. Đi đến đâu, chơi ở đó. Thật ra chỉ cần đi cùng anh, ở đâu cũng được.” Chấn Văn ngáp một cái, nhìn xe buýt mỗi lúc càng gần nhà.
Chấn Văn đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng lên, kéo Chấn Võ đi tới cửa.
“Em làm gì vậy? Chưa tới điểm chúng ta xuống đâu.”
“Không còn xa nữa, chúng ta đi bộ về đi?”
“Em chắc chứ? Nhìn em có vẻ rất mệt rồi.”
“Không mệt, em muốn đi bộ về nhà.”
“Còn rất nhiều ngày mà, để ngày khác hãy đi bộ.”
“Đúng vậy, còn rất nhiều ngày, cũng có rất nhiều việc muốn làm, biết đâu ngày mai sẽ không có thời gian làm việc này nữa. Chỉ có mấy trạm thôi mà.”
Chấn Võ bất đắc dĩ thỏa hiệp, đeo ba lô lên lưng. Ba lô này mua ở chợ đêm, bên trong toàn là những thứ đồ kỳ lạ.
Hai người đến trạm xuống xe, đi theo hướng về nhà.
Mà người ngồi phía sau bọn họ, ngay một giây trước khi cửa xe đóng lại cũng xuống theo, lấy điện thoại di động ra bấm một số.
Tối hôm nay dường như gió mát hơn thường ngày, dự báo thời tiết nói hai ngày tới có thể sẽ có bão, dù thế nhưng ban ngày vẫn rất oi bức.
Chơi suốt cả một ngày, màu da của hai người như đều sạm đi.
Trước kia vẫn luôn ở trong nhà, ngoại trừ đến trường tan học, đi xem phim, đi mua đồ, thì rất ít khi ra ngoài. Giống như hôm nay, hai người nắm tay nhau, lặng lẽ bước chậm, là lần đầu tiên.
Xe chạy qua đường không nhiều, không vội vã, nóng nảy như khi trời sáng. Trên đường có mấy người túm năm tụm ba, có người đi vội, có người chậm rãi bước như bọn cậu, có lẽ đến lúc này bọn họ cũng thấy mệt mỏi như bọn cậu rồi.
Đi qua hai trạm, còn hai trạm nữa là đến nhà, Chấn Văn hỏi Chấn Võ: “Chấn Võ, người chúng ta gặp hôm nay có lẽ là giữa đám đông nên dễ bỏ qua, có phải là sau này chúng ta sẽ còn gặp phải những người dữ dằn hơn?”
“Ừ, có thể, em sợ sao?”
“Rốt cuộc em đã hiểu lời ba nói là có ý gì rồi. Có lẽ chúng ta thật sự cần phải biến mình thành người khiến người khác không thể khinh thường mới có thể chặn miệng, che mắt họ.”
“Chặn miệng, che mắt cũng không thể thay đổi được gì, không bằng chúng ta tự thay đổi mình, khiến bản thân đủ mạnh.”
Lắc lắc nắm tay của Chấn Võ, Chấn Văn nhìn sườn mặt của anh, không nhịn được mà ghé tới, hôn một cái. “Có anh bên cạnh, em không sợ gì cả.”
“Dù anh không ở bên cạnh, em cũng đừng sợ hãi. Mọi chuyện rồi sẽ thay đổi, bây giờ không phải đã tốt hơn nhiều rồi sao? Có lẽ hai năm sau, suy nghĩ của những người đó sẽ thay đổi thì sao?”
Chấn Văn buông tay Chấn Võ ra, bước tới trước hai bước, rồi quay người nhìn Chấn Võ: “Cái gì gọi là anh không ở bên cạnh? Anh không được đi đâu cả, trừ khi anh mang em theo cùng.”
“Được, anh là người hầu của em, được chưa?”
Chấn Văn đột nhiên híp mắt, nhìn sau lưng Chấn Võ, sau đó ghé xuống vai anh: “Chấn Võ, mấy người đi đằng sau có vẻ kỳ quái.”
Chấn Võ dừng bước, không quay đầu lại: “Kỳ quái thế nào?”
