Hai ngày nằm viện còn lại của Chấn Văn trôi qua vô cùng vui vẻ. Chấn Võ không còn giận cậu nữa, mà có vẻ như anh cũng không thật sự giận. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu luôn miệng đảm bảo chỉ có lần này, sau đó không chút ngại ngùng mà thể hiện bản lĩnh làm nũng của mình.
Sau khi tiến vào vòng bán kết, đội bóng chuyền luyện tập không nghỉ ngày nào, mặc dù còn cách trận bán kết còn một thời gian nữa, nhưng mỗi đội viên đều luyện tập hăng say như ngày mai diễn ra trận đấu vậy. Chấn Võ đương nhiên cũng không để lỡ, mặc dù có chút không muốn, nhưng vì không để Chấn Văn lo lắng, anh chỉ có thể dốc sức mà luyện tập.
Hàng ngày Chấn Võ vẫn đi học, luyện tập bóng chuyền, tối về thì dạy bổ túc cho Chấn Văn, bận túi bụi, giống như trở lại thời năm nhất vậy, chỉ có điều hiện tại tâm trạng của hai người đều rất vui vẻ.
Mà Chấn Văn thì rảnh rỗi đến sắp mốc meo lên rồi, ngoại trừ hoàn thành bài tập Chấn Võ giao, thời gian còn lại cậu đều thừ người nhìn điện thoại, trên màn hình là bức ảnh hai người chụp chung.
Ngày thứ ba sau khi xuất viện, cũng chính là cuối tuần, hôm nay Chấn Võ không phải luyện tập, chuyên tâm ở nhà cùng Chấn Văn.
Sau khi đi trong sân chừng nửa giờ, mặt Chấn Văn đã đổ mồ hôi, Chấn Võ đỡ cậu vào nhà.
“Chờ đến khi em có thể tập luyện trở lại, có phải tập lại từ đầu không?” Chấn Văn sờ cánh tay đã hơi có chút bắp thịt của mình, cảm thán.
“Cũng may là sẽ không khó khăn như lúc mới đầu nữa.”
“Thế thì tốt, em không muốn bị đau người đến cử động cũng đau đâu.”
Còn chưa đến cửa, Vương Tuần Dương và Trần Cẩn chợt từ phòng đọc sách đi ra, “Chấn Văn, Chấn Võ, các con vào đây.”
Hai người ngừng trước cửa, đưa mắt nhìn nhau, Chấn Văn biết sẽ phải nói chuyện, suốt hai ngày đều căng thẳng. Nhưng sau khi xuất viện trở về vẫn không thấy động tĩnh gì, cậu còn cảm thấy may mắn, biết đâu lại là đi tới đâu tính tới đó.
Hai người căng thẳng đi vào phòng khách, Vương Tuần Dương ngồi xuống ghế sofa, Trần Cẩn ngồi bên cạnh ông, vẻ mặt của hai người nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Chấn Võ chỉnh đệm phía sau, để Chấn Văn thoải mái dựa vào rồi mới ngồi xuống bên cạnh cậu, muốn nắm tay cậu, suy nghĩ lại thôi. Nhưng trong lúc anh do dự, Chấn Văn đã duỗi tay nắm chặt tay anh.
Vương Tuần Dương nhìn Chấn Văn nắm tay Chấn Võ, ánh mắt còn có chút khiêu khích, xoa xoa giữa trán, mở miệng: “Ba không muốn cãi cọ với con, con đừng nhìn ba như thế.”
Chấn Võ vỗ vỗ tay Chấn Văn, lúc này Chấn Văn mới thu ánh mắt quyết tâm lại, cố gắng ra vẻ ngoan ngoãn.
Vương Tuần Dương cười khổ: “Thôi, ba thấy rồi, bây giờ chắc là chỉ có Chấn Võ mới trị được con. Ba cũng chẳng để ý đến các con nữa, cũng không cần biết.”
“Có thật không ạ?”
