Văn Võ Song Toàn

Chương 6




Trương Lực Cần đã luyện tập phát bóng được một lúc lâu, bàn tay đã tê rần. Mặc dù anh tới luyện tập từ sớm, nhưng lại liên tiếp phạm sai lầm, huấn luyện viên tức giận phạt anh phát bóng một trăm quả. Chuyện này cũng đúng mong muốn của anh, ít nhất phát bóng có thể giúp anh phát tiết tâm trạng.

Phát xong quả cuối cùng, Trương Lực Cần nhìn sang vị trí Chấn Văn thường ngồi chờ anh, tối nay về nhà giảng hòa thôi. Anh đã suy nghĩ về những lời Chấn Văn nói, anh không quyết đoán cho người ta một câu trả lời dứt khoát, làm người ta hy vọng, mới khiến Chấn Văn có cơ hội nói những lời đó với người ta, cho nên, mọi chuyện đều do anh mà ra cả. Có lẽ Chấn Văn chỉ muốn giúp anh nhận ra điều này. Anh không ngờ mình sẽ vì chuyện này mà nổi nóng với Chấn Văn, thậm chí không rõ tại sao mình lại tức giận đến nói mà không suy nghĩ.

Chuông điện thoại đột nhiên kêu vang cắt ngang suy nghĩ của Trương Lực Cần. Huấn luyện viên tức giận quát: “Trương Lực Cần, tôi đã nói trong thời gian luyện tập phải để điện thoại im lặng cơ mà!”

Trương Lực Cần vội đi lấy điện thoại di động. Bình thường anh vẫn để im lặng, nhưng hôm nay sợ Chấn Văn gọi mà mình lại không nghe thấy cho nên mới để chuông. Nhìn số điện thoại, là mẹ!

Mẹ chưa bao giờ tùy tiện gọi điện thoại cho anh, mẹ biết trong giờ học hay giờ tập luyện anh đều không thể nghe điện thoại. Nhất định là có chuyện quan trọng nên mẹ mới gọi. Trương Lực Cần trốn ra ngoài cửa, tránh tiếng quát của huấn luyện viên, bắt máy.

“Mẹ, có chuyện gì thế ạ?”

“Chấn Văn có ở cùng con không?” Giọng nói ở bên đầu kia điện thoại như run run.

“Không ạ, giờ này chắc em ấy đang ở phòng tự học.”

“Con giúp mẹ đi nhìn xem em con có ở đó không. Nhìn thấy thì lập tức báo cho mẹ. Mau đi đi!”

“Sao thế ạ? Đã xảy ra chuyện gì ạ?”

“Con đừng hỏi, mau đi đi.”

Trương Lực Cần không dám trì hoãn, vội chạy đến lớp học của Chấn Văn. Trong phòng học rất yên tĩnh, từ cửa sổ nhìn vào, chỗ ngồi của Chấn Văn trống không. Em ấy không ở phòng tự học. Trái tim của Trương Lực Cần đột nhiên hoảng loạn.

Đẩy cửa lớp học, cô giáo đang chữa bài tập, anh lễ phép hỏi: “Cô Lý, xin hỏi hôm nay Vương Chấn Văn có lên lớp tự học không ạ?”

Cô Lý vốn hơi bất mãn vì bị quấy rầy, đang định nổi đóa, nhưng thấy là Trương Lực Cần liền trả lời: “Không, tan học em ấy đã xin về. Em ấy không đi cùng em sao?”

“Không ạ, cảm ơn cô.” Ra khỏi phòng học, anh lập tức gọi điện thoại cho mẹ.

Chuông vừa vang lên đã có người bắt máy: “Sao rồi? Chấn Văn có ở đó không?”

“Không có, hôm nay em ấy không lên lớp tự học. Em ấy không về nhà ạ? Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”

Mẹ gần như khóc: “Vừa… vừa rồi có người gọi điện thoại tới, nói Chấn Văn bị bắt cóc rồi. Mẹ tưởng điện thoại lừa đảo cho nên vội gọi con để hỏi. Em con chưa về nhà, gọi điện thoại mãi cũng không có người bắt máy, cuối cùng điện thoại cũng bị tắt. Con tìm quanh trường học, hỏi thăm bạn bè thằng bé xem. Mẹ và ba sẽ báo cảnh sát. Mong rằng đó chỉ là cú điện thoại lừa đảo.”