“Hình như bọn họ luôn nhìn chúng ta.”
“Em chắc chứ? Không phải họ chỉ thuận đường về nhà?”
“Không giống. Phải làm sao đây, Chấn Võ?”
Chấn Võ nhìn chung quanh, bên đường là rừng cây, không có cửa hàng, cửa hàng gần nhất cách chừng năm trăm mét.
“Chấn Văn, chúng ta chạy đi, nếu như bọn họ là người đi đường bình thường thì sẽ không đuổi theo.”
“Vâng.”
Buông Chấn Văn ra, Chấn Võ kéo tay Chấn Văn, nhanh chân chạy tới phía trước. Bước chân phía sau cũng trở nên dồn dập hơn. Chấn Văn hoảng hốt, những người kia đúng là đi theo bọn cậu.
Chấn Văn không dám quay đầu nhìn lại, Chấn Võ vừa chạy vừa quét mắt nhìn, sau đó tốc độ càng nhanh hơn.
Chấn Văn cảm thấy may mắn thời gian này mình đã rèn luyện, khiến thể lực tốt hơn trước kia rất nhiều. Nhưng dù vậy, sau khi chạy nhanh chừng một nghìn mét, tốc độ của cậu cũng dần chậm lại.
Nơi ở của bọn cậu không phải nơi buôn bán tấp nập, xung quanh mặc dù có cửa hàng nhưng lúc này phần lớn đều đã đóng cửa, chỉ còn những bảng hiệu neon nhấp nháy.
Nơi này cách nhà của bọn cậu còn gần hai trạm nữa, hai người chậm lại, nghe được tiếng bước chân như càng gần hơn.
Chấn Võ nhìn một con ngõ nhỏ, rẽ vào, trong con ngõ là nơi sinh sống. Chấn Võ chạy tới căn nhà có ngọn đèn hắt ra. Lầu một đang khóa cửa, anh nhìn vào gian phòng sáng đèn, ấn chuông cửa.
Tiếng của một người phụ nữ vang lên giữa tiếng chuông: “Ai thế?”
“Chị ơi, chúng em bị người đuổi theo, phiền chị mở cửa cho chúng em trốn nhờ.”
Tiếng chuông cửa dừng lại, ánh đèn cũng tắt.
Mấy người kia đã theo vào ngõ nhỏ, Chấn Võ kéo Chấn Văn tiếp tục chạy sâu vào bên trong. Đến một ngã tư thì quẹo bừa, cứ như vậy mà chạy quanh con ngõ như mê cung.
Đám người phía sau vẫn không chịu bỏ qua.
Chấn Văn đã hết sức, Chấn Võ kéo Chấn Văn trốn vào sau một chiếc xe đỗ ven đường, ra dấu bảo Chấn Văn cố gắng đừng thở ra tiếng.
Chẳng mấy chốc trong ngõ nhỏ vang lên tiếng bước chân, tiếng thở hổn hển cùng tiếng nói với giọng miền nam.
Một người mắng: “Hai thằng nhãi con kia chạy đi đâu rồi?”
“Chạy không được bao xa đâu, chúng ta chia nhau tìm xem.”
“Được, hai đứa chúng mày qua bên kia, chúng tao bên này.”
Rất nhanh, đám người chia làm hai đường, hai người trong số đó chạy tới chỗ này.
Chấn Võ thừa dịp lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của cánh sát. Nhưng khi điện thoại vừa được kết nối thì đã vội cúp. Bởi vì tiếng điện thoại được kết nối đã đánh động hai người đang tìm kiếm kia, bọn họ chậm rãi bước tới nơi Chấn Văn, Chấn Võ đang trốn.
Chấn Võ nhìn quanh thấy không còn đường chạy, đường ra duy nhất đã bị hai người chăn lại. Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Chấn Võ quan sát xung quanh, bẻ một cành cây từ trên lùm hoa bên cạnh đưa cho Chấn Văn, lại bẻ cho mình một cành.
Tiếng lùm hoa rung động giúp hai người kia xác định được phương hướng, họ nhanh chân bước tới.
Chấn Võ gọi điện thoại báo cảnh sát lần nữa, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng đáp: “Trung tâm chỉ huy 110 xin nghe.”