Mặc dù mơ hồ cảm nhận được thái độ của Vương Tuần Dương đã thay đổi, hy vọng trong lòng ngày càng lớn, nhưng đến khi nghe chính miệng ông nói ra, hai người vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nếu như không phải vết mổ trên người chưa lành hẳn, Chấn Văn đã nhảy cẫng lên rồi. Cho dù như vậy, Chấn Văn vẫn kích động đến đụng vào vết thương, cậu vừa xuýt xoa vừa cười.
Chấn Võ nhìn Vương Tuần Dương giống như vẫn còn chuyện muốn nói, ngăn Chấn Văn lại, Chấn Văn mới thu lại nụ cười, căng thẳng chờ ba nói tiếp.
“Rất tốt, coi như còn biết để ý mà nghe lời. Nói thật, ba vẫn không hiểu tại sao các con lại lựa chọn cuộc sống như thế, hoặc có lẽ như Chấn Võ nói, các con không có cơ hội lựa chọn, mà sinh ra đã vậy. Chúng ta cũng chỉ có thể an ủi bản thân, rằng các con không có lựa chọn khác, anh em thích nhau dù sao vẫn tốt hơn gặp phải người không đáng tin cậy.
Trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng đọc rất nhiều, tra rất nhiều tài liệu, cho dù Đài Loan đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, nhưng các con cũng phải chấp nhận rằng có rất nhiều người không thể tiếp nhận, sẽ có người kỳ thị các con. Tương lai của các con, hoặc là đơn độc dấn bước, làm theo ý mình, hoặc là trở thành người khiến người khác ngưỡng mộ, không chút kỳ thị.
Ba không biết tình cảm của các con có thể kéo dài bao lâu, nhưng dù sau này thế nào, bởi vì các con đều là con của ba, tương lai một hoặc có lẽ là cả hai sẽ cùng kế thừa sự nghiệp của ba, ba không hy vọng vì chuyện của các con mà ảnh hưởng đến tương lai của sự nghiệp mà ba vất vả, liều mạng mới gây dựng được.”
“Rốt cuộc ba muốn nói gì?” Chấn Văn không nhịn được cắt ngang lời ba.
“Chấn Văn, nghe ba nói hết đã.”
“Con lúc nào cũng nóng vội như vậy. Bao lâu nay ba vẫn luôn nghẹn trong lòng, con không thể để ba trút hết ra một lần hay sao?”
“Được, ba nói rất đúng, ba tiếp tục đi, con nghe đây.”
“Ba nói tới chỗ nào rồi? À, đúng rồi, tương lai. Tương lai các con dự định thế nào? Ai sẽ kế thừa sự nghiệp của ba? Nếu như các con thật sự muốn ở bên nhau, thì sẽ kết hôn chứ?” Vấn đề cuối cùng, lúc Vương Tuần Dương nói ra có chút ngượng ngùng, gần như rít từ trong kẽ răng ra, lời không rõ lắm.
“Đương nhiên là Chấn Võ kế thừa rồi, anh ấy thận trọng hơn con, suy tính lại chu đáo. Con còn chưa nghĩ ra sau này muốn làm gì, nhưng con sẽ nghĩ từ bây giờ. Vấn đề cuối cùng của ba, đương nhiên là kết hôn rồi, tốt nhất là sau khi trưởng thành lập tức kết hôn.”
Vương Tuần Dương lập tức có cảm giác bị nghẹn, nhìn Vương Chấn Văn nói một lèo, xác định cơ bản là đứa con này nói mà không nghĩ. Ông quay sang nhìn Chấn Võ, chờ Chấn Võ trả lời.
Chấn Võ cúi đầu, không nói gì, cũng không trả lời.
Chấn Văn sốt ruột: “Anh nói đi? Quyết định của em không có vấn đề gì chứ?”
Chấn Võ lắc đầu: “Con không đồng ý!”
Chấn Văn vừa muốn ngồi thẳng, đã bị Chấn Võ đè lại: “Biết ngay là em không ngồi yên được mà.”