“Vâng, mẹ đừng lo, chắc em chỉ đi chơi đâu đó thôi. Con sẽ lập tức đi tìm.” Cúp điện thoại, tay Trương Lực Cần run rẩy không ngừng, hoảng hốt đến không suy nghĩ được chuyện gì nữa. Bạn bè của Chấn Văn? Bạn bè của Chấn Văn có những ai?

Đúng rồi, Hạ Lễ! Anh nhìn vào lớp học, không thấy Hạ Lễ, có lẽ em ấy đi cùng Hạ Lễ.

Anh bấm số của Hạ Lễ.

“A lô?” Đầu bên kia điện thoại rất ồn, Hạ Lễ như đang hét vào trong điện thoại.

“Chấn Văn có ở chỗ cậu không?”

“Không có, tôi đi hẹn hò, dẫn theo cậu ấy làm gì? Cậu ấy không đi tìm anh sao? Lúc đi tôi thấy cậu ấy lên lầu mà.”

“Không có. Tôi biết rồi.”

Anh bấm số của Chấn Văn, điện thoại tắt máy.

Lẽ nào Chấn Văn vẫn còn giận anh, không muốn nói chuyện với anh nên tắt máy? Nhưng rõ ràng là em ấy đã đi tìm anh, chứng tỏ em ấy không còn giận anh nữa, muốn đến giảng hòa. Vậy sao em ấy lại tắt máy? Anh suy đoán tất cả các khả năng, lại không dám nghĩ tới khả năng đáng sợ nhất kia.

Anh chạy ra ngoài khu phòng học, lúc này sắc trời đã tối, anh đến những nơi hai anh em thường chơi trốn tìm, nhưng đều không có một bóng người. Anh chạy ra cổng trường, bác bảo vệ vừa ăn tối xong, đang đứng trước cổng xỉa răng.

“Bác ơi, cho cháu hỏi, bác có thấy bạn học Vương Chấn Văn lớp hai năm nhất ra đây không ạ?” Trương Lực Cần hoảng hốt đến nói cũng không mạch lạc.

“Vương Chấn Văn? Thằng bé có đi ra, bác còn hỏi thằng bé sao không lên lớp tự học, nó lại chẳng thèm để ý đến bác. Mấy đứa nhỏ bây giờ không có chút lễ phép nào cả.”

“Vậy bác có biết em ấy đi đâu không? Có lên xe không?”

“Không, bác thấy nó đứng ở vỉa hè như muốn bắt xe, bác đi vào rót ly nước, lúc ra đã không thấy người đâu nữa, có lẽ là bắt được xe rồi.”

“Cảm ơn bác.” Trương Lực Cần nhìn con đường trước cổng trường, nhìn dòng người đi lại dưới ánh đèn đường, lại không hề thấy dáng người anh muốn tìm.

Thấy tấm biển ghi có camera giám sát 24/24, anh đột nhiên nhớ ra camera gắn trên cổng trường.

“Bác ơi, cháu có thể xem camera này ở đâu được ạ?”

“Camera? Cậu tìm bạn lại đòi xem cả camera? Cậu nghĩ cậu là cảnh sát chắc?”

Cố ngăn nước mắt chực trào ra, Trương Lực Cần nức nở: “Bác ơi, có thể em cháu bị người ta bắt cóc rồi. Mẹ cháu nhận được điện thoại, hiện giờ cả nhà đều đang vội đi tìm em ấy. Cháu chỉ muốn nhìn xem có phải em ấy đã bắt được taxi đi về nhà rồi không thôi. Cháu xin bác, bác cho cháu biết, làm thế nào cháu mới có thể xem được camera ở đây.”

Bác bảo vệ nghe thế vội đẩy ghế: “Ai da, sao cháu không nói sớm. Để bác gọi điện hỏi đội an ninh xem bọn họ có trực ban không.” Bác bảo vệ nói xong liền đi gọi điện thoại, hỏi ra được có người đang trực ban. Trương Lực Cần vội chạy tới phòng an ninh, trước cả khi bác bảo vệ cúp điện thoại.