“A lô, chị ơi, có mấy người đang đuổi theo chúng em, bọn họ chặn chúng em lại. Đây là phố Lạc Thiện, em cũng không biết địa chỉ cụ thể. Chị mau tới, bọn họ tìm được chúng em rồi.”
Mấy người kia nghe thấy Chấn Võ báo cảnh sát, chẳng những không chạy đi, mà vẫn tiếp tục lao đến. Chấn Võ đứng chắn phía trước Chấn Văn, nhìn hai người và đồng bọn nghe thấy tiếng động cũng đang chạy tới.
Chấn Võ nhìn bốn người đàn ông trưởng thành, tay nắm chặt cành cây, một tay che chắn Chấn Văn sau lưng, không tự tin một mình có thể đánh lại.
“Tại sao các người lại đi theo chúng tôi?”
“Vì tao thấy chúng mày không vừa mắt. Lũ đồng tính luyến ái dơ bẩn. Chúng tao thấy một đánh một, thấy hai đánh hai.”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, tốt nhất là các người mau rời đi, cảnh sát đến sẽ chạy không kịp đâu.”
“Trước khi cảnh sát đến, chúng tao phải dạy dỗ chúng mày đã.” Nói xong, tên cầm đầu lao đến chỗ Chấn Võ. Chấn Võ vung cành cây đánh lên mặt gã. Gã nghiêng người tránh đi, mà ba người còn lại cũng đồng loạt xông tới. Chấn Võ vung chân dùng sức đá lên chân người đang bổ nhào tới mình, gã nọ ôm chân vừa nhảy lò cò vừa kêu đau.
Sau đó, anh dùng khuỷu tay đánh trúng cằm một người đang xông tới khác. Nhưng người thứ ba đã lẻn được đến chỗ Chấn Văn Chấn Văn đánh loạn cành cây trong tay tới chỗ người kia. Bị cành cây quật trúng, người kia kêu lên, sau đó túm được cành cây trong tay Chấn Văn, giật lấy.
Chấn Võ vội xông tới đá lên bụng người kia. Hai người khác sau một thoáng bị đau lại lao đến, một người trong đó bắt được nắm tay đang đánh xuống đồng bọn của mình, Chấn Võ trở tay, định nương theo tay gã mà dùng sức phản đòn, lại bị một bàn tay khác chặn. Một người ôm lấy Chấn Võ, muốn chế ngự anh.
Chấn Văn gào lên: “Buông anh ấy ra!” Rồi nhảy lên lưng người nọ, dùng sức ôm cổ gã, làm gã không thể không buông tay.
Chấn Võ vung tay đá chân cũng chỉ có thể xem như không bị chế ngự. Chấn Văn ôm chặt tay người kia không chịu buông. Người kia lui về góc tường, dùng sức đụng mạnh.
Chấn Văn bị đụng đến ngực đau buốt, tay buông lỏng, trượt từ trên lưng người kia xuống. Người nọ xoay người, vung tay muốn đánh Chấn Văn, bị Chấn Võ chạy tới đạp lên đùi, ngã nhào xuống đất.
Lại một người khác từ phía sau Chấn Võ xông tới, ôm chặt lấy anh.
Chấn Văn đứng lên, xông tới cắn lên cánh tay người kia, gã kêu rên một tiếng, hai người bên cạnh đồng thời xông tới chế ngự Chấn Văn, Chấn Võ.
Lúc này đầu ngõ nhỏ vẳng đến tiếng còi xe cảnh sát. Bốn người dừng tay, trước khi buông Chấn Văn, Chấn Võ ra còn đấm mỗi người một cái, rồi mới chạy khỏi ngõ nhỏ.
Ở đầu ngõ nhỏ vang lên những tiếng ồn ào, tiếng đánh nhau, tiếng giãy dụa, tiếng kêu gào, sau đó thì yên tĩnh trở lại.
Chấn Văn ôm bụng đi tới bên cạnh Chấn Võ, hai người ngồi dựa vào nhau, nhìn cảnh sát đi tới, lúc này mới bình tĩnh lại.
o0o Hết chương 62 o0o