“Anh không đồng ý chỗ nào? Câu nói nào?” Chấn Văn không để ý vết mổ bị đau, vội hỏi.
“Đều không đồng ý.” Chấn Võ nhìn Chấn Văn trịnh trọng một cách khác thường, ánh mắt chân thành mà kiên định.
“Tại sao?” Chấn Văn gần như rên lên, cậu cho rằng ít nhất Chấn Võ sẽ đồng ý với câu đầu tiên và câu cuối cùng của cậu.
“Đúng vậy, tại sao?” Vương Tuần Dương nhìn Chấn Võ, nói thật, ông hy vọng Chấn Võ sẽ kế thừa gia nghiệp, giao cho Chấn Văn, sợ rằng đến chết ông cũng chưa hết lo lắng.
“Ba, sản nghiệp vẫn nên để Chấn Văn kế thừa sẽ thích hợp hơn, cũng danh chính ngôn thuận hơn, quan trọng nhất là, nếu như em ấy kế thừa, sẽ phát triển càng ngày càng tốt. Mà con, với tính cách bảo thủ thận trọng, con sợ công ty vào tay con sẽ không thể phát triển. Con sẽ ở bên cạnh em ấy, giúp em ấy, nhưng trước đó, con muốn học y.”
“Không phải chứ? Tại sao lại học y? Anh muốn làm bác sỹ gia đình của em sao?”
“Em đừng hỏi, anh đã quyết định rồi.”
“Được, em không hỏi chuyện này nữa. Vậy anh không muốn ở bên cạnh em nữa sao?”
“Anh muốn chứ, nhưng mà Chấn Văn, như ba nói, anh cảm thấy tốt nhất là chúng ta ở bên nhau mà được mọi người ngưỡng mộ.”
Trần Cẩn đã lên tiếng trước khi Chấn Văn kịp kháng nghị: “Chấn Văn, con đừng nóng vội, cẩn thận đụng đến vết thương. Bây giờ các con vẫn còn nhỏ, còn quá sớm để nói đến chuyện kết hôn, không bằng cứ bàn chuyện học hành và công việc trước đã. Dù sao các con vẫn luôn ở cùng nhau, có nghi lễ hay tờ giấy dấu đỏ hay không cũng không ảnh hưởng gì mà, có đúng không?”
“Vậy cũng được.” Chấn Văn dường như hài lòng, không kháng nghị nữa, có điều vẫn để bụng suy tính của Chấn Võ.
Vương Tuần Dương tằng hằng một tiếng, ông dường như không muốn nhắc tới chuyện này cho lắm: “Còn hơn một năm nữa là các con thi đại học rồi, trong khoảng thời gian này ba hi vọng các con có thể dốc sức học hành. Hiện tại ba đã cảm thấy có chút quá sức, chờ các con lên đại học, sau thời gian học sẽ đến công ty thực tập. Càng sớm tiếp quản công việc, ba và mẹ con mới có thể càng sớm hưởng thụ tuổi già.” Nói đến đây, Vương Tuần Dương lại mắc nghẹn, hưởng thụ tuổi già sợ là ông không được hưởng rồi, không kiềm được mà thở dài một hơi.
“Được, chỉ cần có thể cùng với Chấn Võ, ba sắp xếp thế nào cũng được.” Chấn Văn lấy lùi làm tiến, miễn cưỡng đồng ý.
Như sực nhớ ra gì đó, Vương Tuần Dương nhíu nhíu mày, do dự một lát mới nói: “Còn điều cuối cùng, trước khi các con trưởng thành, nhớ chú ý giữ chừng mực.”
Trong lòng Chấn Văn kháng nghị, nhưng lại không dám nói ra, dù sao như bây giờ đã là kết quả rất tốt rồi.
“Chúng con biết rồi.” Chấn Võ bình tĩnh đáp, khiến người khác nhìn không ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.
Vương Tuần Dương gật đầu, đứng dậy về phòng đọc sách, bước chân có chút nặng nề. Trần Cẩn không đi theo mà trở vào phòng bếp bận rộn.