Đến khi nhìn thấy hình ảnh trong camera, hy vọng cuối cùng của Trương Lực Cần cũng theo đó mà tan biến. Hình ảnh trong camera cho thấy rõ ràng Chấn Văn bị mấy người chụp túi lên đầu rồi kéo lên xe. Điện thoại di động của cậu rơi xuống đường, đoán chừng đã bị người qua đường nhặt mất.

Bảo vệ trực ban lập tức báo cáo Ban giám hiệu, báo cảnh sát, còn nhờ một giáo viên đưa Trường Lực Cần về nhà.

Trương Lực Cần không biết mình lên xe thế nào, không biết mình về đến nhà ra sao, trong đầu anh chỉ có những suy nghĩ đáng sợ. Nhất định là Chấn Văn đang rất hoảng sợ. Không biết em ấy có bị đánh không? Có khi nào lại bị bọn bắt cóc chặt tay hay làm gì không? Nếu như chỉ vì tiền, bọn chúng nhận được tiền rồi có chịu thả người hay không?

Anh ôm đầu, nước mắt không kiềm chế nổi nữa, thân thể run run, muốn làm gì đó lại phát hiện mình chẳng thể làm gì ngoại trừ ngồi đây lo lắng cho Chấn Văn. Anh hỗn loạn mà nghĩ, nếu như anh không cãi nhau với cậu, có lẽ lúc này bọn anh đang ở cùng nhau, cậu cũng sẽ không bị bắt cóc.

Về đến nhà, ba mẹ đều ở đó, còn có cả ba người lạ mặt, nhìn có vẻ là cảnh sát.

Vương Tuần Dương và Trần Cẩn đón anh, ánh mắt của ba người đều đầy lo lắng và sợ hãi.

“Ba, con xin lỗi, nếu như con đi cùng em ấy thì đã…” Trương Lực Cần ôm Vương Tuần Dương, không ngừng nói xin lỗi, giọng nức nở. Anh đang xin lỗi Vương Tuần Dương, cũng là xin lỗi Chấn Văn đang trong tay bọn bắt cóc. Chỉ cần cậu có thể bình an trở về, bắt anh làm gì cũng được.

“Con à, may mà con không đi cùng thằng bé, nếu không có lẽ cả hai đứa đã cùng bị bắt đi rồi. Con yên tâm, cảnh sát đã nói chỉ cần tích cực phối hợp, nhất định sẽ cứu được em con. Ít nhất, chúng ta còn có thể chuộc người mà, đúng không?”

Một người đàn ông trông có vẻ có kinh nghiệm trong số cảnh sát đi đến bên cạnh bọn họ. “Cậu Trương, tôi hỏi cậu mấy câu, có lẽ sẽ giúp ích cho việc tìm em trai cậu.”

“Chú hỏi đi, hỏi đi!” Vừa nghe có thể tìm được Chấn Văn, Trương Lực Cần vội buông ba ra, lau khô nước mắt, lấy lại giọng nói của mình.

“Nghe mẹ cậu nói, bình thường các cậu vẫn luôn đi cùng với nhau, sao hôm nay lại không?”

“Hôm qua chúng cháu cãi nhau, hôm nay còn chưa nhìn mặt nhau. Cháu định đến khi về nhà sẽ giảng hòa với em ấy. Cháu nghe bạn của em ấy nói, lúc tan học em ấy có đi tìm cháu, nhưng cháu lại đi tập luyện bóng chuyền mất rồi, em ấy cho là cháu không muốn gặp em ấy, cho nên không tới nhà thi đấu tìm cháu nữa.” Nếu như anh không đi luyện tập bóng chuyền thì đã gặp Chấn Văn rồi.

“Cháu và em trai thường tới những đâu chơi? Có đắc tội với ai không?”

“Chúng cháu tan học thì về thẳng nhà, không đi nơi nào khác cả. Chấn Văn không thích ra ngoài chơi, cháu cũng không thích. Chúng cháu không đắc tội với ai cả.”

“Vậy là các cháu đến trường, tan học đều đi cùng nhau, chỉ có hôm nay là không?”

“Vâng, hơn nữa mọi ngày đều có tài xế đưa đón.”

“Bạn bè của em trai cháu có những ai? Cháu cho chú số điện thoại, chú muốn hỏi thăm bọn họ.”