Hai người trở lại gian phòng, Chấn Văn ngồi trên giường hờn dỗi.
Chấn Võ ngồi xuống bên cạnh cậu, kéo cậu vào lòng, vuốt tóc cậu. “Được rồi, thế này là quá tốt rồi. Lần này, chúng ta không cần lo lắng tương lai, cũng đã ước định xong, chỉ cần cố gắng là được.”
“Em không muốn anh học y.” Chấn Văn buồn bực nói.
“Em không muốn cũng không được, đây là tương lai của anh. Em làm tốt việc của mình đi.”
“Như vậy chúng ta sẽ không được học cùng nhau nữa.”
“Nhưng chúng ta vẫn ở cùng nhau, chỉ là không học chung một trường thôi.”
“Vậy lỡ như có người khác thích anh thì phải làm sao?” Ngửa đầu nhìn cằm Chấn Võ, thế nào mà ngay cả râu trên cằm cũng đẹp như vậy?
“Vậy thì anh cũng hết cách, đó là chuyện của người khác.” Nhẹ nhàng hôn trán Chấn Văn, trấn an cậu.
“Vậy còn anh?” Chấn Văn hỏi tới.
“Anh làm sao?” Chấn Võ nhìn Chấn Văn, Chấn Văn đã cúi đầu xuống, vùi vào lồng ngực anh.
“Nếu như anh thích người khác thì sao?”
Chấn Võ thở dài: “Em cảm thấy anh sẽ thích người khác sao?”
Đầu trong ngực lắc lắc, nhưng vẫn nói tiếp: “Như vậy thì thời gian bên nhau một ngày ít đi hơn nửa rồi.” Giọng điệu uất ức.
“Chấn Văn, về sau chúng ta sẽ rất bận, không thể luôn dính lấy nhau được.”
“…”
“Hơn nữa, xa nhau một thời gian ngắn giống như điều hòa vậy, lúc gặp nhau mới càng vui vẻ.”
“…”
“Được rồi, phải thế nào em mới hết tức giận?”
“…”
Không được đáp lại, Chấn Võ nâng mặt Chấn Văn mặt, quả nhiên hai mắt đã ngập nước, Chấn Võ hôn lên mắt cậu. “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Em chỉ không muốn anh vì em mà quyết định như vậy.” Chấn Văn hít hít mũi, nói ra.
“Anh cũng không hoàn toàn là vì em, đương nhiên em vẫn là phần lớn nguyên nhân. Nhưng lúc em cấp cứu, anh nhìn thấy những vị bác sỹ ở đó, đột nhiên thấy họ rất đẹp.”
“Anh cũng rất đẹp rồi mà.”
“Em biết thế nào gọi là trong mắt người tình hóa Tây Thi không?”
“Cũng đúng, bây giờ chúng ta đang là người yêu rồi!”
“Ừ, bây giờ bắt đầu, chính thức rồi.”
“Cho nên anh muốn đẹp hơn Tây Thi nữa sao?”
“Haiz, chỉ có em mới nói ra được mấy câu thế này.”
“Anh thích nghe chứ?” Cuối cùng Chấn Văn cũng nở nụ cười.
“Ừ, thích nghe.”
“Vậy thì được. Anh làm Tây Thi đẹp trai nhất, em sẽ đi kiếm nhiều tiền nhất, nuôi Tây Thi đẹp trai nhất.”
“Anh không cần em nuôi.”
“Cũng đúng. Anh nói sẽ giúp em, vậy không phải anh sẽ rất mệt mỏi sao? Anh sẽ học gấp đôi đó.”
“Từ trước đến giờ anh đều học tập rất tốt, em đừng lo.”
“Vậy em lo cái gì?”
“Lo làm thế nào để nuôi anh?”
“Không phải anh nói không cần em nuôi sao?”
“Anh nói không phải ‘nuôi’ kia, mà là ‘nuôi’ này.”
Chấn Võ cúi đầu ngậm lấy môi Chấn Văn.