“Bạn thân của em cháu chỉ có một mình Hạ Lễ, lúc này cậu ấy đang hẹn hò với bạn gái. Bạn gái? A, đúng rồi. Chúng cháu từng xích mích với một bạn học tên là Hùng Hán Lương, thiếu chút nữa đã đánh nhau. Lần đó hẳn là cậu ta cảm thấy rất mất mặt, nhưng sau đó lại không gây sự nữa, chẳng bao lâu sau cũng đã chuyển trường. Bởi vì trong lần xung đột đó, rất nhiều bạn học giễu cợt cậu ta, có lẽ cậu ta không còn mặt mũi ở lại trường. Nhưng cậu ta chỉ là một học sinh, sẽ không gây ra chuyện này chứ ạ?”

“Tại sao lại xảy ra xung đột?”

Trương Lực Cần kể lại một lượt, cảnh sát ghi chép lại tất cả, cuối cùng gấp sổ lại. “Được rồi, những thông tin cháu cung cấp rất hữu dụng. Các chú sẽ điều tra kỹ càng, hy vọng có thể tìm ra được manh mối.”

“Chú cảnh sát, chú có thể cứu được em cháu không ạ?”

“Các chú sẽ gắng hết sức.” Cảnh sát trả lời lập lờ. Lòng Trương Lực Cần rối loạn, trái tim không ngừng gào thét, cần phát tiết, cần hô hấp. Anh chỉ nói một câu lên phòng chờ liền chạy lên lầu, tự giam mình trong phòng.

Nhìn thấy bao cát Chấn Văn mua tặng, anh chạy tới đấm điên cuồng. Đều tại anh cả, từ đầu đến cuối đều tại anh cả! Nếu như Chấn Văn không trở về, nếu như Chấn Văn bị thương thì sao? Anh muốn gạt hết những suy nghĩ đáng sợ trong đầu đi, nhưng những suy nghĩ đó lại từng cái từng cái hiện lên.

Mỗi ngóc ngách trong phòng đều là hình bóng của Chấn Văn: Chấn Văn nằm trên giường chơi game; Chấn Văn ngồi trên bàn nói chuyện với anh; Chấn Văn học đấm bao cát, đau đến nhe răng. Tiếng gọi anh ơi của Chấn Văn văng vẳng bên tai càng khiến anh thêm đau đớn.

Trên mặt ướt đẫm không biết là mồ hôi hay nước mắt, Trương Lực Cần cảm giác đầu của mình đau như muốn nổ tung. Nhưng hiện tại, anh lại thích sự đau đớn này, bởi vì những đau đớn này đều không thể thay thế được những đau đớn mà Chấn Văn rất có thể đang phải chịu.

Mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, là mẹ gọi. Anh vội chạy ra, mở cửa, hy vọng được nghe tin tốt lành.

“Lực Cần, con sao thế?” Trần Cẩn nhìn con trai mình đầm đìa nước mắt, còn dính một chút máu, bàn tay mở cửa đang chảy máu.

“Mẹ, có tin tức của Chấn Văn chưa ạ?” Anh dùng tay áo lau nước mắt trên mặt.

“Mẹ lên để nói với con, bọn cướp đã gọi điện thoại tới, nói là phải để con nghe. Lát nữa bọn chúng sẽ gọi lại.”

Trương Lực Cần theo mẹ đi xuống lầu, chờ điện thoại. Trần Cẩn cẩn thận băng bó vết thương cho con trai, đau đớn nơi vết thương giúp Trương Lực Cần thêm tỉnh táo.

“Lực Cần, chuyện này không phải lỗi của con, con đừng tự trách mình, cũng đừng để mẹ con lo lắng.” Vương Tuần Dương nhìn vết thương trên tay anh, đau lòng nói.

Trương Lực Cần gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm điện thoại, cùng mấy cảnh sát.

“Cậu Trương, lát nữa bọn cướp gọi điện thoại tới, cậu cố gắng kéo dài thời gian. Cậu nhất định phải bình tĩnh, yêu cầu nghe giọng nói của em trai cậu để chúng ta biết được cậu ấy vẫn an toàn.”

Ngay sau đó chuông điện thoại vang lên. Anh vươn tay định nhấc máy, cảnh sát lại đè tay anh, bảo anh hít sâu một hơi, rồi mới thả tay ra.

o0o Hết chương 6 o0o